Chương 39: Tình yêu

Trong buổi chiều thứ bảy nhàn rỗi này, dưới tầng hầm ít ai biết đến của tòa nhà Cận Thị, Kiều Hiểu Kiều ngồi trên nắp ca-pô của một chiếc xe nọ, trong vòng tay là một Cận Ngữ Ca nhẹ nhõm ít được nhìn thấy. Cả hai cùng uống một ly rượu, thì thầm chuyện trò, hưởng thụ thế giới hai người mà họ chưa bao giờ có được.

“Sao cậu lại để nhiều xe ở đây thế?”

“Vì thích.”

“Sao lại thích mớ sắt vụn này chứ?”

“Tại sao không được thích? Giống như cậu đã nói, mình có thể có yêu cầu với cà phê, với rượu đỏ,” Ngữ Ca xoay xoay ly rượu trong tay, “Nhưng không ai lại đi để tâm những thứ mà mình không thích. Vì vậy, đối với mình mà nói, cà phê cao cấp hay hòa tan không có gì khác nhau. Nhưng xe thì khác, nhất định phải là xe hiệu, tính năng phải số một, sạch sẽ là tất yếu.”

“Phải bóng lán đến mức con ruồi đậu xuống cũng bị tẹt chân!” Hiểu Kiều xen vào.

“Sao có thể cho phép chỗ này có ruồi chứ?!” Ngữ Ca quay lại nhìn Hiểu Kiều bằng ánh mắt quái lạ. Hiểu Kiều trề môi, uống rượu, không nói nữa.

“Sẽ có chuyên gia đến kiểm tra, bảo dưỡng và làm vệ sinh định kỳ, đảm bảo mỗi một chiếc xe ở đây đều ở trong trạng thái tốt nhất. Mình không thích đồ của mình có bất kỳ khuyết điểm nào.”

“Cậu có thường mua xe không?”

“Không, đa phần là ông nội mua tặng mình, có vài chiếc là quà của bạn của ba. Mỗi năm sinh nhật, quà tặng mà mình nhận được từ họ, cơ bản đều là xe. Thỉnh thoảng nhìn thấy chiếc đặc biệt thích mình mới tự mua.”

Hiểu Kiều ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:

“Nhưng tớ không có khả năng mua xe cho cậu. Ưmm… đợi khi cậu sinh nhật, tớ mua mô hình xe tặng cậu có được không? Mỗi năm một chiếc, đợi khi chúng ta già thì sẽ có rất nhiều rất nhiều xe….đến khi đó chúng ta có thể xây một mô hình bãi giữ xe giống như vậy ở trong nhà. Dẫu sao thì lúc ấy chúng ta cũng đâu còn sức để lái nữa, ta có thể gắn động cơ điều khiển cho nó, rồi đua xe ngoài vườn…. vừa tắm nắng vừa đua xe, trong bếp thì hầm một nồi canh, cả căn nhà đều là hương thơm…”

Khi nói những lời này, Hiểu Kiều siết chặt Ngữ Ca hơn, người thì lắc lư qua lại, ngữ điệu nhẹ nhàng, hệt như đã nhìn thấy viễn cảnh ấy ở trước mặt. Ngữ Ca rất thoải mái mà ngã vào lòng cô, cười nói: “Đeo kính lão đua xe sao?”

“Được ấy chứ! Đâu để tớ xem nào…”

Hiểu Kiều nghiêng người qua, nâng cằm của Ngữ Ca hướng về phía mình,

“Ừm, cậu đeo kính lão vào chắc chắn sẽ rất giống một người.”

“Ai?”

“Thúy bà bà ấy.”

Khuỷu tay thụng một cái, “Chết đi!”

