Ngữ Ca ngã lưng ra sau, cúi nhìn Kiều Hiểu Kiều đang nằm bò trên đùi mình thở hổn hển. Kiều cảnh quan nhất thời kích động chạy quá nhanh, thế nên giờ đây mới phải rơi vào cảnh hít không kịp thở thế này.
Ngữ Ca cảm thấy tức cười, nhưng lại không cười thành tiếng, chỉ luồn tay vào mái tóc xoăn ấy, chờ đợi cô thở đều trở lại. Hiểu Kiều biết thời gian gấp rút, hít sâu một hơi rồi vòng tay ôm lấy eo của Ngữ Ca, ngước mặt lên cười tươi như hoa mùa xuân.
“Có nhớ mình không?”
Lúc này Ngữ Ca mới bật cười, cô quay mặt sang hướng khác rồi lại quay trở về, môi bặm lại không thèm trả lời.
“Mình nhớ cậu lắm.” Kiều cảnh quan giữ tay của người yêu trong tay mình, đưa lên môi hôn một cái. Sau đó liền thừa cơ sáp mặt tới, “Cho tớ hôn một cái với.”
Ngữ Ca lui ra, “Không phải chuẩn bị lên máy bay sao?”
“Chỉ một lúc thôi mà…”
Kiều cảnh quan không muốn lãng phí thời gian, tấn công ngay lên bờ môi mà cô đã nhung nhớ bao ngày qua, song lại vô cùng dịu dàng. Ngữ Ca không mấy phản kháng, nhắm mắt hưởng thụ sự ấm cúng của giây phút này. Tiếng ồn huyên náo của xung quanh bị cách biệt ở bên ngoài xe, càng khiến không gian chật hẹp bên trong ngập tràn tình ý.
Dần dần, Kiều Hiểu Kiều không thỏa mãn với nụ hôn giản đơn như vậy nữa, bàn tay bắt đầu không an phận, đặt lên nơi mềm mại ấy.
“Ưm…”
Không ngoài dự đoán, Kiều Hiểu Kiều rất hài lòng khi nghe thấy âm thanh phát ra từ cổ họng của Ngữ Ca, cô tiếp tục cởi nút áo. Không gian nhỏ hẹp nơi đây, bắt đầu trở nên nóng bỏng và khó chịu. Động cơ xe vẫn đang mở, máy điều hòa phả ra làn gió ấm nóng, làm đỏ gương mặt của cả hai. Hơi thở nặng nhọc quấn quýt lấy nhau, không phân được là của ai, tiếng rêи ɾỉ cũng mang một ý vị đặc biệt. Đôi tình nhân chia cách lâu ngày càng trở nên nóng nảy vì nỗi tương tư, bỏ hết sự đoan trang của ngày thường, chỉ một lòng bày tỏ nỗi khát khao theo bản năng.
Áo khoác và áo sơ mi của Ngữ Ca đều đã bị mở ra, để lộ làn da trắng mịn quyến rũ ở bên trong. Kiều Hiểu Kiều bắt đầu từ làn môi, đến vùng cổ, rồi xuống nữa. Chân mày của Ngữ Ca nhíu vào nhau, ngón tay luồn lách trong tóc của Hiểu Kiều cũng không còn huyết sắc, nhướng người lên muốn được gần hơn.
“
Đội ngũ chúng ta cùng hướng về mặt trời~Chân vững vàng bước trên đất Tổ quốc~”Âm thanh mạnh mẽ sôi nổi vang lên, khiến hai con người đang chìm đắm trong nồng tình giật thót cả mình, Cận Ngữ Ca bị tiếng động đột ngột này đánh thức, lập tức nâng mặt của Hiểu Kiều lên.
“Điện thoại…”
Hiểu Kiều còn đang lưu luyến với hương vị của cô, lẩm bẩm một câu “Mặc kệ nó…” rồi lại muốn tiếp tục.
