Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đương Ngưu Lang Xuyên Việt Biến Thành Tiểu Quan

Chương 43: Kết thục Thành mỹ nhân (tâm sự của Thành mỹ nhân)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit:

Đông Thảo

Từ nhỏ, Thành Lãng chính là một con hồ ly giảo hoạt.

Không chỉ Lãnh Nguyệt sơn trang, thậm chí cả thành đều công nhận chuyện này.

Lúc cười hai mắt luôn nheo lại, đem ánh mắt giấu ở dưới mí mắt, khóe mắt hơi hơi thắt lại, bày biện ra khuôn mặt hồ ly giả tạo, trên mặt cũng luôn là biểu tình vô thưởng vô phạt, vẻ mặt bình thản, làm cho người ta không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Cho nên tuy tuổi còn nhỏ, hắn đã một mình đảm đương một phía, đem hầu hết Lãnh Nguyệt Sơn Trang quản lý

gọn gàng ngăn nắp.

Thành Lãng sớm biết mình chỉ đối nam nhân cảm thấy hứng thú, sau khi

hắn không cẩn thận nhìn thấy tình sự kịch liệt của đại ca cùng nhị ca, mặc dù có chút khϊếp sợ, nhưng rất nhanh liền tiếp nhận, vì thế, hắn có vô số ” lam nhan tri kỷ*”, Đào Y, chính là một trong số đó.

Đào Y là một thiếu niên xinh đẹp nho nhỏ, lại phảng phất sự thâm trầm im lặng không hợp với tuổi, dị thường nhu thuận, ngẫu nhiên hắn lại dùng ánh mắt u buồn mà mê luyến kia nhìn ngươi, chuyện này

đối với Thành Lãng mà nói, trong lòng là một sự thỏa mãn thật lớn.

Cho nên, đêm đầu của Đào Y, hắn mua.

Trên giường Đào Y là ngượng ngùng mà bị động, kỹ xảo trúc trắc*, ngẫu nhiên bộ dạng con mèo nhỏ hơi hơi khóc cùng biểu tình rêи ɾỉ, đều làm cho nam nhân nhiệt huyết sôi trào, Thành Lãng một đêm này thật sự khoái trá, nhưng không hơn.

Chỉ là một đêm tận tình mà thôi, qua đi, liền quên hết.

Nhưng mà không lâu sau lại truyền tới tin tức khiến người khϊếp sợ: Tiểu quan Vũ Điệp phường là Đào Y cư nhiên thượng một người nam nhân! Đào Y ngượng ngùng mà văn tĩnh, Đào Y

nhu thuận lại trầm mặc, cư nhiên lại làm ra loại sự tình này?

Thành Lãng tò mò, vì thế, vào một đêm nọ, lại một lần nữa đi tới Vũ Điệp phường.

Lúc đi

đến cầm các, Đào Y không hề phòng bị

ở dục dũng ngủ, ngủ say sưa không biết gì, thậm chí khóe miệng còn có nước miếng chảy ra, Thành Lãng không khỏi hoạt kê

(cảm thấy khôi hài), vì thế hảo tâm đưa hắn ôm đến trên giường, chỉ trong chốc lát, người đang ngủ say liền tỉnh lại, còn chẳng biết xấu hổ lệnh cho mình đốt đèn, Thành Lãng bật cười, đã bao lâu mới có người ra lệnh cho hắn? Đào Y lúc này, thật là có hứng thú.

Mang một tâm trạng tốt đẹp, Thành Lãng đốt đèn, tinh tế quan sát người trước mắt, liền cảm thấy được…… người này thật không giống vơi trước kia.

Không phải thiếu niên im lặng lại nhu thuận, u buồn nhưng nặng nề, Đào Y trước mắt biểu hiện

làm cho hắn ngây ngốc một hồi, mà làm hắn khϊếp sợ chính là, Đào Y không nhớ rõ hắn!

Vì thế, hắn thật sự giận dữ!

Đương nhiên, không thể biểu hiện ra ra mặt, vì thế cười tủm tỉm nói chuyện, tủm tỉm cười trên giường, tủm tỉm cười…… thực thi trừng phạt!

Ngoài dự đoán, lúc này đây Đào Y biểu hiện ra mười phần nhiệt tình, đầu tiên là nghĩ muốn phản công, chê cười, như thế nào có thể để cho y thành công!

