"Hướng Tư Nghiêu"
Nghe người đối diện gọi tên mình, Hướng Tư Nghiêu nhanh chóng đáp lại.
"Sơ yếu lí lịch của cậu... Cậu học lại một năm, bị bảo lưu một năm, không có kinh nghiệm làm việc, lại còn là Beta." Đối phương tiếp tục nói "Còn có tay chân vụng về. Thật sự không quá phù hợp với yêu cầu công ty luật của chúng tôi."
Hướng Tư Nghiêu không ngờ rằng, theo logic thông thường mà nói, cậu thậm chí sẽ không nộp hồ sơ cho một công ty luật ở cấp độ này. Chính là ngày hôm qua người nhà gọi điện nói với cậu đã thu xếp ổn thỏa xong hết rồi, cậu chỉ cần trực tiếp tới là được.
Không ngờ tàu điện ngầm hôm nay cậu đi bị trục trặc, cậu đổi sang taxi thì lại gặp phải tắc đường, thành ra cậu rõ ràng đi ra khỏi cửa lâu như vậy mà vẫn đến muộn.
Đến muộn cũng không tính là gì, lúc chạy vội vào thang máy, cậu ngã xuống đất, mặt mày xanh tím. Đen đủi hơn rằng người bên cạnh vừa mới mua xong cốc cà phê khiến cho tất cả chỗ cà phê đó đều đổ lên quần áo hai người.
Mà người bị cậu đυ.ng phải, chính là người phụ trách buổi phỏng vấn hôm nay.
Người phụ trách đang nhìn xuống sơ yếu lý lịch của cậu, từ góc độ của Hướng Tư Nghiêu có thể thấy hàng lông mi dày cùng sống mũi cao của hắn. Dáng người đoan chính, vừa nhìn qua đã biết là thành phần tinh anh trong xã hội, ngoại trừ cổ áo sơ mi có một vết bẩn lớn.
Không có gì ngạc nhiên khi anh ta đối với cậu không hài lòng.
"Ra vậy." Hướng Tư Nghiêu xấu hổ đứng lên, "Vậy tôi không làm phiền anh nữa..."
'Tuy nhiên." Hắn dừng lại một chút, bán tín bán nghi nói: "Nếu cậu có thể trả lời tôi một vấn đề, tôi có thể tạo điều kiện cho cậu"
Hướng Tư Nghiêu hoàn toàn không hiểu lời này có ý tứ gì, nghi ngờ nhìn qua.
"Tên tôi là gì?" Người đàn ông nói, "Nếu cậu trả lời được, cậu có thể ở lại."
Hướng Tư Nghiêu nhớ rằng mình vừa đi thao hắn ta vào văn phòng, tấm biển trên cửa có viết tên hắn nhưng bằng tiếng Anh, cậu nhớ lại một cách không chắc chắn: "Steven Tan?"
"Tên tiếng Trung."
"Vậy thì tôi thực sự không biết." Hướng Tư Nghiêu không biết đây là muốn làm gì, "Nếu không còn gì nữa, tôi có thể rời đi phải không?"
Một tấm danh thϊếp bị đẩy qua: "Vậy thì nhớ cho kỹ."
Hướng Tư Nghiêu nhìn cái tên được in mạ vàng hơi nhô lên kia.
"Tân Nhạc? Là anh sao?" Hướng Tư Nghiêu do dự hỏi, lập tức trở nên nghi hoặc, "Là Tân Nhạc mà tôi đang nghĩ tới sao?"
Tân Nhạc nở nụ cười: "Cậu chắc là không nhớ rõ."
"Nhớ rõ!" Hướng Tư Nghiêu vội nói, "Chỉ là anh thay đổi quá nhiều không còn giống như trước kia nữa."
Hơn nữa, bọn họ đã không gặp nhau mười hai năm rồi.
Khi đó, gia đình Hướng Tư Nghiêu tương đối giàu có, cha cậu nhận đỡ đầu cho một học sinh ở miền núi. Trong một kỳ nghỉ hè, khi tham gia hoạt động chăm sóc trẻ em cơ nhỡ, ông sẽ đưa học sinh đó về nhà mình chơi hai tháng.
Đó là kỳ nghỉ hè hạnh phúc nhất đối với Hướng Tư Nghiêu, nhưng so với Tân Nhạc, người hình như bị suy dinh dưỡng hồi đó, hắn bây giờ như một con người khác vậy.
"Nhưng sao anh như thế nào trở thành lợi hại như vậy, trở thành giám đốc công ty luật sư?" Giọng của Hướng Tư Nghiêu dịu lại, cậu không còn căng thẳng như trước nữa.
