Chương 44
Sau khi nghi thức đơn giản kết thúc, nhóm Lạc Táp cùng 50 tình nguyện viên chia làm 5 nhóm ra đường phát truyền đơn.
Lạc Táp không nghĩ tới sẽ cùng nhóm với Phó Duyên Bác, còn có cả cậu nhóc nghịch ngợm kia.
Trên tầng cao của tập đoàn Trung Liên.
Sau khi cuộc họp kết thúc, chuyện đầu tiên Tưởng Mộ Tranh làm khi trở lại văn phòng chính là đi đến cạnh cửa sổ sát đất. Văn phòng ở tầng ba mươi mấy, từ trên đây nhìn xuống, chỉ nhìn thấy người là những chấm chấm lớn.
Đều mặc cảnh phục như nhau, anh không phân rõ được ai là Lạc Táp.
Điện thoại trên bàn làm việc rung lên, Tưởng Mộ Tranh lại nhìn bên dưới thêm vài lần rồi mới đi nghe điện thoại.
Là Giang Đông Đình.
"Chuyện gì đấy?"
Giang Đông Đình: "Hôm nay có đến công ty không?"
"Có."
"Trên quảng trường trước công ty cậu đang tổ chức hoạt động, cậu thấy chứ?"
"Nói điểm chính."
"Con trai tôi đi làʍ t̠ìиɦ nguyện viên."
Trong lời nói của Giang Đông Đình tất cả đều là tự hào, chính anh ta cũng chưa từng nghĩ đến con trai sẽ tự chủ động muốn đi rèn luyện, khiến anh ta vui đến hơn nửa đêm cũng chưa ngủ được.
Trước kia cứ cảm thấy đứa nhỏ này xem như hỏng rồi, không nghĩ tới lại có thể tỉnh ngộ.
Tưởng Mộ Tranh: "Con trai cậu đi làʍ t̠ìиɦ nguyện viên, có tương lai, cậu nên nói với mẹ của thằng nhỏ. Cậu kích động tới chỗ của tôi làm gì? Nhầm đối tượng sao?"
Nói rồi anh móc ra hộp kẹo bạc hà trừ trong túi, đổ ra một viên bỏ vào trong miệng, nháy mắt liền cảm thấy mát lạnh.
Giang Đông Đình nói ra mục đích của chính mình: "Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi chụp mấy tấm ảnh khi nó tham gia hoạt động. Tối hôm qua chỉ lo vui mừng mà quên mất vụ này. Giờ tôi chạy qua thì cũng không kịp nữa."
Tưởng Mộ Tranh hậm hực nói: "cậu bảo Chu Tuyền đi xuống chụp cho, công ty của cô ấy thấp hơn tôi, chắc chắc xuống tới đó nhanh hơn tôi."
Tập đoàn Trung Liên của bọn họ tổng cộng có hai toà nhà. Tòa A là chính bọn họ dùng, toà B thì chỉ dùng mấy tầng, các tầng lầu khác đều kinh doanh cho thuê.
Ngân hàng đầu tư mà Chu Tuyền đang làm là của cháu trai lớn của anh, anh cho bên đó sử dụng miễn phí từ tầng 12 đến tầng 16.
Văn phòng của Chu Tuyền ở tầng 12.
Mà văn phòng anh thì ở tầng ba mươi mấy. Xét độ cao, chắc chắn là Chu Tuyền sẽ xuống trước.
Giang Đông Đình buồn bực muốn chết: "Tiểu Tranh Tranh, đừng lấy tôi ra trêu đùa nữa được không? Tuyền Tuyền chặn số của tôi rồi."
Tưởng Mộ Tranh: "Cũng biết bị chế nhạo không dễ chịu hả? Mẹ nó, thế cái đêm kiểm tra lái xe say rượu kia khi cậu cười nhạo tôi sung sướиɠ như vậy sao không nghĩ tới bản thân sẽ có ngày hôm nay đi?"
Giang Đông Đình: "..."
Tưởng Mộ Tranh: "Không còn chuyện gì thì tôi tắt máy đây."
Giang Đông Đình vội vàng hỏi: "Rốt cuộc cậu có đi xuống chụp giúp cho con trai tôi vài tấm không đấy?"
Tưởng Mộ Tranh: "Tôi không muốn nói với người não tàn."
Anh trực tiếp ấn kết thúc cuộc gọi.
Giang Đông Đình: "..."
