Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đường Một Chiều, Ngược Lối Yêu Thương

Chương 61

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 61

Vốn là Lạc Táp đã ngồi dậy, nhưng nghe Tưởng Mộ Tranh nói vậy thì nằm xuống lại.

"Làm sao vậy? Không đi nữa?"

"Ừ, anh đi đi."

Tưởng Mộ Tranh cười: "Thế anh cũng không đi nữa."

Anh cũng nằm xuống, đắp chăn lại đàng hoàng, trong chăn thì ôm chặt lấy cô, thỉnh thoảng lại hôn lên môi cô.

Lạc Táp bị anh ôm đến thở không nổi: "Anh buông ra một chút đi."

"Không buông."

Lạc Táp thở dài bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho anh ôm.

Qua vài phút, cô hỏi anh: "Anh không đi toilet à?"

Tưởng Mộ Tranh: "Không đi, vừa rồi lừa em thôi."

Lạc Táp đẩy đẩy ngực anh: "Vậy anh buông em ra, em muốn đi toilet, anh tiếp tục ngủ đi."

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Anh dùng sức gãi bên hông cô.

Lạc Táp sợ ngứa, bật cười lên tiếng, ngọ nguậy trong lòng anh: "Tưởng Mộ Tranh, anh phiền quá đi." Cô lấy chân đá anh.

Vốn là Tưởng Mộ Tranh không tính trêu chọc cô, nhưng cô tỉnh dậy sớm như vậy, chắc hẳn là trong lòng đầy tâm sự nên không ngủ được, anh muốn chọc chọc cho cô vui, dời lực chú ý của cô đi một chút.

Anh lật người đè cô xuống bên dưới, hai chân kẹp chặt lấy chân cô.

Lạc Táp liều mạng giãy giụa, giương nanh múa vuốt chống lại anh.

Hai người đùa giỡn thành một khối, tiếng cười không ngừng vang lên.

"Tưởng Mộ Tranh, anh là đàn ông, sức lực lớn như vậy, đây là anh đang khi dễ em!"

"Chờ tới sau này, anh sẽ đổi một cách thức khác để bắt nạt em, không bắt nạt kiểu này nữa."

Lạc Táp thở hồng hộc, cả người đều bị anh khống chế, không thể nhúc nhích.

Cô đối mặt với anh, ý cười nơi khóe miệng còn chưa tan đi, xưa nay cô không biết rằng hóa ra giữa mấy người yêu nhau, đi toilet thôi mà còn có thể cười đùa vui vẻ như vậy.

Hai người đùa đủ rồi, Tưởng Mộ Tranh xuống khỏi người cô: "Mau đi đi."

Tay chân Lạc Táp không bị trói buộc nữa, lại đá anh một cái rồi vừa cười vừa lật đật ngồi dậy, bò qua phía mép giường, giữ một khoảng cách an toàn với anh.

Tưởng Mộ Tranh không phá cô nữa: "Nhanh đi đi."

Lạc Táp đi toilet, Tưởng Mộ Tranh cũng đi theo phía sau cô, cô quay đầu lại hỏi: "Anh làm gì đấy?"

"Đi ra ban công hút thuốc."

Lạc Táp mặc kệ anh, lập tức đi vào toilet, khóa cửa lại từ bên trong, thật sự sợ anh sẽ xông vào.

Tuy rằng hai người cũng coi như có tiếp xúc da thịt, cái gì nên nhìn đã nhìn, không nên nhìn cũng đã nhìn, nhưng vẫn không muốn bị nhìn ở một nơi như toilet.

Vào toilet, việc đầu tiên là cô nhìn bản thân ở trong gương, cũng may, khóe mắt không có ghèn.

Sau đó cầm lấy ly và bàn chải rồi đánh răng.

Tưởng Mộ Tranh cũng không ra ban công hút thuốc mà đi qua nhà vệ sinh khác, lấy ra bàn chải và kem đánh răng mới, bắt đầu đánh răng.

