Dì Châu làm việc cho Cận gia đã mấy mươi năm, trên danh nghĩa thì là chủ bộc, thật chất mọi người đều xem dì như một thành viên trong gia đình. Dì từng kết hôn, nhưng chẳng bao lâu thì chồng mất, lại không có con cái, vì vậy mà càng dốc tâm dốc sức cho Cận gia, xem mỗi người trong nhà đều là người thân của mình. Tuổi của dì đã cao, công việc cũng ít hơn rất nhiều, nhưng mọi việc nhà của Cận gia vẫn do dì cai quản, hơn nữa trên dưới đều rất tôn trọng dì. Vợ chồng Cận Trung cùng hai đứa con gái cũng xem dì như trưởng bối, không hề có khoảng cách.
Khác với những người trong Cận gia, giữa hai cháu gái, dì Châu rõ ràng là thương Ngữ Ca nhiều hơn một chút. Một phần vì Ngữ Ca cơ hồ là do một tay dì trông nom, mọi mặt trong sinh hoạt đều do dì thu xếp; mặt khác, tính tình của Ngữ Ca hướng nội, ít nói, có uất ức gì cũng đều giấu hết trong lòng, khiến dì xót xa vô cùng.
Để tiện cho việc đi lại giữa công ty, Ngữ Ca đa phần đều ở trong căn hộ của mình, nhưng cô không có nhiều thời gian dọn dẹp nhà cửa, lại không muốn để người lạ tùy tiện ra vào chỗ ở của mình, dì Châu hiểu rõ điều này, nên đã nhận công việc này về cho mình. Mỗi ngày sau khi Ngữ Ca đi làm, dì Châu sẽ bảo tài xế chở đến “Cảnh Duyệt Vinh Viên” để thu dọn cho đại tiểu thư.
Hôm nay, mới sáng sớm Cận lão phu nhân đã gọi xe ra cửa, ở nhà không có tài xế khác, dì Châu bèn gọi taxi. Ngờ đâu Khương Quỳ lại sang gửi cây kiểng cho Cận lão gia đúng vào lúc này, và bây giờ thì đang trò chuyện với người làm vườn.
Thấy dì Châu thay đồ như muốn ra ngoài, Khương Quỳ lấy khăn ra lau tay sạch sẽ rồi mỉm cười bước tới.
“Dì Châu.”
Ngay từ nhỏ Khương Quỳ đã rất thường xuyên đến Cận gia, dì Châu cũng rất quen thuộc với con người này, hơn nữa, dì không khác gì những người lớn tuổi khác, rất hy vọng chàng trai lịch thiệp hiểu chuyện này trở thành một thành viên trong gia đình. Gần đây Khương gia lại thường xuyên đến đây, dường như rất có ý định phát triển theo hướng ấy, Khương Quỳ lại làm việc trong Cận Thị, là trợ thủ đắc lực của Ngữ Ca, nếu thật sự có thể kết duyên thì quả là một hỷ sự lớn.
“Ồ, Tiểu Khương lại sang đây phụ giúp chăm cây à?”
“Vâng, Cận gia gia có nhà không ạ?”
Khương Quỳ vừa nói vừa nhìn vào trong nhà, vẻ mặt cẩn trọng. Lớp trẻ đều rất sợ Cận Ân Thái, điểm này dì Châu rất rõ, bèn cười đáp:
“Trong phòng sách đấy, giờ này chắc là đang xem tin tức, lát nữa cậu hãy vào.”
“Dạ được. Dì Châu chuẩn bị ra ngoài sao?”
“Ừm, sang chỗ của Tiểu Ca.”
Mắt của Khương Quỳ chợt sáng lên, “Ồ. Vậy…. tài xế đâu?”
“Chở phu nhân ra ngoài rồi.”
“Vậy để cháu đưa dì sang đó.”
“Không cần đâu, tôi gọi taxi là được.”
“Dù gì cũng rảnh rỗi, để cháu đưa dì đi.”
Sau một hồi từ chối không thành, dì Châu đành gật đầu đồng ý. Khương Quỳ rất vui mừng mà đi rửa tay rồi lấy xe.
Trong thang máy, Khương Quỳ vờ như rất tự nhiên mà hỏi:
“Ngữ Ca nói khi nào sẽ về ạ?”
Dì Châu không nhận ra sự kỳ lạ, trái lại quay sang nhìn cậu và híp mắt cười.
“Chỉ mới đi đây mà đã nhớ rồi sao?”
“Ồ không…” Khương Quỳ lập tức đỏ mặt, ấp a ấp úng mà giải thích.
“Cậu không biết tự hỏi tiểu thư sao? Lớn vậy rồi mà da mặt còn mỏng thế?”
Khương Quỳ gãi đầu ngượng ngùng, “Cô ấy nói trong buổi họp là cuối tuần sẽ về công ty….”
“Nhưng cậu muốn được gặp tiểu thư đầu tiên?”
Dì Châu dùng khuỷu tay đẩy đẩy vào người Khương Quỳ ghẹo anh.
“Dì Châu.”