Sau đó lại ở dưới thân hắn nhiệt tình đáp lại, thần thái xinh đẹp, rêи ɾỉ phóng đãng, làm cho Thành Lãng cảm thấy quả thực là yêu tinh chuyển thế.

Thành Lãng đương nhiên không hiểu Đào Y đột nhiên chuyển biến thật sự kỳ quái, thiếu niên vẫn mê luyến mình đột nhiên không biết mình là ai, hơn nữa tựa hồ hoàn toàn biến thành một người khác, ngày thứ hai sau khi trở về, Thành Lãng liền bắt tay vào điều tra.

Nguyên lai một đêm nào đó, Đào Y bị phát hiện ngã bất tỉnh ở đình viện, cả người đều là huyết, sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ.

Vừa mới tra ra, người lại tự đến, đầu sỏ gây chuyện phải nhận sai.

Một thiếu niên xinh đẹp, khóc đến lê hoa đái vũ: ” Thành Lãng ca ca, ta biết sai lầm rồi! Ngươi tha thứ ta đi!”

Xuất thân được chiều chuộng, thiếu niên tâm tính cao ngạo, nhiệt liệt ái mộ Thành Lãng, cũng bởi vậy, không thể chấp nhận được bên cạnh Thành Lãng có một tiểu quan dơ bẩn, vì thế liền hạ sát thủ.

Đáng thương cho Đào Y, thiếu chút nữa đi gặp diêm vương không nói, bản thân còn bị hắn làm cho gánh oan ức lợi hại. Trong lòng Thành Lãng càng thêm áy náy.

Vì thế, lại đi Vũ Điệp phường, nhưng mà Đào Y theo Vương Diễn Thanh rời đi mấy ngày. Thành Lãng đáy lòng không thể tránh khỏi nảy lên một tầng mất mác.

Cái kia, Đào Y chỉ biết mê luyến mình, đột nhiên tiêu thất!

Sau hôn lễ của Đào Yết, Thành Lãng lại gặp được Đào Y, mặc nữ trang, cùng Vương Diễn Thanh.

Chuyện của Vương Diễn Thanh cùng Đào Yết, Thành Lãng cũng biết một ít, cho nên không khỏi đối với hắn có chút đồng tình, đương nhiên hắn cũng không đi an ủi người khác, nhất là lúc sau thấy được thái độ Đào Y cùng Diễn Thanh thật sự thân thiết, vì thế liền dùng

phương thức trào phúng nhắc nhở Vương Diễn Thanh.

Suốt bữa tiệc, nhìn tay Đào Y vẫn nắm chặt lấy Vương Diễn Thanh,

giống như

đang cấp cho hắn dũng khí, đồng thời lại không khách khí lấy nhan sắc trào phúng, miệng không buông tha người nào, nhìn hắn một đường chiếu cố người đang say rượu, trong lòng Thành Lãng đột nhiên bốc lên ý niệm chinh phục cức mạnh —— so với Đào Y trầm mặc nhu thuận, hắn càng thích Đào Y hiện tại hơn.

Cho nên, vì

không muốn hắn bị một tí thương tổn nào, liền

đưa hắn mang về Lãnh Nguyệt Sơn Trang.

Thiếu niên cao ngạo kia cư nhiên cố chấp không chịu bỏ qua, hơn nữa lại chọn ngay thời điểm hắn và Đào Y đang nhiệt tình mà trở lại, vì thế bị Thành Lãng hung hăng trừng phạt vừa, đưa hắn

tống về hoang mạc tây bắc.

Nguy cơ đến tánh mạng của Đào Y bị giải trừ.

Nhưng Thành Lãng cũng không muốn hắn ly khai, bởi vì, chính mình đã muốn dần dần thích người vừa quật cường vừa đáng yêu này.

Vì thế, làm bộ sự tình còn không có giải quyết, tiếp tục để hắn ở lại trong trang, du͙© vọиɠ muốn hắn cũng càng ngày càng mãnh liệt, ai biết, Đào Y chỉ nói với hắn một câu: ” không phải ta chết, chính là ngươi đoạn!”