Đánh răng xong rồi thì cạo râu.

Khi Tưởng Mộ Tranh trở lại phòng ngủ, Lạc Táp đã nằm ở trên giường, anh lên giường, tắt đèn.

Mùa đông, chăn thật khiến cho người ta lưu luyến, vừa ấm áp lại còn có người mình yêu.

Hai người sáp lại gần như vậy, không tự giác được lại bắt đầu hôn nhau.

Môi lưỡi quấn quýt, tất cả đều là vị bạc hà tươi mát của kem đánh răng, không thể phân biệt rõ là từ miệng của ai.

Lại một lần nữa Lạc Táp bước vào văn phòng sát nút giờ làm việc. Rõ ràng là cô đã dậy từ lúc 5 giờ hơn, sau đó lại cùng Tưởng Mộ Tranh đùa nhau ở trên giường đến tận 7 giờ rưỡi.

Hiện tại cô đang trong kỳ kinh nguyệt mà anh còn quấn lấy cô như vậy, nếu là sau này, có lẽ mỗi ngày cô đều sẽ đến muộn mất.

Lạc Táp đặt túi xách xuống, trên bàn có một bữa sáng cùng 2 quả táo.

Cô ngẩng đầu lên, Thượng Viện Viện đã đến gần, ánh mắt quét cô từ trên xuống dưới một lần, không lên tiếng.

Lạc Táp không biết ánh mắt này của Thượng Viện Viện là có ý gì, rất quái dị.

Thượng Viện Viện lại đặt quả táo vẫn luôn xoay trong tay lên trên bàn của Lạc Táp: "Thưởng cho chị."

Buông quả táo ra, cô ta nâng bước rời đi.

Lạc Táp: "..."

Thật không thể hiểu được.

Thượng Viện Viện trở lại chỗ ngồi tiếp tục ăn sang, tối hôm qua cả nhà cậu đến nhà cô chơi, không nghĩ tới Lạc Táp lại mạnh mẽ như vậy, trực tiếp quay lưng bỏ đi.

Lúc ấy cô nghe xong thì cảm giác thật là quá soái.

Không ngờ bạn gái của anh họ lại là em gái khác cha khác mẹ của Lạc Táp. Trước kia cô từng gặp qua Sở Tư Tư, chỉ cảm thấy tâm tư cô nàng này rất linh hoạt, không sâu sắc, cũng chỉ là không biết làm người mà thôi.

Nhưng tối hôm qua sau khi cô biết được cô ta chính là đứa nhỏ ưa khóc lóc kia thì cô lập tức chẳng thể có thiện cảm gì về cô ta.

Cô không thực sự hiểu biết gì về Sở Tư Tư nên tối hôm qua cũng không đánh giá gì với bên nhà cậu. Cô chỉ nói ngày thường Lạc Táp ở đơn vị cũng không nói gì nhiều, nhưng là người rất nhiệt tình, ai bận gì cũng đều đồng ý giúp đỡ, đồng nghiệp đánh giá rất tốt về cô ấy.

Cô còn nói với mợ là Lạc Táp rất đáng thương, từ nhỏ đã bị mẹ đưa ra ngoài sống một mình, không có lui tới với gia đình mới của mẹ, lại còn không có ba.

Mợ nghe xong thì rất thổn thức, chút bất mãn từ bữa tiệc cũng tan thành mây khói.

Sau đó, cô không nghĩ tới Sở Tư Tư lại gửi tin nhắn cho cô, hẹn cô cuối tuần đi dạo phố.

Cô cũng không chắc Sở Tư Tư có biết cô và Lạc Táp là đồng nghiệp hay không, hơn nữa cô không muốn xen lẫn vào chuyện gia đình nhà người ta, lại càng không muốn xen lẫn vào chuyện tình cảm của anh họ.