Lại dám nói anh ta não tàn?
Vậy cái dáng vẻ đê tiện khi cậu ta theo đuổi Lạc Táp kia là gì, còn không phải là dạng não tàn à? ( ̄︿ ̄)
Tưởng Mộ Tranh gọi điện thoại cho quầy lễ tân ở bên dưới, bảo các cô đi hỏi giáo viên xem ai là Giang Nghị Hạo rồi chụp giúp anh mấy tấm ảnh của cậu nhóc.
Lạc Táp đang công tác, Phó Duyên Bác cũng ở đó, anh đi xuống không thích hợp, sẽ khiến người ta nghĩ là anh muốn tạo cảm tồn tại.
Sắp xếp xong chuyện chụp hình, anh nhận được điện thoại của vị khách Malaysia kia.
Sau khi tán gẫu một hồi, bên kia vào thẳng chủ đề, hỏi anh có hứng thú hợp tác cái kho dầu mỏ bên vùng Trung Đông kia không.
Dưới đáy lòng Tưởng Mộ Tranh "a" một tiếng, bên phía Châu Phi còn chưa kí hợp đồng đâu, đã bắt đầu nghĩ miếng thịt béo bên kia của anh rồi.
Anh cười trả lời: "Gần đây tình hình kinh doanh vũ khí không lạc quan lắm, tiền nhàn rỗi nên phía vùng Trung Đông bên kia tạm thời tôi sẽ tự mình đầu tư."
Đối phương ngẩn ra, ngay sau đó cười ha ha vài tiếng, nói mấy câu cho qua chuyện, sau đó tâm sự một chút về vấn đề kí hợp đồng, rồi kết thúc trò chuyện.
Tưởng Mộ Tranh ấn khóa màn hình, ném thẳng lên bàn.
Anh không kinh doanh vũ khí, tùy tiện nói bừa mà thôi, hù dọa người thì ai chẳng biết chứ.
Có lẽ đối phương cũng không tra ra được chính xác anh là ai, rốt cuộc bên ngoài có rất nhiều người kinh doanh vũ khí nhưng thật ra sau lưng đều là có ông chủ lớn hơn nữa.
Chờ khi anh đến bên cửa sổ lần nữa, xe ở bên dưới đã lục tục rời đi. Thì ra lễ khai mạc đã kết thúc.
Lạc Táp cùng các đồng nghiệp trong nhóm nhỏ ngồi trên xe tuần tra tới khu vực tuyên truyền mà bọn họ được phân công. Sau khi Giang Nghị Hạo từ trên một chiếc xe khác thì chạy chậm đến cạnh Lạc Táp.
Đôi mắt cười giống như vầng trăng non: "Chị cảnh hoa, em cùng nhóm với chị đấy, lát nữa em đi theo sau chị, cùng chị nhập gánh."
Lạc Táp cười cười bất đắc dĩ, nhóc con mới nhiêu đấy tuổi đã biết cái gì là nhập gánh.
Phó Duyên Bác cũng đi tới, chọc Giang Nghị Hạo: "Cùng nhóm với chú đi, chú với cháu nhập gánh."
Giang Nghị Hạo nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Phó Duyên Bác, tròng mắt đảo quanh, cách vài giây sau mới nói: "Cháu vẫn nên nhập gánh với chị cảnh hoa thôi. Tục ngữ nói, nam nữ phối hợp làm việc sẽ không mệt."
Phó Duyên Bác: "..."(¬_¬;)
Lạc Táp: "..."
Trong tay mỗi người bọn họ đều cầm chồng truyền đơn thật dày. Sau đó Giang Nghị Hạo cũng không thể được như mong muốn, bởi vì các tình nguyện viên nhí đều phải chịu quản lý bởi người lớn, do Phó đội trưởng cùng một anh cảnh sát giao thông khác kèm cặp.
Sau khi hoạt động bắt đầu, Phó Duyên Bác cũng cố tình duy trì khoảng cách với Lạc Táp. Cô đi phía nam, anh ta đi phía bắc, sợ luôn đứng chung một chỗ sẽ có người nói ra nói vào.
Mọi người đều canh lúc đang đèn đỏ để đi đến bên cạnh các tài xế lái xe, phát truyền đơn đến cho bọn họ, tới khi đèn xanh, mọi người lại lui về phía sau đến ven đường.