"Không đáng là gì, chúng ta trở thành người thành công trong xã hội đều là như vậy, còn tuổi trẻ là còn có triển vọng." Tân Nhạc mặt không chút thay đổi nói, "Cậu đã tới thì ở lại đi, hiện tại... làm trợ lý của tôi."
Hướng Tư Nghiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thách thức trước mắt được giải quyết.
Rốt cuộc, nếu không tìm được việc làm, cậu thực sự không có tiền trả tiền thuê nhà.
Cậu lại hỏi, "Vậy thì tôi phải đi đâu?"
"Không vội" Tân Nhạc đứng lên cầm theo chìa khóa xe, "Cùng tôi đi ra ngoài trước đã."
"A? Để nói chuyện nghiệp vụ sao?"
"Không" Tân Nhạc quay đầu lại nhìn cậu, đánh giá vẻ ngoài Hướng Tư Nghiêu, "Tôi đi thay quần áo, cậu đi uống thuốc."
Tân Nhạc lái xe đến một phòng khám, liếc nhìn về phía Hướng Tư Nghiêu, hỏi bác sĩ thuốc khiến cậu không khỏi thốt lên: "Không cần thiết, chỉ là ngã thôi mà, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi"... Tân Nhạc, anh sau đó phân hóa thành cái gì?"
Tân Nhạc đứng ở bên cạnh nói: "Cậu có thể đoán xem."
"Alpha?"
Tân Nhạc giơ tay phải lên, sờ sờ cổ mình, trầm ngâm đáp, "Ừ, Alpha."
Nói rồi đưa thuốc cho Hướng Tư Nghiêu.
Xem như báo đáp, Hướng Tư Nghiêu cũng cùng Tân Nhạc đi mua áo mới.
Nhìn Tân Nhạc thay xong đồ, cắt nhãn mác chuẩn bị rời đi, Hướng Tư Nghiêu hỏi: "Cái kia vứt đi?"
"Nếu không thì thế nào?" Tân Nhạc hỏi ngược lại.
Hướng Tư Nghiêu im lặng một hồi mới nói: "Để tôi đem về giặt đi, vết bẩn vừa mới dính lên, có thể giặt sạch được."
Tân Nhạc trầm mặc trong chốc lát, nói: "Hướng Tư Nghiêu, cậu hiện tại quá khó khăn sao?"
Nếu đổi là người khác, đại khái có thể nghe được sự châm chọc bên trong đó nhưng Hướng Tư Nghiêu lại là một chàng trai có chút ngốc, cậu chỉ biết trả lời: "Tiết kiệm là đức tính truyền thống quý báu của dân tộc Trung Hoa."
Khiến nhân viên trong cửa hàng quần áo đều bị chọc cười, tìm một túi hàng, gấp chiếc áo sơ mi kia bỏ vào, đưa cho Hướng Tư Nghiêu. Cậu thậm chí còn bỏ qua, không thèm hỏi ý kiến của Tân Nhạc.
"Tân Nhạc, anh không trở lại làm việc sao?" Thấy đã là buổi trưa, Tân Nhạc lại đưa Hướng Tư Nghiêu đi ăn trưa khiến Hướng Tư Nghiêu nhịn không được hỏi.
"Những người thành công như chúng tôi không có giờ làm việc cố định", Tân Nhạc nói, "Trễ một chút cũng không ai quan tâm" (Thằng bé nói anh thành đạt được một chút mà lôi ra trêu mãi thôi -.-)
Hướng Tư Nghiêu nga một tiếng, khịt khịt mũi nhìn xuống món tráng miệng vừa được mang lên: "Anh còn nhớ rõ tôi thích ăn hạnh nhân sao?"
Cậu có chút ngượng ngùng lên, xem ra chỉ có cậu là người duy nhất quên mất Tân Nhạc.
Tân Nhạc nói: "Tôi đương nhiên nhớ rõ."
"Lúc đó cha mẹ ly hôn, mẹ bỏ đi, cha tôi ở trong phòng thí nghiệm rất lâu, tôi nhớ anh chính là người dẫn tôi đi khắp nơi chơi."
Ban ngày đi chơi, nhưng vào ban đêm lại chăm chỉ làm bài, Tân Nhạc khi ấy đang là học sinh năm hai trung học, sau kỳ nghỉ hè sẽ lên năm ba. Thông thường thì hắn nên đi học thêm ở một trường địa phương mới phải. Sau đó, Hướng Tư Nghiêu dần dần nhận ra rằng cha cậu là vô trách nhiệm muốn tìm cho cậu một bảo mẫu miễn phí, người có thể chăm sóc lại vừa có thể giúp cậu làm bài tập nên đưa Tân Nhạc đến.