“Ha ha…”
Chẳng mấy chốc thì thang máy đã đến nơi, dì Châu lấy chìa khóa mở cửa, dẫn Khương Quỳ vào trong.
“Cậu ngồi chơi nhé, tôi dọn dẹp một chút, rất nhanh thôi.”
Khương Quỳ xắn tay áo lên bảo: “Để cháu giúp dì!”
“Không cần! Đàn ông con trai ai lại làm việc nội trợ chứ, cậu ngồi chơi, một lúc là xong ngay.”
Nói xong, dì Châu mở cửa phòng ngủ của Ngữ Ca, bắt đầu dọn dẹp. Khương Quỳ đứng bên ngoài, nhanh chóng đảo mắt quanh phòng, giường gối khá chỉnh tề, chỉ có vài tờ giấy đặt ở đầu giường là hơi bừa bộn. Đầu giường còn có “người ngoài hành tinh” mà anh tặng, nhìn thấy cái này, khóe miệng của Khương Quỳ chợt hiện lên một nụ cười lạnh.
Dì Châu ôm một xấp khăn đi vào phòng tắm.
“Con người của Tiểu Ca ấy, cái gì cũng tốt, có điều cứ hễ bận rộn là không cần biết đến bản thân. Cậu nói đấy, công việc thì làm sao mà làm cho hết chứ, xong việc này thì cũng còn việc khác, nhưng sức khỏe là của mình, ngã bệnh thì cũng chỉ có mình chịu.”
Thừa lúc dì Châu đi vào phòng tắm, Khương Quỳ nhanh chóng tiến tới bên đầu giường, chớp mắt đã rút lọ tinh dầu ra bỏ vào túi quần, miệng vẫn đáp:
“Nếu không nhờ Ngữ Ca bán mạng như vậy, Cận Thị làm sao được như ngày hôm nay chứ.”
“Tuy là vậy, nhưng con người chứ đâu phải máy móc, Tiểu Ca và Hoan Nhan có thể cân bằng một tí thì tôi vui rồi.”
Dì Châu thu dọn xong nhà tắm thì đi ra đóng cửa. Khương Quỳ sớm đã đứng trở về vị trí bên ngoài phòng như ban đầu, trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ.
“Ngữ Ca giỏi giang, dì Châu nên vui mừng mới phải.”
“Cậu không thấy xót sao?” Dì Châu lườm Khương Quỳ một cái.
“À….” Khương Quỳ nhất thời không biết trả lời thế nào, lại bắt đầu gãi đầu.
“Hì, tôi chỉ mong có người đến san sẻ với Tiểu Ca, hiểu nó thương nó chăm sóc cho nó, có vậy thì tôi cũng an tâm.”
Khương Quỳ lập tức đứng thẳng người lên, nét mặt ngây thơ, “Vâng ạ!”
“Này, chờ xem biểu hiện của cậu đấy nhé!”
Dì Châu vừa nói chuyện với Khương Quỳ vừa làm việc, chẳng bao lâu đã xong xuôi mọi chuyện. Khi ra khỏi phòng để quần áo, trên tay dì lại có thêm vài bộ đồ của Ngữ Ca. Khương Quỳ tinh mắt nhìn thấy một chiếc áo trượt tuyết mang hoa văn chữ cái lẫn trong số đó, đấy rõ ràng không phải là phong cách của Cận Ngữ Ca, nhưng lại có cảm giác rất quen mắt, dường như đã từng thấy ai mặc nó. Tuy nhiên, anh vẫn không để lộ suy nghĩ, chỉ vờ như không có chuyện mà cùng dì Châu rời khỏi.
Khó khăn lắm Kiều Hiểu Kiều mới được một kỳ nghỉ, vậy mà Cận Ngữ Ca lại dắt theo Tiểu Quan đi công tác. Những ngày đầu Kiều cảnh quan còn giống như là con dê sổng chuồng, không dẫn F4 đi đây đó thì đi tìm Du Khả với Hứa Lăng Quân, ngày đêm chơi bời vui không tả siết, có lúc còn chạy liền ba chỗ trong cùng một đêm. Nhưng chỉ vài ngày sau, cô bắt đầu cảm thấy bồn chồn, hay buồn vu vơ, làm gì cũng không có tinh thần, suốt ngày chỉ muốn đến “Cảnh Duyệt Vinh Viên”. Nhưng đến đó lại không có ai, chỉ đành lảng vảng loanh quanh chờ đợi, chung quy cũng đã ngoan hơn rất nhiều.
Chờ mãi mới đến ngày Ngữ Ca hứa sẽ quay về, thì một đêm trước đó, Kiều cảnh quan lại nhận được mệnh lệnh đột xuất bắt cô phải sang tỉnh kế bên hỗ trợ phá án. Vé máy bay mà trong đồn mua cho cô lại rất là chết tiệt mà cách đúng một tiếng đồng hồ so với giờ mà chuyến bay của Ngữ Ca đáp xuống, Kiều cảnh quan tức đến mức suýt đập vỡ điện thoại.
Song, thói quen phục tùng mệnh lệnh đã được huấn luyện qua bao năm đâu phải là thừa, dù cho cô không bằng lòng cách mấy cũng đâu còn cách nào khác. Sáng sớm thức dậy thì Hiểu Kiều đã vội vàng giải quyết bữa sáng rồi xách theo hành lý chạy ra sân bay.
