Ngày 30 tháng 12.
Vẫn như mùa đông của mọi năm, mặt trời xuống núi, gió bắc lại l*иg lộng gào thét, khiến mỗi người đi bộ trên đường đều không tránh khỏi động tác rúc đầu vào cổ áo và bước đi nhanh hơn. Những ngày sau giáng sinh và trước Nguyên Đán như thế này luôn mang đến cho con người cảm giác hưng phấn và trông chờ, madam Kiều Hiểu Kiều cũng không ngoại lệ. Một đêm đông rất đỗi bình thường, nhưng lại khiến cho Kiều Hiểu Kiều của rất nhiều năm sau, mỗi khi nhớ đến cũng đắm chìm trong một cảm xúc không thể diễn đạt thành lời.
Bắt đầu từ buổi trưa thì đồn cảnh sát đã cử người đến nhà hàng Vạn Giang kiểm tra thiết bị, trang trí hội trường và chuẩn bị cho các chương trình biểu diễn tối nay cùng người phụ trách. Để chào đón năm mới, phòng hội nghị ở lầu 4 được thay một diện mạo hoàn toàn mới, rèm cửa sổ sáng sủa, ngay cả thảm trải sàn cũng không dính một hạt bụi. Cận Ngữ Ca đã đặc biệt căn dặn, giám đốc tầng đương nhiên không dám lơ là, mọi việc đều tận tâm tận lực, sắp xếp chu toàn.
Từ sau đêm lưu trú ấy, Kiều Hiểu Kiều đã biệt tích hơn một tuần, song lần này Cận Ngữ Ca không cảm thấy buồn phiền, mà chỉ chuyên tâm xử lý công việc cuối năm. Cô dường như đã quen với nhịp sống của Hiểu Kiều – khi cần xuất hiện thì tự động sẽ xuất hiện.
Đèn trên phố vừa sáng, cũng là lúc kết thúc công việc trong tay, Ngữ Ca nâng tách cà phê đã nguội lên và đi đến bên cửa sổ, nhìn thành phố phồn hoa trong ánh đèn. Chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, cô quay lại đặt tách xuống, nhìn vào màn hình điện thoại, một nụ cười không dễ phát giác lướt qua bờ môi, Ngữ Ca nhấc máy lên.
“Không phải chứ? Phải gọi mời thật ư? Sao cậu còn chưa đến?” Hiểu Kiều nói một cách gian trá, xung quanh cô, tiếng nói cười không dứt.
Ngữ Ca một tay cầm điện thoại, ngón trỏ của tay kia khẽ gõ lên kính cửa sổ, thong thả đáp lại:
“Chẳng phải đã sắp xếp mọi thứ cho cậu rồi sao? Gọi mình qua đó làm gì nữa?”
“Chính vì vậy nên mới phải cám ơn đó! Mau qua đây, mình có quà cho cậu, đến muộn là không thấy đâu nhé?”
Kiều Hiểu Kiều như đang dỗ ngọt trẻ con vậy, Ngữ Ca bật cười, “Quà gì?”
“Cậu đến là biết ngay chứ đâu. Mau lên mau lên, mình đợi đó.”
Im lặng một lúc, Ngữ Ca khẽ đáp: “Vậy được.”
Cách nhau cánh cửa to kiểu châu Âu, Ngữ Ca vẫn nghe thấy tiếng động náo nhiệt từ bên trong, những người phục vụ đi ra từ trong đó đều lộ vẻ mặt như vừa trở ra từ lò luyện đan. Vị giám đốc đi theo sau lưng Ngữ Ca chau mày khinh miệt nhưng lại bất lực.
“Đúng là những kẻ thô lỗ.”
Cửa vừa mở ra, có thể nói âm thanh của nó chẳng khác với hiệu ứng mà máy tạo nhịp tim mang đến, một nam cảnh sát chỉ mặc áo quân phục đang đánh trống quên mình trên sân khấu, ở bên dưới, bốn mươi bàn tiệc với đội hình dương thịnh âm suy mang đậm phong cách anh hùng Lương Sơn tụ họp, có vài bàn còn dùng chén để uống rượu trắng, càng uống càng hào sảng.