Hiện tại là đèn xanh, Lạc Táp lơ đãng ngẩng đầu liền nhìn đến Giang Nghị Hạo ở một nhánh đường khác.
Nhánh đường phía bên cậu nhóc đang là đèn đỏ, cậu chạy chậm đến trước xe, chủ xe thấy cậu nhóc mặc đồ tình nguyện viên của "nhường lối đi bộ" thì hạ cửa sổ xe xuống.
Đầu tiên Giang Nghị Hạo chào hỏi, sau đó lễ phép đưa truyền đơn qua. Chủ xe khách sáo nói tiếng cảm ơn với cậu. Giang Nghị Hạo hiểu ý cười, vẫy vẫy tay với chủ xe, sau đó lại tiếp tục chạy đến chiếc xe đằng sau.
Lạc Táp nhìn cái bóng dáng nhỏ bé kia vui vẻ len lỏi giữa dòng xe cộ, rất khó tưởng tượng đến cậu nhóc con ưa nghịch ngợm gây sự lại nói năng ngọt xớt khi vừa đến quảng trường hơn 1 giờ trước, hiện tại lại đang ở chỗ này nghiêm túc làm chút việc nhỏ đơn giản này.
Đèn xanh chuẩn bị bật sáng, cảnh sát giao thông dẫn dắt đội thổi còi, ra hiệu cho bọn họ rút lên lề đường, bọn nhỏ cũng rất nghe lời, nghe được tiếng còi thì nhanh chóng trở về.
Bên này của Lạc Táp thì lại bắt đầu đèn đỏ.
Cô bước nhanh chân đến bên hông xe, rất nhiều chủ xe chủ động mở cửa sổ trước, tiết kiệm cho cô không ít thời gian. Trong 60 giây ngắn ngủn, cô có thể phát nhiều thêm vài người.
Bên phía kia Giang Nghị Hạo đứng ở nơi đó cũng không an tĩnh được, thỉnh thoảng lại nâng chân đá đá, nhàm chán quá lại đi vòng tại chỗ.
Tiếng còi vang lên lần nữa, một giây sau cậu nhóc đã tiến vào trạng thái làm việc ngiêm túc.
Giang Nghị Hạo không nghĩ tới sẽ gặp được người quen, khi cửa sổ xe hạ xuống, cậu nhóc mở to hai mắt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cằm giương lên, lông mày cũng nhếch lên. Cái dáng vẻ khoe khoang kia làm Tưởng Mộ Tranh có cảm giác muốn đập cho nó mấy cái.
"Chào Ngũ ca."
"Thiếu đòn hả!"
Giang Nghị Hạo bày ra dáng vẻ chú cứ tới đánh con thử đi, nhưng không quên đưa truyền đơn cho anh, dặn dò: "Khi ngài điều khiển xe lưu thông trên đường, nếu nhìn đến người đi bộ trên vạch kẻ qua đường, đặc biệt là người già, trẻ em, phụ nữ mang thai và cả người đi lại khó khăn, xin ngài nhất định trước hết giảm tốc độ, dừng xe, đừng bóp còi, hãy kiên nhẫn chờ đợi, ra đường đều do bản thân mình, an toàn cho cả bạn và tôi."
Tưởng Mộ Tranh bật cười, tiếp nhận truyền đơn: "Đây là ai dạy cho mấy đứa?"
"Chị cảnh hoa."
"Cái cô xinh đẹp cao cao kia đúng không?"
"Xin lỗi, hiện tại tôi đang trong thời gian công tác, muốn nói chuyện riêng thì chờ đến sau khi tôi kết thúc thời gian làm việc hãy tìm tôi, tạm biệt." Cậu nhóc lại nhanh chóng chuyển qua buồng lái của chiếc xe phía sau.
Tưởng Mộ Tranh nhìn xuống truyền đơn, rất đơn giản, là hình một chiếc xe trước vạch qua đường.
Đèn xanh bật sáng, anh khởi động xe rời đi.
Khi đến giao lộ anh thấy được Lạc Táp ở bên nhánh đường khác.
Về nhà cũng không có việc gì, anh quay đầu ở giao lộ phía trước, vòng xa đến cuối đường bên kia rồi chạy ngược lên, cuối cùng cũng chạy đến nơi cô phụ trách tuyên truyền.
Lạc Táp phát xong cho xe trước, khi đi tới xe sau, đầu tiên là thấy được biển số xe của nó, cô sửng sốt, cảm thấy sao quen mắt vậy, ngay sau đó mới phản ứng lại, đây không phải xe của cô sao?