Lời vừa dứt, bản thân Cận Ngữ Ca đã sững lại, như có hơi hối hận về sự lỡ lời của mình. Trái lại Hiểu Kiều chẳng hề để tâm, chỉ giả vờ kêu đau rồi lại tức thì cười khanh khách,

“Sao vậy kìa? Thúy bà bà rất là hiền từ kia mà…”

“Đến khi già rồi…”

Ngữ Ca xoay người lại, đưa tay vuốt lên tóc của Hiểu Kiều, ánh mắt có hơi trống rỗng, “Cậu cũng phải giống như vậy, khỏe mạnh giống như vậy…”

Hiểu Kiều vẫn tươi cười, “Làm sao có thể như vậy được nữa chứ? Lúc đó tóc cũng bạc hết rồi, răng cũng không còn, da mặt toàn là nếp nhăn, giống như vậy nè…”

Cô chụm mặt vào nhau, dán vào mặt Ngữ Ca, trán chạm vào trán.

“Cậu có chê tớ xấu, rồi bỏ tớ không?”

Ngữ Ca thuận thế vòng tay qua cổ của Hiểu Kiều, nổi hứng đùa giỡn,

“Bỏ!”

“Bỏ sao? Bỏ không?”

“Bỏ!”

“Nói lại xem?!”

“Ha ha….”

Cả hai ăn tối ở bên ngoài, rồi cùng về nhà Ngữ Ca. Thấy không có chuyện gì khác, Ngữ Ca nghỉ ngơi một lúc rồi đi đến bàn làm việc. Hiểu Kiều vẫn còn say mê với quyển sách lúc sáng, thế là cũng không làm phiền Ngữ Ca. Một mình khoanh chân ngồi trên sô-pha, chuyên tâm đọc sách của mình.

Một lúc sau, chuông cửa chợt vang lên.

Hiểu Kiều ngẩng mặt lên nhìn Ngữ Ca, ánh mắt dò hỏi. Ngữ Ca không hề ngẩng đầu lên, chỉ nói:

“Mở cửa đi, là Hoan Nhan.”

“Mình mở?”

Bấy giờ Ngữ Ca mới nhìn cô, “Có vấn đề?”

“À, không có gì.”

Hiểu Kiều úp ngược sách xuống bàn, xỏ dép vào đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, Hoan Nhan nhìn thấy cô thì nét mặt lập tức thay đổi, cười đầy hàm ý. Cô không nói gì, cũng không bước vào, chỉ đứng nhìn Hiểu Kiều, hàm ý trong đôi mắt ấy tuyệt đối phong phú.

Kiều Hiểu Kiều bị nhìn đến có hơi ngượng ngạo, bèn quay sang chỗ khác, tay vẫn đặt trên cạnh cửa, cũng không nói gì.

Không nghe thấy động tĩnh, Ngữ Ca bèn hỏi:

“Sao vậy?”

Bấy giờ Hiểu Kiều mới lách qua một bên, Cận Hoan Nhan nhìn cô một cái thật tinh ranh rồi bình thản bước vào, thay dép xong thì chạy liền tới bàn của Cận Ngữ Ca.

“Chị….”

“Hửm?” Như đã quen với giọng điệu này, Ngữ Ca tay vẫn cầm bút dò đọc hồ sơ trên bàn, đáp lại theo thói quen.

“Chị quả là rất hiểu ông nội, nội ra tay thật rồi, đúng là lão hồ ly mà…”

Vừa nói, cô vừa ngồi xuống ghế nệm phao trong phòng sách, hai chân duỗi thẳng, thở phù một hơi.

Ngữ Ca ngước lên nhìn cô: “Âu Dương không sao chứ?”

“Không sao, em đã nói với nội rồi, nếu Âu Dương bị thiếu một sợi tóc, em sẽ cắt đứt quan hệ với Cận gia. Có lẽ nội cũng nghi kỵ nên không quá nặng tay.”

Cận Ngữ Ca gật đầu. Hoan Nhan nhìn về phía Kiều Hiểu Kiều đã trở về ghế sô-pha, rồi lại nhìn chị mình.