Võ Khoan và Vệ Kiến Đông sớm đã có mặt và đang chờ cô ngay trước cổng. Hiểu Kiều bước xuống taxi, hội hợp với họ rồi cùng vào phòng chờ.
Điện thoại của Ngữ Ca đã gọi đến vào lúc này, Hiểu Kiều chuyển hành lý sang một tay khác, bắt máy lên:
“A lô?”
“Mình về rồi, vừa xuống máy bay.”
“Ừm, mình biết.”
Cận Ngữ Ca không nói thêm gì nữa, im lặng chờ đợi kế hoạch của Hiểu Kiều. Giờ đây cô đã ngày càng khác trước, lâu quá không gặp, cô cứ cảm thấy không thể tập trung, cái cảm giác muốn gặp nhau đặc biệt mãnh liệt.
Hiểu Kiều ho húng một tiếng. Nghe thấy tiếng ho này, Ngữ Ca rất nhạy cảm mà biết rằng, có việc!
Quả nhiên, Kiều cảnh quan ấp a ấp úng nói:
“Ưm… mình… mình phải sang Phù Thạch… mới bị xếp lịch ngày hôm qua, hiện giờ mình… mình đang ở sân bay….”
“Ừm…”
Ngữ Ca lập tức đen mặt, phát ra một âm thanh không rõ cảm xúc. Tuy không thể nhìn thấy nét mặt của cô, nhưng Hiểu Kiều cũng nghe ra được sự không ổn, bèn vội vàng giải thích.
“Chỉ hai ba ngày thôi, nhanh lắm…”
Đại tiểu thư không nói thêm nữa, rõ ràng là rất hụt hẫng. Hiểu Kiều còn định giải thích thêm, nhưng vừa ngẩng mặt lên đã trông thấy người đang nói chuyện với mình trong điện thoại.
Ngữ Ca mặc áo sơ mi màu đen, áo khoác màu kem, dây thắt lưng hai móc, mái tóc bồng bềnh, tà áo phấp phới cùng nhịp bước của cô, đôi mắt sáng, bờ môi hồng. Sau lưng cô là thư ký và vệ sĩ, ai nấy đều rất nghiêm túc, càng tô đậm thân phận đặc biệt của cô. Hiểu Kiều quên mất những lời tiếp theo, cách nhau vách kính phân vùng, bờ môi cô hé mở mà không nói nên lời, chỉ nhìn trân trối vào người đối diện.
Ngữ Ca cũng đã nhìn thấy cô, điện thoại vẫn còn áp bên tai, đầu hơi cúi xuống, chỉ nhìn lướt qua một cái, vừa như oán trách vừa như luyến tiếc, bước chân không dừng, chẳng mấy chốc cả hai đã lướt qua nhau.
Hiểu Kiều tiến thêm vài bước theo quán tính, sau đó dừng chân, bàn tay đang cầm điện thoại buông xuống, chớp chớp mắt không biết là đang nghĩ gì. Thấy sếp của mình không đi, Vệ Kiến Đông kỳ lạ hỏi:
“Madam, sao vậy?”
Ánh mắt đờ đẫn của Hiểu Kiều dần dần lấy lại thần thái sau vài cái chớp mắt lia lịa, bờ môi bất giác cong lên, lộ ra một nét mặt đắc chí lạ lùng.
Vệ Kiến Đông quơ quơ tay trước mặt cô.
“Ơ!!! Sếp? Sếp bị ma nhập sao?”
Hiểu Kiều nhét hành lý vào tay anh, “Cầm dùm tôi!”
Dứt lời là vắt chân chạy ngược trở ra. Vệ Kiến Đông kêu với theo, “Ấy!! Sếp đi đâu thế?”
“Thả~~ nước~~”
Xe đã đứng chờ từ trước ở bên ngoài sân bay, tài xế mở cửa ra, Ngữ Ca vừa ngồi vào thì Hiểu Kiều đã chạy ra theo. Tiểu Quan còn đang đứng bên ngoài xe, trông thấy Hiểu Kiều liền mỉm cười chào hỏi.
“Kiều cảnh quan.”
Hiểu Kiều gật đầu, “Hi! Phù~”
Thở dốc vài cái, “Tôi có chút chuyện cần gặp Cận tổng của cô, có thể nào…”
Nụ cười của Tiểu Quan rất ngọt ngào, “Vui lòng chờ một chút.”
Nói xong cô khom người xuống hỏi Ngữ Ca đang ngồi trong xe, “Cận tổng?”
Ngữ Ca ngước mắt nhìn Kiều Hiểu Kiều đang thở dốc ở bên ngoài, rất bình tĩnh mà dặn dò:
“Mọi người ra xe phía sau chờ tôi.”
Tiểu Quan và tài xế nghe lệnh liền đi ra xe của vệ sĩ ở phía sau. Nụ cười của Hiểu Kiều càng thêm đắc ý, cúi xuống chui vào trong, tiện tay đóng cửa lại.