Rốt cuộc là cô không hiểu biết gì về Sở Tư Tư, không thể tùy tiện kết luận nói cô ta như thế nào. Hơn nữa anh họ cũng không phải đứa trẻ con, anh ấy sẽ tự có khả năng phán đoán của bản thân.

Lúc ấy cô nhắn lại cho Sở Tư Tư: [Chị Tư Tư, ngại quá, cuối tuần em còn phải đi làm.]

Sở Tư Tư: [ Ai dám bắt đại tiểu thư như em đi làm cuối tuần a? Đem hắn đuổi việc đi.*cười trộm*]

Cô: [ Em không đi làm ở công ty nhà em, là ở đại đội 2 của đội cảnh sát giao thông.]

Qua vài phút, Sở Tư Tư nhắn lại: [ Em ở trung đội nào? ]

Cô: [Trung đội lưu động.]

Sau đấy Sở Tư Tư cười ha ha hai tiếng, có lệ mà nói một câu khá tốt, rồi hẹn cô lần sau có rảnh thì đi dạo phố.

Khi buổi họp sáng diễn ra thì bên ngoài trời bắt đầu lất phất những bông tuyết nhỏ.

Trận tuyết này rơi 2 ngày liên tục khiến cả thành phố Bắc Kinh như được phủ một lớp áo khoác bạc.

Bởi vì tuyết rơi, giao thông trên đường tắc nghẽn trầm trọng, đường trơn nên các vụ va chạm cũng nhiều hơn ngày thường nên Lạc Táp bận rộn túi bụi.

Vốn là Lạc Táp làm hậu cần nhưng mấy ngày nay cũng đều phải ra mặt đường trực.

Tới gần Giáng Sinh, toàn bộ thành phố đều tràn đầy không khí lễ hội, nơi nơi giăng đèn trang trí, những bài hát chúc mừng Giáng Sinh vang lên liên tục từ sáng sớm tới tối muộn.

Tan tầm ngày thứ 6 là phiên trực của Lạc Táp.

Cho dù là được trang bị đầy đủ nhưng chỉ cần đứng trực trên mặt đường một lát thôi là cả người đã bắt đầu đông cứng lại.

Tưởng Mộ Tranh ngồi trong xe cách đó không xa, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cô.

Hai đêm nay anh đều sẽ ở chỗ này chờ cô kết thúc phiên trực. Mỗi lần cô vào trong xe, tay chân đều lạnh cóng đến không còn cảm giác, khiến anh đau lòng không thôi.

Rất nhiều lần, anh muốn mở miệng nói với cô rằng: "Lạc Lạc, đừng làm cảnh sát giao thông nữa." Ở nhà làm vợ anh là được rồi, hoặc là đến công ty anh làm đi.

Nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng, anh lại nuốt ngược xuống.

Bởi vì trước đây hình như cô từng nói với anh rằng ngoại trừ làm cảnh sát giao thông, những chuyện khác cô đều không biết, tiếng Anh cũng đã quên gần hết.

Mà cô đã làm cảnh sát giao thông 5 năm rồi, rất khó để thích ứng lại với công việc văn phòng ở công ty.

Sợ tổn thương lòng tự trọng của cô nên anh đành lựa chọn ủng hộ cô.

Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của anh, là khách hàng ở Malaysia gọi tới.

Tưởng Mộ Tranh nhận điện thoại, hai người chào hỏi vài câu, nói chúc mừng Giáng Sinh, người nọ còn nhiệt tình mời anh qua Pháp trượt tuyết.

Tưởng Mộ Tranh uyển chuyển từ chối, nói là muốn ở cùng vị hôn thê bởi vì cô ấy còn phải trực ban.

Người nọ cười nói: "phu nhân của Tưởng tổng còn cần phải đi làm sao?

"..."

Tưởng Mộ Tranh ăn ngay nói thật: "Vợ tôi làm cảnh sát giao thông, lễ Giáng Sinh rất bận."