Ở trong lòng còn cười chính mình một phen, thật là đầu óc hỏng rồi.
Cô đi đến trước cửa sổ xe, Tưởng Mộ Tranh dùng một tay đỡ tay lái, tay trái vươn ra, cười nói: "Chào cảnh sát Lạc."
Lạc Táp trừng mắt nhìn anh, cho anh một tờ truyền đơn. Khi Tưởng Mộ Tranh tiếp nhận thì cố ý dùng ngón tay cào cào vào lòng bàn tay cô vài cái, lại nhanh chóng rút về.
Lạc Táp: "..."
Thật muốn kéo ra đánh cho một trận tơi bời.
"Cảnh sát Lạc, chờ một chút."
Lạc Táp đang tính đi về phía sau. Anh gọi một tiếng này khiến cô dừng bước chân: "Có việc gì?"
Tưởng Mộ Tranh không lên tiếng, cầm một quyển sổ tay từ ghế phụ lên, mở ra một trang trong đó. Chỉ có mấy cái chữ to cùng một khuôn mặt, khuôn mặt kia còn vẽ khá dễ thương.
Anh dùng khẩu hình miệng đọc ra: Lạc Lạc,vất vả rồi,anh yêu em (づ ̄3 ̄)づ╭~
(" ε " )♡
Lạc Táp vừa vui vừa tức, lần đầu tiên nghe anh nói ba chữ này, nhưng lại là ở một cái trường hợp như vậy, đang trên đường cái, cô còn đang làm nhiệm vụ.
Cô giả vờ tức giận liếc xéo anh một cái, không thèm phản ứng lại anh, xoay người tiếp tục đi làm việc.
Tưởng Mộ Tranh kê quyển sổ lên tay lái, cái này là anh viết trong lúc chờ đèn xanh trước đó, vừa rồi xem phản ứng của Lạc Táp, hẳn là cô rất vui.
Anh lấy bút ra, phê cho bản thân 100 điểm ngay góc trang giấy.
Nhìn ngắm lại, rồi vừa huýt sáo vừa cất sổ tay vào trong túi.
Buổi sáng tuyên truyền kết thúc lúc 11 giờ rưỡi, tất cả mọi người tập trung đến nhà ăn của Cục Quản lý giao thông ăn cơm, sau khi ăn cơm trưa xong thì tạm nghỉ ngơi, buổi chiều còn phải tiếp tục.
Giang Nghị Hạo không cùng ăn với đám bạn nhỏ của mình mà bưng cái khay nhỏ đi loanh quanh tìm người, rốt cuộc cũng tìm được Lạc Táp ở phía đông khu nhà ăn.
"Chị cảnh hoa."
Cậu nhóc ngồi xuống sát bên Lạc Táp.
Lạc Táp: "..."
Sửa cho đúng lại: "Kêu là dì."
Giang Nghị Hạo bướng bỉnh nói: "Không được, chính là chị cảnh hoa mà."
Lạc Táp buồn bực hỏi cậu: "Con còn bé như vậy, biết cảnh hoa là gì à?"
"Biết chứ, mấy tin tức trên Weibo thường xuyên đưa tin về cảnh hoa mà. Cảnh hoa còn không phải là cảnh sát xinh đẹp nhất sao, đúng không?"
Chu Nghiên cười: "Sức hút của người đẹp đúng là khác biệt, ngay cả nhóc con bé tí thế này cũng theo đuổi không buông."
Giang Nghị Hạo gân cổ nói: "Dì à, con không phải nhóc con, con là nam tử hán."
Chu Nghiên nhíu mày, cố ý chọc anh: "Sao con gọi cô ấy là chị mà lại gọi dì là dì?"
"Bởi vì..." Suýt chút nữa Giang Nghị Hạo bị hỏi vặn cứng họng, não nhanh chóng hoạt động, rốt cuộc tìm được lý do thích hợp: "Bởi vì nhìn dì mang lại cảm giác rất thân thiết, giống như mẹ vậy."
Chu Nghiên: "..."(눈_눈)
Mẹ nó,béo chính là thân thiết hả?
(╯°益°)╯彡┻━┻
Hiện tại con nít đều thành quỷ cả rồi, cô ấy vỗ vỗ cái đầu dưa nhỏ của Giang Nghị Hạo: "Tương lai xán lạn đấy."