“Các đồng chí chúng ta cùng tiến ra sa trường~
Hỡi đồng bào chúng ta cùng tiến ra biên cương~”Điện thoại vẫn ngoan cường cất tiếng hát. Ngữ Ca biết điện thoại của Hiểu Kiều không có chuyện thừa, đa phần đều là công việc, nên đã dùng hết sức ngăn chặn cô, ra ý bảo cô nghe máy.
Kiều cảnh quan đành tạm thời rời khỏi người đẹp, nhấc máy lên trong tâm trạng bực bội, bên kia là tiếng nói của Vệ Kiến Đông.
“Madam!! Cô bị rớt xuống hầm xí rồi sao? Loa phát thanh đã hối thúc hai lần rồi đấy!!!!”
“Bảo họ chờ một chút!”
“…Sếp….sếp đang nói đùa sao?!”
“Được rồi tới liền!”
Hiểu Kiều cúp máy, nét mặt không vui. Quay đầu lại, thấy sắc mặt của Ngữ Ca tuy vẫn còn đỏ hồng, nhưng cảm xúc đã bình phục lại, đang ngồi cài lại nút áo.
Hiểu Kiều nắm lấy tay cô, “Ưm…”
“Được rồi mau đi đi, nếu không sẽ trễ thật đấy.”
“Nhưng mà…”
“Chẳng phải cậu vừa nói sẽ rất nhanh sao? Ngoan, nghe lời.”
Ngữ Ca vuốt lại mái tóc rối bù của Hiểu Kiều, khẽ dỗ ngọt. Kiều cảnh quan dù có một vạn lần không muốn cũng không còn cách nào khác nữa, mặt xụ xuống, trề môi trông tội nghiệp vô cùng.
“Vậy cậu nhớ chờ mình về đó!”
Nói xong, Hiểu Kiều mở cửa ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, trong mắt chỉ toàn là lưu luyến, là không nỡ, cuối cùng vẫn không thể không rời đi.
Tiểu Quan thấy Hiểu Kiều xuống xe mới từ phía sau bước tới. Ngồi vào xe, cô cảm thấy tổng tài của mình dường như có hơi khác so với lúc vừa xuống máy bay, cảm giác sự mỏi mệt của chuyến công tác dài đã tiêu biến, khí thế sắc lạnh cũng giảm phần nào, mắt long lanh như nước mùa thu, nét mặt cũng dịu dàng hẳn ra, dường như được một luồng sáng bao bọc lấy vậy, tóm lại là một cảm giác rất đặc biệt.
Cận Ngữ Ca giữ nguyên thần thái, bình thản căn dặn:
“Về công ty trước, thông báo cho giám đốc các bộ phận đến họp.”
Khi Ngữ Ca bước vào phòng họp của tòa nhà Cận Thị thì mọi người đều đã có mặt đông đủ, có một vị lãnh đạo giỏi giang và siêng năng như vậy, nhân viên nào dám trễ nãi. Những vị lão thần lâu năm tuy vẫn còn bất mãn với Ngữ Ca, song từ khi cô ngồi lên vị trí tổng tài này, vẫn chưa có gì để họ có thể than phiền.
Tuổi tác của tầng lớp lãnh đạo trong Cận Thị được phân bố tương đối hợp lý, tuổi trung niên chiếm đa số, tuổi trên 50 chỉ còn vài người, đồng trang lứa với Ngữ Ca thì chỉ có một mình Khương Quỳ. Ai ai cũng đang chờ xem, vị nào sẽ trở thành phu tế của Cận Ngữ Ca. Nếu như Khương Quỳ trở thành con rể của Cận gia, vậy trong tương lai, Cận Thị ắt hẳn sẽ chỉ thuộc về vợ chồng họ, còn nếu là người khác, vậy địa vị của Khương thiếu gia đây, sẽ rất khó đảm bảo.
