“Thế cô định làm gì để tỏ lòng xin lỗi chân thành nhất của mình?” Kiều Hiểu Kiều thọc hai tay vào túi, nghiêng đầu nhìn Ngữ Ca.
Nét mặt của Ngữ Ca nhàn nhạt, đôi mắt còn đỏ vì thiếu ngủ, nhưng thần thái lại khá thong thả.
“Đến đây.” Ngữ Ca đi trước dẫn đường, rẽ qua trụ cột to trong đại sảnh để đến khu vực nghỉ ngơi, cô xòe tay về phía sô-pha và nói: “Mời ngồi.”
Hiểu Kiều không biết đối phương định làm gì nên cũng tò mò vô cùng, đương nhiên cũng là vì Cận Ngữ Ca của lúc này: không lạnh lùng, mà còn rất có tình người.
Ngoan ngoãn ngồi xuống xong, Hiểu Kiều ngước lên nhìn Ngữ Ca, nhoẻn môi như cười lại như không cười.
Ngữ Ca nhướng mày đắc ý và không nói gì, chỉ rất tự nhiên mà đến bên chiếc đàn piano ba góc đặt chính giữa khu nghỉ mát, giở nắp đàn ra. Kiều Hiểu Kiều dường như đã đoán ra cô muốn làm gì, bất chợt có hơi kinh ngạc, song đôi mắt lại sáng lên, ngồi im thin thít chăm chú nhìn vào người đang chuẩn bị biểu diễn vì mình.
Ánh mặt trời rọi vào bức tường bằng kính ở phía nam, từ đây có thể nhìn thấy ngọn núi tuyết đằng xa, phản chiếu một màu trắng tinh khiết, không gai mắt, trái lại còn mang đến cho người ta cảm giác ấm áp lạ thường. Không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng nhả bong bóng của các chú cá trong hồ. Và rồi, dưới những ngón tay thon dài của Ngữ Ca, các nốt nhạc bắt đầu tấu nên khúc hát, nhẹ nhàng vang vọng khắp không gian.
Điệu nhạc nhanh mà nhẹ nhàng, mỗi một nốt đều đi vào lòng người, khiến người nghe bất giác cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng cũng vui lây. Người trong sảnh cơ hồ bị thu hút bởi khúc nhạc, lần lượt quay lại nhìn Ngữ Ca. Hiểu Kiều ngồi dựa lưng vào thành ghế sô-pha, có hơi đắc ý, có hơi hạnh phúc mà hưởng thụ thời khắc đặc biệt chỉ thuộc về cô.
Nhìn từ góc độ của Hiểu Kiều, chỉ có thể thấy nửa thân người của Ngữ Ca, bờ vai nhấp nhô cùng với ngón tay đang đàn, mái tóc đen bóng mượt, vùng cổ trắng và cao, đôi mắt sáng đen láy, chân mày đẹp tự nhiên như được vẽ, bờ môi hồng hào như quả đào, một nét đẹp tinh tế.
Thật không ngờ, tảng băng này lại xinh đến vậy.
Hiểu Kiều vừa nhìn vừa suy tư, khóe môi bất giác cong lên, ngón tay của Ngữ Ca vẫn lướt trên phím đàn, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Hiểu Kiều. Âm nhạc bay bổng, bốn mắt giao nhau, có một cảm giác kỳ lạ nảy sinh, len lỏi và bao trùm lấy họ, vây kín họ, tựa như không có ai ở xung quanh. Kiều cảnh quan tính tình cởi mở, chẳng để tâm chuyện gì và Cận tổng giám đốc thanh cao, lạnh lùng của ngày thường bấy giờ đều có hơi thất thường, họ rất hưởng thụ cảm giác này, và không nỡ dời mắt sang nơi khác.