Nói rồi lại gắp miếng xương sườn trong khay qua cho Giang Nghị Hạo: "Nào, dì khen thưởng con."
Lại ra hiệu bằng ánh mắt: "Đôi đũa này dì còn chưa có dùng, không có dính nước miếng đâu."
Giang Nghị Hạo cười: "Cho dù dì dùng qua rồi con cũng không chê."
Chu Nghiên vui vẻ không thôi, cảm thấy đứa nhỏ này quá thú vị, vừa muốn khen cậu nhóc hai câu, kết quả Giang Nghị Hạo đã gắp xương sườn qua cho Lạc Táp. Sợ không đủ, cậu lại gắp thêm hai miếng của chính mình cho Lạc Táp: "Chị, ăn nhiều một chút, buổi chiều còn phải tiếp tục phát truyền đơn đấy."
Lạc Táp: "..."
Chu Nghiên: "..." Đã bị một vạn điểm thương tổn. 。・゚゚*(>д<)*゚゚・。
"Nhìn cái gì vậy?"
"Nhìn người."
Phó Duyên Bác thu hồi tầm mắt, bắt đầu ăn cơm.
Ăn cơm cùng Phó Duyên Bác chính là phó đội trưởng của Lạc Táp, trước đó không lâu mới vừa kết hôn. Người mà anh ta kết hôn chính là người lái xe say rượu bị anh ta bắt trước kia, sau đó là đủ loại hiểu lầm dây dưa, cuối cùng lại thành một đoạn nhân duyên.
Đám cưới hôm đó, Phó Duyên Bác cũng đi, tất cả mọi người đều biết bọn họ là chiến hữu, hơn nữa trước nay Phó Duyên Bác không kiểu cách nhà quan, mỗi lần ăn cơm ở nhà ăn đều sẽ ngồi cùng bàn với cấp dưới.
Phó đội trưởng và Phó Duyên Bác lại là chiến hữu, bọn họ cùng nhau ăn cơm, mọi người lại càng không có gì để tò mò.
Phó đội trưởng nói chuyện với Phó Duyên Bác cũng không có kiêng dè gì, nhỏ giọng hỏi Phó Duyên Bác, hỏi rất trực tiếp: "Vừa ý Tiểu Lạc của bọn tôi à?"
Phó Duyên Bác ra hiệu cho anh ta: "Ăn cơm của cậu đi!"
Phó đội trưởng lắc đầu: "Đáng đời là chó độc thân!"
Phó Duyên Bác ngước mắt: "Sao hôm nay cậu nói nhiều vậy!"
"Tôi nhiều lời từ khi còn trong quân đội rồi, đâu phải cậu không biết! Lão Phó à, không phải tôi nói cậu chứ, một nam tử hán, thích chính là thích, có cái gì mà ngại thừa nhận? Hơn nữa, thích Tiểu Lạc của bọn tôi cũng đâu có gì phải mất mặt, một cô gái tốt như vậy, đại đội của bọn tôi có biết bao nhiêu người yêu thầm. Cậu đừng thấy mình là Phó cục thì ghê gớm, chuyện tình cảm chẳng phân biệt Phó cục hay là cảnh sát, chỉ phân biệt đàn ông hay không phải đàn ông thôi."
Phó đội trưởng nói đến đó thì ngừng.
Phó Duyên Bác nhíu mày lại: "Cậu có ý gì hả?"
Phó đội trưởng: "Chính là cái ý cậu nghĩ đấy."
Phó Duyên Bác: "..."
Ý nói anh ta không phải đàn ông đúng không?
Phó đội trưởng lại nói về Tưởng Mộ Tranh với anh ta: "Cái người mà sáng nay cậu bắt tay kia, à, chính là người đàn ông lái xe của Tiểu Lạc đó. Xét về mọi mặt hẳn là người ta chẳng thua kém gì cậu đâu nhỉ? Cậu nhìn xem người ta làm như thế nào, chính là một mặt không biết xấu hổ mà quấn lấy. Hai ngày trước kiểm tra lái xe say rượu, vì muốn có cơ hội nói chuyện xin lỗi với Tiểu Lạc mà cậu ta còn hắt thẳng rượu lên người. Đàn ông ấy, nên có tinh thần như vậy."
Phó Duyên Bác hơi ngừng đũa: "Tưởng Mộ Tranh còn hắt rượu lên người?"