Tuy nhiên, Khương Quỳ chưa hề bộc lộ ý đồ ngông cuồng, anh tiếp cận Ngữ Ca cũng vô cùng có chừng mực. Còn Cận Ngữ Ca, cuộc sống đời tư của cô lâu nay đều không có tăm hơi gì, có thể nói là được giữ rất kín, vậy nên không một ai biết rõ sau giờ làm việc, cô sống như thế nào.
Những nhân viên bên dưới cũng thường xuyên bàn tán xôn xao về tổng tài của mình, một bên cho rằng Cận Ngữ Ca theo đuổi chủ nghĩa độc thân, một bên khác tin chắc Ngữ Ca sẽ đi theo hướng liên thân gia tộc, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đùng một cái công bố tin tức kết hôn. Xét về thái độ ngày thường của Ngữ Ca, tuyệt đối rất có khả năng sẽ hy sinh bản thân vì lợi ích gia tộc. Lời đồn mỗi người mỗi khác, cũng có một vài suy đoán truyền đến tai của Ngữ Ca, nhưng đều bị cô dùng im lặng phản hồi.
Cuộc họp kéo dài suốt ba tiếng, Cận Ngữ Ca đã bôn ba nhiều ngày không hề tỏ ra mệt mỏi, mãi đến khi mọi vấn đề đều được giải quyết, cô mới tuyên bố kết thúc buổi họp. Sau khi trở về phòng làm việc, Tiểu Quan mang cà phê vào cho cô, Ngữ Ca chỉ nghỉ ngơi một lúc rồi lại quay trở về bàn làm việc, mở hộp thư điện tử bắt đầu xử lý công việc đã chồng chất nhiều ngày.
Cũng chính trong lúc này, một bức email lạ đã lọt vào mắt cô.
…
Tiểu Quan sắp xếp gọn gàng những tập hồ sơ cần Ngữ Ca ký duyệt, vừa định mang vào phòng thì cửa phòng tổng tài đột nhiên bị mở toang, Cận Ngữ Ca sắc mặt nhợt nhạt xông ra ngoài.
“Cận tổng….”
Tiểu Quan không biết đã xảy ra chuyện gì, cô hỏi một cách thận trọng.
Cận Ngữ Ca nhìn cô nói: “Tôi có chút việc, em cứ làm việc của mình, không cần đi theo tôi.”
Dứt câu cô liền đi nhanh về phía thang máy, chẳng mấy chốc đã rời khỏi tòa nhà Cận Thị.
Cận Ngữ Ca chạy về nhà với tốc độ nhanh nhất, cô cơ hồ là chạy bộ vào sảnh thang máy, mở cửa nhà, xông vào phòng ngủ. Sau đó đứng lặng người ở trước giường, hơi thở gấp rút.
Cô tập trung vào một vị trí nhất định, không phát hiện ra gì, cô biết trong này có điều kỳ lạ, nhưng nhất thời lại không rõ ràng đó là gì. Miễn cưỡng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, cô nhắm mắt bảo mình hãy bình tĩnh, hãy bình tĩnh, từ từ suy nghĩ đầu đuôi sự việc. Dần dần, một khả năng không thể nào xảy ra bắt đầu xuất hiện trong đầu cô, đôi mắt bắt đầu đờ đẫn, một hơi lạnh từ sau lưng xuyên thẳng vào người, nỗi sợ hãi chưa từng có dần dần lan ra bao bọc cả trái tim.
“Giám đốc Khương, Cận tổng mời anh sang phòng có việc.”
Giọng của thư ký truyền đến qua đường dây nội bộ, Khương Quỳ – người đã chờ đợi cuộc gọi này rất lâu bất giác nở một nụ cười bí hiểm, rất bình thản mà chỉnh đốn lại mái tóc vốn đã rất gọn gàng. Anh thọc một tay vào túi quần, mỉm cười đi tới trước phòng làm việc của Ngữ Ca, gõ cửa.