Cận Ngữ Ca đứng ngay trước cửa đảo mắt một vòng, không thấy Kiều Hiểu Kiều đâu. Đương nhiên, cho dù có nhìn thấy cũng không làm được gì. Định thần lại, Ngữ Ca cùng giám đốc đi thẳng đến bàn trưởng Cục Cảnh sát đang ngồi.
Tiếng huýt gió inh tai, cánh đàn ông đã uống quá chén nhìn thấy lãnh mỹ nhân Cận Ngữ Ca và vị giám đốc nhỏ nhắn yêu kiều, hóc môn tuyến thượng thận thoắt chốc tăng đến mức điên cuồng.
Cận Ngữ Ca như không nhìn thấy gì, chẳng hề biến sắc.
Lão Vương béo mặt cười tươi rói, chỉ tiếc tiếng động chung quanh quá cao, cả hai đều không nghe được đối phương nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu và bắt tay. Lão Vương nhường ra hai chỗ, Ngữ Ca bèn ngồi xuống xã giao vài câu.
Sau vài lời khách sáo, Ngữ Ca thật sự không chịu được cái môi trường ồn ào quá mức này. Nghĩ mãi cũng không biết Hiểu Kiều bảo cô đến đây để làm gì, lại không thể bỏ đi ngay, chỉ đành giả vờ chuyên tâm thưởng thức bản độc tấu không nghe ra được điệu nhạc của anh chàng cảnh sát trên sân khấu.
Vài phút sau, đèn trong hội trường phụt tắt, người và trống cùng rút khỏi sân khấu. Trong bóng tối, tiếng huýt sáo reo hò vẫn không dứt, có vẻ như mọi người đều biết phải làm gì. Ngữ Ca bắt chéo tay, tò mò chờ đợi xem chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo.
Vài bóng đèn LED màu bắt đầu chớp nhoáng, âm nhạc cũng rất đúng lúc mà nổi lên, đèn pha phóng ra một vòng tròn, làm nổi bật những người bước ra.
Ban đầu Ngữ Ca cũng không nhận ra người đó là ai, chờ khi cô nhìn rõ gương mặt của người ôm bó hoa hồng trong tay là Kiều Hiểu Kiều thì tiếng hát đã cất lên, ngay tức thì quần chúng càng thêm sôi nổi.
Rất bất ngờ, thậm chí có thể nói là kinh ngạc, cô không ngờ Hiểu Kiều còn có mặt này. Đĩnh đạc, tự tin, giữa một sân khấu nhiều người như vậy, mà cô lại mang phong thái của một người dẫn đầu một cách tự nhiên đến thế.
Bài hát chúc mừng năm mới remix có điệu nhạc nhanh và vui vẻ, hoa hồng được ném xuống sân khấu từng đóa một, những người bên dưới hùa nhau giành giật, không khí của buổi tiệc tất niên được đẩy lên đến đỉnh điểm. Khóe môi của Ngữ Ca bất giác cong lên, ánh mắt không hề rời khỏi Hiểu Kiều, đối phương cũng dán mắt vào cô và từ từ đi xuống sân khấu.
Hoa hồng được phân phát liên tục trong đoạn điệp khúc, mãi đến khi chỉ còn một nhánh cuối cùng thì Hiểu Kiều đã đi đến trước mặt Ngữ Ca, khúc nhạc cũng đồng thời lặn dần vào những nốt cuối cùng.
Ngước mặt lên, nhìn thấy gương mặt đang cười tươi rói, trong tiếng hò reo nhiệt liệt, vị tổng tài tương lai đã thuận theo hoàn cảnh mà nhận lấy nhánh hoa đại diện cho tấm lòng của người tặng.
Đèn sáng lên, tiếng vỗ tay ầm ầm.
Khi Ngữ Ca rời khỏi thì Kiều Hiểu Kiều vẫn đang bị đồng nghiệp giữ lại chuốc rượu. Cô dõi theo bóng lưng của Ngữ Ca, mãi đến khi Ngữ Ca biến mất sau cánh cửa to. Rượu vừa vào cổ, Kiều cảnh quan đang hưng phấn tột đỉnh chợt nảy sinh một ý nghĩ.
Tiếng “cộc cộc” từ ngoài cửa vang lên đúng lúc Ngữ Ca vừa tắm xong và đang nằm trên giường đọc bài báo cáo cuối năm. Tiếng gõ cửa như thế này khiến cô khó chịu vô cùng, đâu phải không có chuông, bộ muốn ăn cướp sao?