Bên kia ngẩn ra, không nghĩ tới là anh sẽ ăn ngay nói thật, rồi cũng không miễn cưỡng thêm mà nói hẹn gặp lại sau dịp lễ để bàn chuyện phát triển kho chứa dầu ở những nơi khác.

Tưởng Mộ Tranh khách sáo nói có thời gian thì liên lạc lại.

Cúp điện thoại, Tưởng Mộ Tranh nhìn màn hình như đang suy tư gì. Xem ra đối phương đã điều tra anh, chỉ là không tra ra được gì, mà phía Lạc Táp cũng vậy, những gì có thể tra được đều là tư liệu không chân thật về Lạc Táp.

Đối phương có cảnh giác là chuyện bình thường, rốt cuộc đều là làm ăn kinh doanh không chính đáng.

Hợp tác bên phía Châu Phi rất thuận lợi, kế tiếp bên kia muốn hợp tác phát triển kho dầu bên Trung Đông, hẳn là bọn họ muốn dự trữ một ít tài nguyên, mượn cái này để rửa tiền.

Tưởng Mộ Tranh ném điện thoại qua ghế phụ, nhìn trên mặt hợp tác thì đối phương cũng không tệ lắm, chuyện khác thì anh tạm thời mặc kệ, tùy cơ ứng biến thôi.

Khi anh đang lơ đãng thì Lạc Táp kéo cửa xe ra.

Tưởng Mộ Tranh xoay mặt qua: "Hôm nay xong sớm vậy?"

"Ừm, bọn họ nói không bận nữa, bảo em đi về trước." Lạc Táp cầm điện thoại anh lên rồi ngồi xuống, đóng cửa lại.

Tưởng Mộ Tranh lấy điện thoại qua ném sang một bên, lại rút áo sơ mi của mình ra khỏi quần, nhét hai tay cô vào trong bụng anh.

Tay cô quá lạnh, khí lạnh đánh úp lại khiến trong lòng anh rùng mình một cái.

"Không cần làm vậy đâu, anh sẽ bị lạnh đấy." Lạc Táp tính rút tay ra, nhưng anh nắm rất chặt.

"Không sao hết, anh không sợ lạnh, em để yên đấy đừng nhúc nhích." Hai tay anh lại đưa lên ôm lấy mặt cô, cả mặt cũng lạnh băng.

Lạc Táp hỏi anh: "Anh đến lúc mấy giờ?" Vừa rồi cô lo duy trì trật tự nên không chú ý.

"Vừa đến." Được 1 tiếng.

Thỉnh thoảng Tưởng Mộ Tranh lại bóp mặt cô, miệng đều bị bóp đến chu ra.

Lạc Táp: "..."

Trợn mắt trừng anh một cái.

Tưởng Mộ Tranh cười, tiến lại hôn lên môi cô.

Lạc Táp rút tay ra, nhét áo sơ mi của anh vào lại trong quần, dây lưng không cởi bỏ nên cô nhét đại vào, lại sửa sang một chút.

"Không lạnh nữa?"

"Ừ, ấm hơn chút rồi."

Tưởng Mộ Tranh lại xoa mặt cô, bị Lạc Táp đánh cho mấy cái, thúc giục anh lái xe về nhà.

Trên đường về, Tưởng Mộ Tranh hỏi cô gần đây có liên lạc với chú Phùng hay không, Lạc Táp lắc đầu: "Hình như ba em rất bận, em có gọi một lần nhưng là thư ký nghe máy."

Tưởng Mộ Tranh hơi hơi gật đầu, lại nói: "Lần sau khi chú Phùng được nghỉ thì để chú ấy qua đây ở chung, dù sao dưới tầng cũng còn phòng."

Lạc Táp: "Để nói sau đi, ba em không nhất định phải qua đây, chính ông ấy cũng có nhà mà. Có điều nếu anh uống chút rượu với ông ấy thì nói không chừng ông ấy sẽ rất sẵn lòng."