Cận Ngữ Ca ngồi trên bộ ghế xoay bằng da, nhìn chăm chăm vào Khương Quỳ ngay từ khi anh bước vào phòng. Khương Quỳ vẫn tỏ ra như không có gì, mỉm cười ôn hòa chào hỏi như ngày thường.
“Ngữ Ca.”
Tiếp đó, anh tự ngồi vào ghế sô-pha, hỏi rất tự nhiên:
“Đi công tác có mệt không?”
Sắc mặt của Ngữ Ca đã âm u đến mức có thể kết thành băng, cô cắn chặt răng, không nói một lời.
“Gọi tôi sang đây có việc gì sao?” Khương Quỳ không hề sợ hãi, vẫn thái độ không nóng không lạnh mà hỏi.
“Là chuyện gì lẽ nào anh không biết?”
“Tôi? Tại sao tôi lại biết?” Anh nhún vai, tỏ vẻ vô tội.
“Bụp!” một tiếng, cây bút trên tay Ngữ Ca bị đập mạnh xuống bàn. Khương Quỳ giật mình, gương mặt mỉm cười đột nhiên lạnh xuống, trong mắt dần hiện lên nét thâm độc.
“Em… đã nhìn thấy?”
“Anh muốn gì?!” Cận Ngữ Ca rất hiếm khi tỏ ra kích động như vậy, nhưng sự việc trước mặt thật sự nằm ngoài tưởng tượng của cô.
Khương Quỳ không nói gì nữa, anh bắt chéo chân, bình tĩnh nhìn Ngữ Ca. Ngữ Ca đã trông thấy sự nham hiểm trong đôi mắt ngỡ như là thân thiện ấy, cô không thể không đè nén lửa giận, bắt mình phải kìm chế cảm xúc, chờ đợi phản ứng của đối phương. Khương Quỳ như đang suy tính, lại như đang chờ đợi con mồi của mình lộ ra điểm yếu, không vội vàng ra tay.
“Ngữ Ca.” Anh dường như lại trở về như ngày thường, giọng nói dịu dàng, “Nói thế nào chúng ta cũng có thể xem là thanh mai trúc mã, tôi không muốn hai chúng ta giống như kẻ thù vậy.”
Ngữ Ca im lặng chờ đợi những lời tiếp theo của anh.
“Tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về Khương gia.” Vừa nói, Khương Quỳ vừa đứng dậy, nhìn quanh căn phòng, rồi bước tới trước bàn của Cận Ngữ Ca, hai tay chóng lên cạnh bàn, “Đế quốc Cận Thị của ngày hôm nay, ba đời Khương gia chúng tôi đều có công bán sức bán mạng, Ngữ Ca à, không báo đáp cho chúng tôi, em cảm thấy em có mặt mũi nhìn người đã khuất và cả những người còn sống sao?”
Cận Ngữ Ca ngước nhìn anh, “Anh muốn nhận được thứ gì?”
“Tiền tài? Danh dự? Địa vị?” Khương Quỳ dùng ngữ điệu chất vấn nói ra những từ ngữ này, càng khiến Ngữ Ca không đoán được tâm tư của anh.
“Tất cả.” Hai chữ cuối cùng, giọng nói của Khương Quỳ lạnh xuống, ánh mắt nhìn Cận Ngữ Ca cũng không còn thân thiện, “Và còn một thứ: Sum vầy. Đối với chúng tôi mà nói, đó là thứ mãi mãi cũng không thể có được. Vì vậy, mỗi một thứ mà tôi yêu cầu, đều là lẽ đương nhiên mà em hay Cận Thị này, cần phải bù đắp.”
“Có thể cụ thể hơn không?”
“Tôi muốn trở thành chủ nhân của Cận Thị.”
Đồng tử trong mắt Ngữ Ca thu nhỏ lại, một ánh nhìn sắc lạnh đi thẳng vào mắt Khương Quỳ, anh có hơi rùng mình, song cũng chỉ là một giây ngắn ngủi.