Lần đầu tiên, Kiều Hiểu Kiều thấy Cận Ngữ Ca dùng ánh mắt ấm áp như thế nhìn mình, không còn là tia nhìn nghiêm túc và sắt bén, dẫu biết rằng đấy chẳng qua là thói quen của Ngữ Ca, sự mạnh mẽ ấy không phải chỉ nhắm vào một mình cô, mà chỉ vì, đã quen như thế. Song, ngày ngày nhìn gương mặt không có cảm xúc như bị đóng băng ngàn năm ấy, trong lòng kiểu nào cũng không thoải mái. Kiều cảnh quan có đại nhân đại lượng hay vì cô căn bản chẳng sợ trò này của Ngữ Ca đi chăng nữa, thì cũng khó tránh cảm giác vô vị. Giờ đây đột nhiên được trồi lên khỏi băng hà và nhìn thấy mùa xuân, Kiều Hiểu Kiều cảm thấy toàn thân thư thái vô cùng, tâm trạng cũng nhẹ nhõm như được chắp thêm cho đôi cánh.
Trên đường trở về, Cận Ngữ Ca ngồi ở hàng ghế sau chợp mắt lấy tinh thần, Kiều Hiểu Kiều thấy vậy nên ngồi luôn vào ghế lái phụ, lý do hay ho rằng: trò chuyện để tài xế không ngủ gật. Kỳ thực thì ngồi với tảng băng ngán ngẩm vô cùng, sự dịu dàng của Ngữ Ca còn ngắn ngủi hơn hoa quỳnh hé nở, đấy, mới đó lại trở về trạng thái cũ rồi. Kiều cảnh quan thè lưỡi bất lực, không so đo với cô làm gì.
Tài xế đi cùng Ngữ Ca lần này là một chàng trai trẻ trung tên Ngô Đông, anh mặc đồng phục có cầu vai, đeo bao tay trắng tinh, lễ phép và lịch sự, vô cùng ga-lăng. Hiểu Kiều chờ vách ngăn màu đen dùng tách biệt với phía sau nâng lên xong thì quay sang nói nhỏ với Ngô Đông.
“Công việc của anh chắc vất vả lắm nhỉ?”
“Cũng bình thường thôi, thỉnh thoảng đi công tác ngắn ngày.” Ngô Đông lễ phép đáp lại.
“Nhưng mà sếp của mấy anh dữ như vậy, chắc là làm việc khó khăn lắm.”
Hiểu Kiều nói rất nghiêm túc và tự nhiên, hoàn toàn không có cảm giác mình đang nói xấu người khác. Trái lại là Ngô Đông, nét mặt của anh bắt đầu cứng đờ, ngượng ngạo, anh cười cười, “Không… không đâu, con người của Cận tổng rất tốt.”
“Anh không phát hiện sao, cô ấy không biết cười đấy, vậy mà cũng gọi là người tốt sao?”
“Cũng… cũng không phải đâu, khi làm việc thì nên nghiêm túc một chút…”
“Nhưng bình thường cô ấy cũng đâu có cười, tôi nghi ngờ thần kinh trên cơ mặt của cô ấy có vấn đề, anh nói đúng không?”
“….”
Ngô Đông thật sự không biết phải đáp trả thế nào nữa, nụ cười càng lúc càng miễn cưỡng, thế mà Hiểu Kiều vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục phát biểu cảm nghĩ,
“Làm việc với người chủ như thế, chắc là nhiều áp lực lắm?!”
“Thật ra… cái này…” Ngô Đông đưa một ngón tay lên chỉ chỉ ra sau lưng, “Không có cách âm….”
Dường như để ứng chứng cho lời nói của Ngô Đông, vách ngăn lẳng lặng hạ xuống, may thay Hiểu Kiều quay nửa mặt nói chuyện với Ngô Đông nên nhanh chóng phát hiện ngay, cô lập tức ngồi thẳng người lại trước khi bắt gặp tia nhìn của Ngữ Ca, giả vờ như người nói chuyện lúc nãy không phải là mình.
Hai người ngồi phía trước không ai ư hử gì thêm, lặng lẽ chờ đợi phản ứng của người phía sau. Hiểu Kiều cảm giác sau gáy của mình như có hàng ngàn cây kim đang lao tới, cứ thấy lành lạnh.
Một lúc sau, không thấy động tĩnh gì, Hiểu Kiều giương cặp thuận phong nhĩ lên, rồi từ từ nhìn lẻn qua gương chiếu hậu, kết quả là gặp ngay một gương mặt không cảm xúc đang trực diện mình ở trong gương.