“Chị…”

Ngữ Ca nhìn lên, trông thấy vẻ mặt chọc ghẹo của cô, song vẫn tiếp tục bình thản làm việc. Hoan Nhan láo liên cặp mắt, đứng dậy đi tới bên sô-pha, ngồi phịch xuống bên cạnh Hiểu Kiều.

Hai tay vòng qua cổ của Hiểu Kiều, nhị tiểu thư kéo dài tiếng gọi:

“Kiều cảnh quan….”

Sự tiếp xúc đột ngột của da thịt khiến Hiểu Kiều có hơi ngượng ngùng, thêm vào mùi hương khác với mùi hương của Ngữ Ca xông thẳng vào mũi, toàn thân cô lập tức cứng đờ, vuốt vuốt mũi, cô quay mặt đi hướng khác.

Cận Ngữ Ca ở phía không xa đã ngồi thẳng dậy, nét mặt tuy vẫn bình thản, song sự không hài lòng xẹt qua trong mắt đã không trốn khỏi kim tinh hỏa nhãn của em gái mình.

“Khuya như vậy rồi, cô còn ở nhà chị của tôi… là vì chuyện gì thế?”

Hiểu Kiều cười cười, nhìn Ngữ Ca một cái, để kẹp sách đánh dấu tới trang đang đọc dở rồi gập nó lại.

“Trò chuyện thôi.”

“Trò chuyện gì?”

“Thi ca, triết lý nhân sinh.”

“Thưởng nguyệt ngắm hoa?”

“Nhìn nhau không biết chán.”

Cận Hoan Nhan phụt cười thành tiếng, tay vuốt vuốt lên mái tóc đặc biệt của Hiểu Kiều rồi quay lại nói với Ngữ Ca:

“Chị, cô ấy dễ thương quá à…”

Ngữ Ca cúi thấp đầu, xoa xoa vầng tráng, không biết phải đáp lại thế nào.

“Tặng cho em được không?”

Nghe thấy câu này, hai người còn lại đều đen cả mặt. Khóe môi Hiểu Kiều giật giật, bất lực quay qua nhìn nhị tiểu thư đang ở rất gần mình. Đại khái là Cận Hoan Nhan cảm thấy đoạt thứ người khác thích là rất khó, nên rất khảng khái mà bày tỏ:

“Cùng lắm em lấy Âu Dương đổi với chị!”

Ngữ Ca đã lấy lại bình tĩnh, vừa lật sang trang khác vừa thản nhiên đáp: “Không đổi.”

Bị cự tuyệt, nhị tiểu thư có hơi dỗi, “Keo kiệt thật…”

Chủ nhân nhìn cô một cái, không đáp lại.

Cách đó vài cây số, tại một quán bar, Âu Dương Thông đang trò chuyện với bartender bất giác rùng mình, chớp chớp mắt, quay nhìn ra sau lưng, không thấy gì, trong lòng kỳ lạ vô cùng.

Song, dường như nhị tiểu thư có rất nhiều đề tài để nói với Hiểu Kiều, chẳng mấy chốc thì đôi bên đã thân thiết với nhau. Ngữ Ca lo làm việc của mình, cũng không mấy để ý đến họ.

Tuy nhiên, khi đề tài tự dưng quay về đại tiểu thư thì cô có không muốn nghe cũng không được, lời nói của họ cứ thi nhau luồn lách vào tai cô.

Cận nhị tiểu thư quá yêu thương chị mình, thế là dặn dò Kiều cảnh quan:

“Người như chị của em, đừng nói là một trăm người, cho dù là một triệu người cũng chưa chắc đã tìm ra người thứ hai, chị phải trân trọng đấy…”

Hiểu Kiều thè lưỡi nói: “Em yên tâm, loại phụ nữ một khi đã mặc áo vào thì không thèm biết đến ai như chị của em, ngoài Kiều Hiểu Kiều này ra không còn người thứ hai yêu cô ấy đâu.”