Tâm lý cảnh giác bắt cô phải nhìn qua mắt thần trước, kết quả là trông thấy gương mặt đỏ hồng được phóng to của Kiều Hiểu Kiều, gương mặt ấy đang nhìn cô cười cười, Ngữ Ca bĩu môi một cái rồi mở cửa.
Kiều cảnh quan tiến lên một bước và đung đưa chai rượu đỏ trong tay.
“Chúc mừng năm mới!”
Ngữ Ca bó tay, “Ngày mai mới là năm mới.”
Hiểu Kiều không tiếp chiêu, chỉ cười mũm mỉm.
“Tớ đến tá túc!”
Nghe cái lý do không hề mới mẻ này, Ngữ Ca bèn buông nấm cửa ra và đi về phòng mình.
“Đóng cửa lại, chăn gối ở phòng khách.”
Thói quen ở nhờ của Hiểu Kiều là ngủ trên sô-pha, Ngữ Ca cũng không quan tâm. Cô trở về phòng mình, leo lên giường, kéo chăn che nửa người lại, quay về tư thế lúc nãy để tiếp tục với bài báo cáo đang đọc dở.
Ngoài kia, linh tinh lang tang, Kiều Hiểu Kiều thay đồ đi tắm, tiếng động không nhỏ chút nào. Trung gian hình như bị va phải gì đó khiến cô rủa thầm một câu.
Chẳng lâu sau, Kiều Hiểu Kiều mặc áo choàng tắm bước tới gõ cửa phòng của Ngữ Ca.
Ngữ Ca nhìn ra bóng người hắt trên cánh cửa kính dán decal mờ, Kiều Hiểu Kiều đã ở trong căn nhà này rất nhiều ngày, nhưng chưa bao giờ đi vào phòng ngủ của Ngữ Ca, vì thế hành động gõ cửa này của cô thật sự có hơi kỳ lạ, Ngữ Ca nhích lên ngồi dậy.
“Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, Kiều Hiểu Kiều đứng đó, nét mặt quái lạ. Cận Ngữ Ca nhìn cô, ánh mắt đầy nghi vấn.
Không một lời nói nào, Hiểu Kiều bước vào, tiện tay đóng cửa lại, đi thẳng tới bên Ngữ Ca.
Trước giường của Ngữ Ca có ba bậc thang, Hiểu Kiều bước từng bậc một, mắt hơi híp lại, lưỡi liếʍ liếʍ môi trên, vẻ mặt đầy suy tính.
Ngữ Ca đặt hồ sơ lên tấm chăn, sự chú ý đã hoàn toàn bị thu hút bởi Hiểu Kiều. Kiều Hiểu Kiều một chân quỳ bên cạnh giường, sau đó thì chân còn lại cũng quỳ xuống, cô cúi người bò lên vị trí bên cạnh Ngữ Ca, rồi bất chợt đè lên chân của Ngữ Ca, ôm lấy cô qua tấm chăn ngăn ở giữa.
Ngữ Ca nhíu mày vào nhau. Dẫu cho đã tắm rửa, hai gò má của Hiểu Kiều vẫn còn rất hồng, ánh mắt tuy vẫn sáng sủa, nhưng hành vi rõ ràng có hơi bất thường.
“Cậu đã uống bao nhiêu rồi?”
“Không có bao nhiêu.”
“Thế mà đã như vậy ư?”
“Như vậy là như thế nào?”
Giọng nói và thái độ của Hiểu Kiều thân mật đến quá đáng, Ngữ Ca như cười lại như không cười, lườm nhanh qua “sắc xuân” bị lộ ra ở vùng ngực của Hiểu Kiều, cô rút tập hồ sơ ra, đặt nó sang một bên.
Chính ngay trong lúc Ngữ Ca phân tâm, Kiều Hiểu Kiều cong hai chân lại quỳ lên, một tay giữ lấy tóc gáy của Ngữ Ca, gương mặt cũng đồng thời áp đến gần, Ngữ Ca chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn đã đặt lên bờ mi, cô nhắm mắt lại theo phản xạ, giây tiếp theo nụ hôn đã xuống đến bờ môi.