Chột dạ, cô liền nhìn đi chỗ khác, tiếp tục giả vờ ngắm cảnh phố phường.
Quả là nham hiểm!
Loading…
Sự việc ấy không hề ảnh hưởng tâm trạng đẹp của Hiểu Kiều, về đến trung tâm thành phố, cô lại cùng Ngữ Ca đến công ty xử lý công việc tích tụ trong hai ngày qua, không một lời oán than.
Ngữ Ca dẫn cô đi ăn tối ở ngoài, về đến nhà lại tiếp tục ngồi vào bàn làm việc. Hiểu Kiều tự mình bật tivi xem chương trình, ăn vặt, cười đến ngả nghiêng ngả ngửa, không ai thèm quản thúc ai.
Khi hai cây kim trên đồng hồ cùng đi qua số 12 thì Ngữ Ca cũng hoàn thành công việc trong ngày, cô gập máy tính xách tay lại, xoa xoa ấn đường rồi thở ra một hơi.
Đứng dậy tự rót cho mình ly nước, Ngữ Ca chợt lườm thấy Hiểu Kiều đang co chân nằm ngủ trên ghế sô-pha.
Kiều Hiểu Kiều mặc áo len cổ cao, mái tóc xoăn tự nhiên và nước da trắng nõn, khi ngủ trông y như thiên thần trong tranh sơn dầu. Lông mi không đậm, nhưng từng sợi mi tách biệt rất rõ ràng, bờ môi mỏng đang mím chặt vào nhau, hơi thở điều hòa, hoàn toàn không có khí sắc mạnh mẽ của ngày thường.
Ngữ Ca đứng trước sô-pha, tay cầm cốc nước nhìn Hiểu Kiều. Trong đầu chợt dâng lên nhiều suy nghĩ kỳ lạ.
Người này bị thiếu sắc tố đen hay sao nhỉ? Nước da trắng đã đành, đồng tử và tóc cũng là màu nâu, trông rất sạch sẽ, dẫu rằng cô không hề sạch sẽ, điểm này có thể đoán biết thông qua việc cô đã liên tục nhiều ngày mặc cùng một chiếc quần jeans. Trò trêu chọc mấy ngày trước, tuy cô tỏ ra như rất giận, nhưng cảm giác lại không mấy nghiêm trọng, còn dễ dàng bỏ qua, chỉ vì mình đã đàn một khúc nhạc. Kể ra cũng lâu rồi không đàn, không hiểu sao lại đột nhiên muốn đàn cho cô ấy nghe, biểu hiện của cô ấy khi nghe lại rất nhập tâm, khiến bản thân càng đàn càng hứng chí. Có một thính giả ăn ý, cảm giác quả là rất tuyệt, trước đây chưa từng để tâm, lần này đúng là có hơi kỳ lạ.
Ánh mắt di dời từ gương mặt của Hiểu Kiều qua chiếc bàn trà đặt trước sô-pha, trên đó, có khẩu súng được giữ trong túi da.
Ngữ Ca chưa bao giờ nhìn cái vật được gọi là vũ khí này trong cự ly gần đến thế, có hơi hiếu kỳ. Thế là, chớp chớp mắt, Ngữ Ca đặt ly nước xuống bàn, khom người xuống cầm khẩu súng đen thui thủi ấy lên.
Tay đã chạm được vào súng, nhưng khi định cầm lên ngắm kỹ hơn thì Hiểu Kiều đang ngủ trên sô-pha chợt lay động rồi tức thì ngồi phắc dậy, vồ tới giữ lấy cánh tay của Ngữ Ca, dùng lực kéo một cái, Ngữ Ca liền bị cô xoay một vòng, tay bị bắt chéo ra sau lưng, vùng eo bị đầu gối của Hiểu Kiều ấn vào, toàn thân thế là bị khống chế.
Cơn đau bất chợt ập đến, Cận đại tiểu thư được chăm sóc kỹ lưỡng từ nhỏ đâu ngờ mình lại gặp phải đãi ngộ này. Chân mày tức thì nhíu vào nhau, mặt mũi chụm lại đau đớn.