"Đúng vậy, lúc ấy tôi ở ngay hiện trường, còn cho Tưởng..." Phó đội trưởng không nhớ được tên Tưởng Mộ Tranh ngay lúc này.
Phó Duyên Bác nhắc nhở: "Tưởng Mộ Tranh."
Phó đội trưởng nói tiếp: "Lúc đấy tôi còn tạo cơ hội cho Tưởng Mộ Tranh, không vì điều gì khác, chính là thán phục sự quyết tâm đó của cậu ta. Cho dù là cậu và cậu ta đồng thời theo đuổi Tiểu Lạc, lúc ấy tôi cũng sẽ giúp cậu ta như thế, xứng đáng là đàn ông đích thực!"
Lại nghĩ đến chiếc xe sáng nay, anh ta nói: "Cậu xem Tưởng Mộ Tranh là thiếu xe để chạy sao? Còn không phải da mặt dày giữ lấy xe của Tiểu Lạc không buông? Cứ như vậy qua lại, thời gian lâu rồi không sinh ra tình cảm mới là lạ!"
Dù sao chính bản thân anh ta cũng tràn đầy cảm xúc, lúc trước khi vợ anh ta nhìn trúng anh ta, cũng là đùa giỡn trêu chọc anh ta như thế. Sau đó mỗi ngày đều nhìn thấy cô ấy, nếu ngày nào đó cô ấy đi công tác, anh ta cứ cảm thấy ăn cơm cũng không ngon nữa.
Nói nửa ngày, giọng nói đều khàn cả đi, anh ta hỏi Phó Duyên Bác: "Nghe hiểu không?"
Phó Duyên Bác gật đầu cho có lệ.
Phó đội trưởng: "Làm anh em liền nhắc nhở cậu một chút, đừng tiếp tục rụt rè tương tư đơn phương nữa, nhanh chóng ra tay đi. Bằng không thì sau này cậu hối hận xanh ruột đấy."
Phó Duyên Bác cúi đầu ăn cơm, yên lặng phân tích những lời nói vừa rồi.
Bận rộn cả ngày, đến 5 giờ rưỡi chiều tuyên truyền mới kết thúc. Sắc trời đã sập tối, đèn đường sáng lên, người đi đường thì vội vàng chạy về nhà, cả thành phố bước vào thời điểm tráng lệ nhất trong ngày.
Lạc Táp trở lại văn phòng, đứng cả một ngày cẳng chân nhức mỏi, cô dùng sức đấm bóp chân. Thả lỏng chân xong, cô lấy điện thoại trong túi xách ra. Suốt một ngày không xem, điện thoại chỉ có một cuộc gọi nhỡ, là Tưởng Mộ Tranh.
Còn có một tin nhắn WeChat, cũng là Tưởng Mộ Tranh, tin nhắn đến từ giữa trưa: [ Mấy giờ kết thúc? Anh đón em đi ăn cơm trưa.]
Đại khái là cô không trả lời nên cách vài phút sau anh gọi điện thoại cho cô.
Lạc Táp nhìn chằm chằm màn hình do dự hồi lâu, như là hạ quyết tâm rất lớn, trả lời anh: [Hôm nay hoạt động tuyên truyền có phóng viên đài truyền hình và thợ chụp hình tới, đội trưởng yêu cầu không được mang theo điện thoại, buổi tối tôi mời anh ăn cơm.]
Đợi hơn mười phút Tưởng Mộ Tranh chưa nhắn lại.
Buổi tối Chu Nghiên còn phải ở lại kiểm tra lái xe say rượu, đang chuẩn bị đi nhà ăn ăn cơm với các đồng nghiệp khác, trước khi đi lại hỏi Lạc Táp: "Lạc Lạc, nếu không thì cậu đi nhà ăn ăn cơm với chị đi? Dù sao một mình cậu về nhà ăn cũng không thú vị."
Lạc Táp nhìn màn hình, vẫn không có động tĩnh gì. Có lẽ Tưởng Mộ Tranh đang bận không chú ý tới, cô quyết định chờ tin nhắn của anh.
Cô nói với Chu Nghiên: "Không đi đâu, đi về cải thiện bữa ăn một chút."
Chu Nghiên: "Ừ, vậy cậu về ăn ngon chút nhé."
Cô ấy lấy phiếu ăn rồi cùng đồng nghiệp rời đi.