“Ẹt…”

Cận Hoan Nhan khờ cả người, trong đầu từ từ tiêu hóa hàm ý trong câu nói ấy, đợi khi đã hiểu ra thì một nụ cười vui mừng và an ủi đã nở ra. Cách bày tỏ tình yêu đặc biệt như thế này quả là có ý nghĩa, quay lại nhìn chị của mình, trông thấy gương mặt bên kia cũng đang lúc trắng lúc đỏ.

“Ồ ~~” Hoan Nhan kêu lên quái lạ.

Vốn dĩ Ngữ Ca nghe thấy nửa câu đầu đã muốn nổi giận, nhưng khi nghe nốt nửa câu còn lại, cả trái tim liền ấm áp lạ thường. Tiếng trêu ghẹo của Hoan Nhan khiến cô vừa tức tối vừa mắc cỡ, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cầm bút khỏ khỏ xuống bàn.

“Hai người rất rảnh rỗi phải không?!”

Hoan Nhan nhận thấy đã là lúc phải rút quân, bèn đá đá lông nheo với Hiểu Kiều rồi nhảy ra khỏi sô-pha.

“Được rồi được rồi, quả là phân biệt đối xử mà, mới đây đã ra lệnh đuổi khách. Mang cho chị một thông tin đây, ngày mai ba mẹ sẽ về, bà nội nhắn chị về nhà ăn cơm.”

Ngữ Ca đáp lại một tiếng, “Chị biết rồi.”

Nhị tiểu thư cầm hai quả quýt trên bàn lên, rồi mới rất không nỡ mà quay về bên chỗ của mình.

Kiều Hiểu Kiều chạy tới ngồi xổm bên bàn làm việc của Ngữ Ca, đặt cằm lên cạnh bàn, chân mày xụ xuống, ánh mắt tội nghiệp nhìn Ngữ Ca:

“Ngày mai không về đây sao?”

Ngữ Ca lườm cô một cái, sau khi thấy vẻ mặt tội nghiệp của Hiểu Kiều, cô lại không nhẫm tâm.

“Ngày mai cậu không về nhà sao?”

“Đợi cậu đi công tác mình mới về.”

“Để mai rồi tính vậy, nếu kịp mình sẽ về.”

“Vậy tớ chờ cậu đó…” Hiểu Kiều bấy giờ mới lại vui lên.

“Nếu tớ không về thì sao?” Ngữ Ca nhướng mày hỏi.

“Đừng mà! Tớ chờ cậu đó.”

“Tớ không thèm biết đến ai mà…”

“…. đồ nhỏ mọn.”

Cận Ngữ Ca khá bất ngờ khi nhìn thấy xe của Khương gia ở trong vườn. Hoan Nhan không nói với cô hôm nay có khách, huống chi bữa ăn gia đình của Cận gia rất ít khi mời người ngoài, thật sự có hơi kỳ lạ.

Sảnh tiếp khách rất náo nhiệt, Cận lão phu nhân và Khương lão phu nhân đã quen biết nhiều năm, đang chuyện trò rất vui vẻ. Khương Quỳ ngồi trên cạnh ghế sô-pha bên bà nội của mình, lắng nghe rất nhập tâm khi Cận lão phu nhân kể chuyện thời còn trẻ, thỉnh thoảng tham gia vài câu, khiến cho hai trưởng bối cao hứng vô cùng. Lộ Vy ngồi ở bên cạnh, ánh mắt cũng mang đầy ý cười.

Trông thấy Ngữ Ca đi vào, Khương Quỳ lập tức đứng lên, hai mắt sáng rỡ.

“Ngữ Ca.”

Vừa nãy khi ở công ty, Khương Quỳ không hề nói với cô tối nay anh sẽ đến đây, Ngữ Ca cảm thấy nghi hoặc, song cũng không để lộ ra. Cô gật đầu đáp lại rồi quay sang chào hỏi lão phu nhân của Khương gia. Bà cụ bấy lâu nay vẫn rất thích cô, bèn đưa tay bảo cô đến ngồi xuống cạnh mình, hỏi thăm đủ bề.