Kiều Hiểu Kiều nắm giữ phần thắng giờ đây mới phát hiện điều bất ổn, vốn dĩ trong mơ hồ cô cảm giác có người muốn lấy súng của mình, thế là nhảy lên theo trực giác và bắt giữ đối phương. Nay phát hiện thì ra người bị mình đối phó là Ngữ Ca, cô hoảng hồn buông tay, thế là Ngữ Ca ngã luôn xuống đất.
Hiểu Kiều há hốc miệng thần người ra một lúc rồi vội vàng quỳ một chân xuống thảm nền đỡ Ngữ Ca ngồi dậy và ôm vào lòng.
“Ấy, cô không sao chứ? Tôi không biết là cô….”
Ngữ Ca ngã trong người Hiểu Kiều, nhíu mày vào nhau, mắt cũng nhắm lại. Cơn đau trên vai còn chưa tan, cô cũng không có sức lực đâu để đáp lại câu hỏi của Hiểu Kiều.
Hiểu Kiều thì một tay ôm lấy Ngữ Ca, tay còn lại vuốt vuốt vào lưng cô.
“Nè, có sao không? Hay là đến bệnh viện nha?”
Ngữ Ca tuy rất đau, nhưng vẫn cứng họng không hét lên một tiếng nào, cô chỉ cắn chặt môi, toàn thân căng thẳng vô cùng. Lúc nãy khi bị tấn công cô cũng im phăng phắc như thế, nếu như cô kêu lên, e là vệ sĩ ở nhà đối diện đã tông cửa vào đây rồi.
Hiểu Kiều xụ mặt nhìn Ngữ Ca bằng ánh mắt vô tội. Chắc chắn là đau lắm, trước đây khi học ở trường cảnh sát, huấn luyện viên đã rất tán thưởng thân thủ của cô, rất nhiều trai tráng đều bị cô xử đẹp đến khóc bù lu bù loa. Lúc nãy trong lúc mơ hồ cũng không phân biệt rõ ràng, ra tay là dùng hết sức lực, Cận Ngữ Ca làm sao chịu nổi, không may bị ngất xỉu thì nguy.
Cận Ngữ Ca vẫn không có phản ứng, cánh tay không bị thương giữ chặt áo len của Hiểu Kiều, cố sức siết chặt như muốn mượn nó làm thuyên giảm cơn đau ở cánh tay còn lại vậy. Hiểu Kiều không nói gì nữa, chỉ cẩn thận ôm lấy cô, chờ cơn đau ấy qua đi.
Một lúc sau, khi cảm nhận được cơ thể của Ngữ Ca không còn cứng đờ như ban nãy, chỉ duy sắc mặt vẫn trắng bệch, hơi thở gấp rút, Hiểu Kiều mới khẽ khàng vỗ vỗ vào vai cô,
“Sao rồi…?”
Ngữ Ca vẫn không lên tiếng, cô thả áo của Hiểu Kiều ra, hai tay đặt lên vai Hiểu Kiều muốn đẩy cô ra, nhưng toàn thân lại mềm nhũn không có một chút sức lực, chỉ đành từ bỏ. Hiểu Kiều nhìn bàn tay trên vai mình, từ từ nắm lấy bàn tay ấy, khẽ đung đưa,
“Ngữ Ca?”
Nghe thấy cách xưng hô này, Ngữ Ca không giằng co nữa, để hết trọng lượng lên người Hiểu Kiều, rồi từ từ mở mắt ra.
Hiểu Kiều vội đưa mặt tới gần, “Ngữ Ca, cậu vẫn ổn chứ?”
Ngữ Ca nhìn gương mặt ở ngay trước mặt mình, thật lòng muốn đưa tay dọng cho cô một cái. Song lại bị đôi mắt như hổ phách ấy thu hút, quên bén chuyện đang diễn ra, chỉ hơi thất thần mà nhìn đối phương.
Hiểu Kiều chớp mắt, đưa bàn tay đang bị nắm giữ đặt vào lòng mình, tay còn lại cứu vớt cho bờ môi đã bị ai đó cắn đến trắng bệch, rồi nhẹ nhàng quệt ngón tay lên đó.
“Đừng cắn nữa, cắn nữa sẽ chảy máu đó…”
Vẻ mặt vô tội.