Tưởng Mộ Tranh nhận được tin nhắn khi vừa đặt chân đến nhà hàng. Chu Tuyền còn đến sớm hơn cả anh, anh chào hỏi Chu Tuyền vài câu, sau đó mới bớt thời giờ trả lời Lạc Táp:[ Lạc Lạc, có thể đổi lại thời gian ăn cơm một chút không? Tối hôm nay anh bận việc, đã ở tiệm ăn rồi.]
Sau khi trả lời, trong lòng anh cũng tự trách, không thoải mái. Hai lần cô nói muốn mời anh ăn cơm anh đều không đi. Lần đầu tiên là lúc đêm mưa kia, bởi vì anh thấy cô cùng Phó Duyên Bác ở bên nhau nên từ chối.
Mà lúc này đây, anh lại không thể lỗi hẹn.
Rất nhanh, Lạc Táp trả lời anh: [ Ừ, lần sau đi, quấy rầy rồi, anh bận việc đi.]
Tưởng Mộ Tranh: [ Lạc Lạc, bất kỳ thời điểm nào em cũng có thể tìm anh, đây không phải quấy rầy. Thật xin lỗi, lần này là anh không tốt, lẽ ra anh phải báo trước cho em về lịch hẹn của mình, về sau sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa đâu. Bên đây chắc tầm 9 giờ là anh có thể kết thúc rồi, sau khi kết thúc anh sẽ đi tìm em. Nếu em không muốn đi ăn cơm một mình, đến lúc đó anh đi ăn khuya với em.]
Lạc Táp: [ Không cần đâu, anh cứ bận chuyện của anh đi, từ nhỏ tôi đã ăn cơm một mình, cũng quen cả rồi.]
Nhìn những dòng chữ này, trong lòng Tưởng Mộ Tranh không biết là tư vị gì rất khó chịu.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký hàng ngày của Tưởng Mộ Tranh ~
Ngày thứ 12 theo đuổi vợ:
Buổi chiều mua cây bút xóa, xóa cái điểm 100 hồi sáng tự cho mình đi, đổi thành 59 điểm, lần sau muốn vừa hôn vừa nói yêu cô ấy, như vậy mới có thể cho điểm tối đa.
Liên tục mất ngủ ba ngày, vẫn luôn suy nghĩ về Lạc Lạc, càng nghĩ càng vui vẻ, làm như thế nào cũng không ngủ được.
Trước kia đội trưởng đã nói với tôi và Trình Diệc, trên đời này chuyện công bằng nhất chính là cái chết, bởi vì mặc kệ có tiền hay không có tiền, đẹp hay xấu, ai cũng không thoát khỏi cái chết.
Sau này, Tiểu Mễ lại nói với tôi, còn có một việc cũng rất công bằng, chính là tình yêu.
Phần lớn phụ nữ đều là cảm tính, sau khi sa chân vào tình yêu thì chẳng phân biệt nghề nghiệp, chẳng phân biệt xấu đẹp, chẳng phân biệt bằng cấp, bạn đều sẽ ngốc ngếch như một đứa trẻ, xem mỗi một câu nói của đàn ông giống như lời thề cùng tín ngưỡng, đều mơ mộng rằng sẽ cùng người đàn ông đó sống hết phần đời còn lại.
Thật ra không phải chỉ có phụ nữ mới như thế mà tất cả đàn ông, chỉ cần họ gặp được tình yêu chân chính của bản thân, động lòng, sa chân vào rồi thì mặc kệ anh ta đang đứng ở dưới đáy vực hay là đỉnh cao nhất của kim tự tháp, thì cũng đều như là bị ma quỷ ám, mặc kệ người khác nói cái gì, anh ta chỉ cảm thấy người phụ nữ đó là tốt nhất trên đời này.
Tôi vẫn luôn cho rằng bản thân là một người lý trí, thậm chí máu lạnh vô tình, cho nên trước kia mỗi lần đội trưởng dặn dò tôi đều thấy phiền, không nghĩ tới vào lúc bản thân hơn 30 tuổi sẽ gặp phải.
Tình yêu có ma lực quá lớn, có thể hoá sắt thép thành bùn lầy.
Có thể làm một người đàn ông lý trí trở thành yếu hèn.
Mong cho những ai rơi vào bể tình giống như tôi đều sẽ được như ý nguyện.
Đèn trong phòng
1 2 »