Mềm mại, tiếp đó là hương vị bạc hà, có hơi thở từ ai kia đang không ngừng phả ra bên cánh mũi, chứng tỏ người gan to hơn trời ấy cũng đang khẩn trương. Cận Ngữ Ca có hơi ngẩn ra, cô không rõ mình đang trong tình thế gì. Xúc cảm từ bờ môi truyền đến khiến cô không thể tập trung suy nghĩ, một lần nữa, chưa kịp chờ cô có phản ứng, đầu lưỡi nọ đã lẻn vào, mở cửa “nha quan” xông thẳng vào trong.
Cận Ngữ Ca vốn đang ngang tầm nhìn bị kí©h thí©ɧ đến mức ngưỡng đầu lên, ừm, thật là đúng lúc. Kiều Hiểu Kiều lại tiến gần thêm một chút để giúp mình quỳ cao lên, bàn tay còn lại vòng lấy eo của Ngữ Ca, nụ hôn càng không lưu tình.
Ngữ Ca dùng tay chặn lấy bờ vai của Hiểu Kiều, đã đẩy, nhưng không đẩy ra được, vốn dĩ cô cũng không dùng quá nhiều sức. Toàn thân cứng đờ của cô bị vòng tay của Kiều Hiểu Kiều giam cầm, phản kháng vô hiệu. Khoang miệng bị ai kia càn quét đến tê dại, đầu lưỡi cứng đờ đến nhói đau, vừa động đậy một cái liền bị cho là đáp lại, thế là nhận lấy sự quấy nhiễu kịch liệt hơn.
Tay của Hiểu Kiều run cầm cập, Ngữ Ca cảm nhận được, và thế là cô cũng run lên theo. Đây là một trải ngiệm kỳ lạ chưa bao giờ có. Sau nụ hôn thế kỷ, Hiểu Kiều dúi mặt vào vùng cổ của Ngữ Ca, hơi thở gấp rút.
L*иg ngực của Ngữ Ca không ngừng phập phồng, tim đập nhanh đến khó tin, tay của Hiểu Kiều vẫn chưa chịu buông ra, cứ thế mà quấn lấy cô, vậy nên sự căng thẳng của cô cũng không thuyên giảm được phần nào. Tiếp theo đó, một bàn tay khác cọ sát vào lưng cô, kéo dây áo ngủ xuống.
Dây kéo nối dài đến vòng eo, kéo hết đường dây thì chiếc đầm ngủ cũng dễ dàng được trút ra từ mặt trước. Hiểu Kiều nhẹ buông Ngữ Ca ra, thoáng chốc đã cởi chiếc áo ngủ của cô xuống, lúc này Ngữ Ca mới bắt đầu giằng co.
Kết quả là đã chậm một bước. Nếu như lúc này, tay của Hiểu Kiều chạm vào bất kỳ một bộ phận nào trên người của Ngữ Ca, cuộc chiến trên giường này chắc chắn sẽ chấm dứt ngay tại đây. Nhưng không, Hiểu Kiều nhanh nhảu kéo áo của Ngữ Ca xuống, sau đó áp cả người mình lên đó. Chiếc áo choàng tắm sớm đã bị bung ra trong quá trình quấn quýt tự khi nào, lúc này đây đã không còn một mảnh vải che chắn, hai da thịt ấm áp và mềm mại tiếp xúc với nhau, cơ thể căng thẳng của Ngữ Ca tức thì có phản ứng. Bàn tay vốn đang chạm xát trên lưng cô từ từ lướt xuống dọc theo cột sống, cảm giác rùng mình do sự cọ xát da thịt với lòng bàn tay có vết sần mỏng khiến cô khẩn trương đến co gập đầu gối lại, song lại vừa khớp giữ lấy thân người Hiểu Kiều ở giữa hai chân. Vùng da bên trong của khớp xương đùi tiếp xúc với làn da lán mịn ở vòng eo của Hiểu Kiều, cảm giác hay đến mức khiến Ngữ Ca không kìm được lòng mà cựa quậy thêm vài cái.