Vào thời điểm đó, cả hai đều không có giới tính thứ hai. Cậu coi Tân Nhạc như bạn thân, nhét rất nhiều kẹp vào cặp sách của Tân Nhạc. Thế nhưng nắng hè lại quá gay gắt, chiếu vào cặp sách qua cửa sổ, đến khi trời tối quay lại bên trong đã tan thành đường.
Tân Nhạc, một người thành đạt nhưng rất hòa nhã, lái xe trở Hướng Tư Nghiêu về. Đứng dưới lầu nhìn tòa nhà đổ nát cũ kỹ: "Xem ra nhà cậu cũng đã thay đổi thật lớn."
"Còn sống là tốt rồi." Hướng Tư Nghiêu không cảm thấy gì bất cần nói.
Thực ra, ông nội liên tục đòi đưa tiền nhưng cậu không muốn, cậu lấy trộm một vài bức ảnh về khung cảnh sống tốt trong vòng bạn bè của người khác gửi cho ông nội, giả vờ như là nơi ở của mình.
Nhìn Tân Nhạc không có ý định rời đi, hắn đi theo Hướng Tư Nghiêu lên lầu. Đây là một khi dân cư cũ không có thang máy, đi đến tận tầng cao nhất, Hướng Tư Nghiêu mới mở cửa, Tân Nhạc cũng từ đó theo vào.
Nhìn Hướng Tư Nghiêu đi qua một dãy phòng đều không có đí vào. Mãi đến khi Hướng Tư Nghiêu leo lên một chiếc thang đã rỉ, Tân Nhạc mới nhận ra Hướng Tư Nghiêu sống ở căn gác trên cùng.
Hắn đi theo phía sau cậu, trần nhà của tầng cao nhất này thấp hơn các tầng khác rất nhiều, hắn căn bản không thể đứng thẳng. Tân Nhạc chỉ có thể cong lưng, đối với Hướng Tư Nghiêu hỏi: "Nơi này bao nhiêu tiền một tháng?"
"Một nghìn hai." Hướng Tư Nghiêu đã ngồi xuống trên giường nói, "Những giá tháng tới có thể còn cao hơn."
Tân Nhạc nhìn xung quanh: "Trên này còn không có điều hòa."
Giọng điệu của hắn vẫn luôn hờ hững như vậy, giống như chỉ đang trần thuật lại sự tình nhưng khoảng cách giữa hai lông mày thay đổi quá rõ ràng khiến Hướng Tư Nghiêu cảm thấy Tân Nhạc đang lăn lộn trong trí nhớ của mình từ rất lâu, rất xa trước đây.
Tân Nhạc ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Hướng Tư Nghiêu, đề nghị: "Nếu không, cậu có thể chuyển đến chỗ của tôi ở, dù sao cũng có rất nhiều phòng."
Hướng Tư Nghiêu không nói gì.
"Tân Nhạc" Hướng Tư Nghiêu bỗng nhiên nói, "Anh cũng không phải là Omega, đừng tưởng tôi đã quên, khi còn chưa phân hóa, khuynh hướng tính duc của anh là nam."
Đương nhiên cậu nhớ rõ, vì để tìm hiểu xu hướng tính dục của Tân Nhạc, cậu còn lên mạng tải mấy bộ phim khiêu da^ʍ về nghiên cứu đến khi máy tính bị đơ đen xì.
"Thế giới đã thay đổi rồi." Tân Nhạc không dao động, "Cậu biết không? Khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi về nói với cha mẹ rằng tôi thích đàn ông, kết quả bọn họ không hiểu, nói rằng hiện tại thích nam nhân chẳng còn là cái gì đáng ngại, dù sao cũng không phải thích Alpha."
Nói xong, Tân Nhạc hơi nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nhìn Hướng Tư Nghiêu: "Nhìn xem, khoảng cách giới tính chúng ta trước mắt không còn nữa."
"Hướng Tư Nghiêu, tên ngốc này! Đừng mang bạn giường về đây! Mùi tin tức tố ở đây đặc sệt đến mức tôi sắp nôn rồi! Đưa Alpha của cậu ra ngoài mau!" Bạn cùng phòng ở dưới nhà đóng sầm cửa lại quay đi.
Hướng Tư Nghiêu chẳng hiểu làm sao, giận dữ hét lại: "Cậu mới ngu ngốc! Tôi không có bạn giường!
*Nguyên văn là "bạn hẹn/ước pháo" (人回来约炮), chính là kiểu fwb đó.
Cậu lúc này mới ý thức được cái gì, quay lại nói với Tân Nhạc: "Đừng có mà tùy tiện giải phóng tin tức tố."
"Không cẩn thận." Tân Nhạc nói.