Thích một người, đương nhiên sẽ nhân nhượng hắn, vì thế Thành Lãng đáp ứng cho Đào Y phản công, chẳng qua, hắn thật sự không thích loại cảm giác bị động này, đời này hắn cũng không nghĩ muốn tái nếm thử, vì thế chịu đựng cái mông còn đang ẩn ẩn đau, chỉnh cho Đào Y một đêm.

Thích hắn, nhưng càng thích khi dễ hắn!

Đây là phương thức biếи ŧɦái yêu người của Thành Lãng.

Không nghĩ tới Đào Y còn tiếp tục đối với nguyên nhân hắn bị đuổi gϊếŧ nhớ mãi không quên, vì thế, thấy

Đào Y cầm ngọc bội đeo trên người của Vương Diễn Thanh, linh quang chợt lóe, đem mọi chuyện đổ lên đầu bác mình.

Dù sao, khối ngọc bội bị đánh tráo kia đích thật là bác hắn muốn đưa cho hắn con dâu, vì hạnh phúc của cháu, hy sinh một chút cũng không sao cả đi?

Vì thế, vui vẻ đáp ứng ý muốn đi kinh thành của Đào Y, vừa lúc hắn cũng muốn mang theo y đi chung quanh một chút.

Lúc bị bọn sơn tặc bắt về làm áp trại phu nhân, nghĩ đến có thể cùng Đào Y bái đường, liền liều lĩnh lên núi, dù sao, đối phó đám sơn tặc võ công như méo quào kia, hắn một người đã dư dả, vì thế, đem đám sơn tặc ngu ngốc hung hăng đùa giỡn

một trận, cuối cùng còn cảm thấy mỹ mãn cùng Đào Y động phòng.

Như vậy, Đào Y liền hoàn toàn trở thành người của hắn.

Ở Vân Nam gặp được Tiểu Thiến, hoàn toàn là chuyện ngoài ý liệu, nhưng rất nhanh, hắn lập tức nghĩ ra chủ ý, bất quá, bộ dáng Đào Y ghen thật đúng là làm cho hắn mở rộng

nhãn giới, bạo lực như vậy, cũng thật là đáng yêu!

Đào Y, tuy rằng rất nhiều thời điểm thực thông minh hơn nữa lại ngang ngạnh, nhưng có đôi khi cũng sẽ ngây ngốc, đáng yêu làm người khác muốn ăn sạch sẽ.

Nhưng là, Đào Y là chỉ có thể bị một mình hắn khi dễ, người khác cũng đừng hòng muốn.

Cho nên, Đào Yết, cũng gạt hắn qua một bên thôi!

Bọn họ đừng hòng mơ tưởng động đến nửa cọng tóc

của Đào Y!

“Vì cái gì bác ngươi đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh?”

trên đường đi đến kinh thành, Đào Y ngồi ở trước người hắn, nghi hoặc mà hỏi vô số lần.

Thành Lãng im lặng …, nhẹ nhàng cười.

Lúc trước đuổi gϊếŧ Đào Y, chỉ có thiếu niên kia mà thôi, mà bác hắn, chính là hắn thuận miệng lấy cớ, chủ yếu là muốn lưu lại Đào Y.

Bằng không, vì cái gì Đào Y vẫn an toàn như vậy, Vũ Điệp phường vẫn an bình như thế?

Đương nhiên chuyện này, hắn vĩnh viễn không nói ra.

Đúng vậy, Thành Lãng chính là một con hồ ly giảo hoạt, vì để có được người hắn yêu, sẽ dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ, nhưng là sau đó, không nghĩ sẽ buông tay.

Thành Lãng cười cười, ôm Đào Y trước người: ” Như vậy không phải rất tốt sao? nói không chừng bác ta đã muốn chấp nhận ngươi.”

Nói xong, khuynh thân về phía trước thâm tình hôn, đem nghi hoặc của Đào Y hết thảy quay về trong bụng đi.

(*)“ hồng nhan tri kỉ” là nói về người con gái gắn bó

mà người đàn ông muốn

“Lam nhan tri kỷ” – chỉ tình cảm không phải là yêu, lại vượt quá tình bạn, nhưng chỉ có thể dừng lại ở đó, ở đây ta nghĩ chắc để chỉ người thỏa mãn thú tình của Thành

mỹ nhưn

nhà ta

(*) trúc trắc: không chuyên, không trôi chảy, kỹ xảo kém

Hoàn
« Chương TrướcChương Tiếp »