Cử chỉ nhỏ này chẳng khác nào một mồi lửa, đóm lên dũng khí mãnh liệt trong Hiểu Kiều. Cô vốn dĩ chỉ là dò thám, song giây phút này đây không còn một chút do dự nào nữa. Ngữ Ca vẫn đang trong tư thế nửa ngồi nửa nằm, Hiểu Kiều thì nửa quỳ nửa đè trên người cô, không ngồi dậy cũng không nới lỏng tay, bờ môi thay thế cho bàn tay, lúc nhẹ lúc mạnh dần thắp lửa trên khắp người của Ngữ Ca.
Ngữ Ca cắn chặt môi, toàn thân đang run lên nhưng vẫn không chịu ư hử một tiếng nào. Khi tay của Hiểu Kiều buông ra, cô lập tức mềm nhũn cả người, song lại bị bàn tay sớm đã chờ sẵn ở bên dưới của Hiểu Kiều chặn lại.
Chiếc đầm ngủ lủng lẳng ở vòng eo và mảnh vải giữa hai chân cũng bị một bàn tay giật nốt một cách nhanh chóng, lòng bàn tay ấy để bằng, len lỏi vào khoảng trống giữa nệm giường và vùиɠ ҡíи của Ngữ Ca. Cổ tay hơi dùng lực, Ngữ Ca chỉ có thể lại ngồi lên, hai tay siết chặt áo choàng của Hiểu Kiều, không biết phải lấy sức từ đâu. Bàn tay tác quái ấy khuấy động vài cái ở bên dưới người cô, dẫn ra dòng dịch thể, ngay trong khoảnh khắc Ngữ Ca cố sức gượng người dậy để tránh khỏi bàn tay ấy thì ngón tay giữa canh đúng thời cơ cong lên, mượn trọng lực khi Ngữ Ca tụt xuống mà đi thẳng vào trong.
Tiếng hít sâu của Ngữ Ca khiến bản thân Hiểu Kiều cũng cảm thấy đau rồi, song vẫn không có âm thanh nào phát ra từ miệng cô. Hiểu Kiều nhìn gương mặt đang cúi xuống của Ngữ Ca, lần này, sức lực ngăn chặn cô là thực tại. Ngữ Ca đang đẩy cô, một tay chặn trước bờ vai của cô, tay kia siết lấy cổ áo choàng, Ngữ Ca đang cố gắng đẩy Hiểu Kiều ra khỏi mình. Nhưng cơ thể đang bị bàn tay của Hiểu Kiều chiếm giữ căn bản không có chỗ nào để mượn lực, động tác càng mạnh thì càng đau. Hiểu Kiều mặc kệ, cúi xuống hôn Ngữ Ca, nhẹ nhàng và say đắm.
Sự chú ý của Ngữ Ca bị chuyển dời, bàn tay siết chặt cổ áo dần dần buông thỏng và mềm nhũn mà vắt trên cổ Hiểu Kiều. Cơn đau trong cơ thể dần dần dịu đi, cái còn đọng lại chỉ là nồng tình mật ý giữa hai bờ môi.
Hiểu Kiều bắt đầu cong ngón tay lại, thử tìm kiếm điểm đến có thể khiến trinh nữ trở thành phụ nữ, tay kia của cô nâng eo Ngữ Ca lên để cô từ từ nằm xuống giường, tiện cho ngón tay của cô cử động. Ngữ Ca không phản kháng nữa, đầu ngưỡng ra sau, từ từ rít lên theo nhịp cử động của Hiểu Kiều, ánh mắt rệu rã, nét mặt cũng trở nên yếu đuối.
Kiều cảnh quan không phải tay chuyên nghiệp, căn bản là cô cũng chỉ thực hiện trong quá trình tìm hiểu và dò thám. Vì thế, Cận Ngữ Ca cũng rất là bất hạnh vì phải đau đớn nhiều hơn là vui sướиɠ trong suốt quá trình ấy. Cuộc giao hợp này với cô mà nói vừa không có chuẩn bị lại càng không do tình nguyện, chỉ vì đối phương là Kiều Hiểu Kiều, nên mới khiến cô bị mê hoặc tâm thần. Và Kiều Hiểu Kiều, người tạo ra mọi việc này cũng chỉ xuất phát từ cảm hứng, nhìn chân mày chụm vào nhau và vầng trán đầy mồ hôi của Ngữ Ca cô đã nhiều lần muốn bỏ cuộc, lẽ nào thật sự chỉ vài ly rượu mà đã mất hết lý trí?