Tưởng Mộ Tranh cười: "Vậy thì khó gì, chờ đến khi nghỉ Tết âm lịch, chú Phùng không bận nữa về đây ở, tối nào anh cũng uống rượu với chú."

Lạc Táp hơi cắn môi, hỏi anh: "Tết âm lịch anh không qua bên kia với dì Đào à?"

Tưởng Mộ Tranh: "Không cần, Tứ Ca, chị dâu sẽ qua đó."

Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: "Mẹ anh nói nếu chưa cưới được em về thì tạm thời đừng xuất hiện ở trước mặt bà, bà nhìn anh là thấy phiền."

Lạc Táp: "..."

Nói như vậy, cô cũng không biết phải tiếp lời như thế nào, ho nhẹ hai tiếng rồi xoay mặt nhìn về phía cảnh đêm bên ngoài xe.

Những ngày tháng ở chung đều trôi qua trong ngọt ngào, đương nhiên cũng không thiếu tiết mục "bạo lực gia đình".

Tưởng Mộ Tranh thường xuyên trêu chọc Lạc Táp để rồi lại phải ăn đòn.

Thật ra cuộc sống sinh hoạt của hai người rất đơn giản, cơ bản là ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút rồi đi tắm rửa, sau đó liền leo lên giường, nói chuyện phiếm, học tiếng Anh, vui đùa ầm ĩ, còn có những nụ hôn không bao giờ biết đủ.

Trong khoảng thời gian này Lạc Táp bị mất ngủ, mấy ngày nay lại bị cảm lạnh, dì cả dây dưa đến hơn một tuần rồi vẫn chưa đi.

Mỗi đêm Tưởng Mộ Tranh đều sẽ dùng thuốc thảo dược ngâm chân cho cô. Sau khi ngâm xong lên giường, anh vẫn sưởi ấm cho chân cô.

Đêm nay tắm xong thì vẫn như thường lệ, Lạc Táp dựa vào trên đầu giường, Tưởng Mộ Tranh ngồi đối diện cô, hai người đắp chung một cái chăn, anh đặt hai chân cô vào trong bụng mà sưởi ấm.

Lạc Táp tắt đèn và hai người trò chuyện với nhau.

Cơ bản mỗi đêm đều bắt đầu bằng việc Tưởng Mộ Tranh đưa ra một tình huống đối thoại bằng tiếng Anh cho cô để khắc sâu thêm một số từ thông dụng. Sau khi kết thúc cuộc đối thoại bằng tiếng Anh, bọn họ sẽ bắt đầu nói lan man.

Hầu như Lạc Táp không có đề tài gì để nói, đều là Tưởng Mộ Tranh vắt óc tìm chủ đề để nói chuyện với cô.

"Lạc Lạc, em hát một bài cho anh nghe đi."

"Không biết hát."

"Nói dối, anh nhìn thấy ảnh chụp em đứng trong đội tốp ca biểu diễn vào tiệc đêm Giao Thừa của ngành bọn em rồi nhé."

"Đội trưởng nói em phụ trách phần nhan sắc của Cục Quản lý giao thông bọn em, chỉ cần há miệng ra thôi, không cần phát ra tiếng."

"..."

Qua vài giây, Tưởng Mộ Tranh vẫn cố chấp nói: "Cho dù là bị lệch tông anh cũng sẽ nghe."

"Không cần."

"Hát hay không hát?"

"Tưởng Mộ Tranh, anh đồ trứng thối!"

"Rốt cuộc có hát không?"

Lạc Táp tính đá anh, lại bị anh bắt được hai chân, không thể động đậy.

Vừa rồi anh lại dám cào vào lòng bàn chân cô, cô rất sợ ngứa.

Tưởng Mộ Tranh cũng không nỡ cào cô nên buông chân cô ra, đứng dậy chuẩn bị đè lên trên người cô để xử lý cô một trận.

Lạc Táp cảm thấy chân không còn bị trói buộc nữa, phòng lại tối đen không có một tia sáng nào. Cô không nhìn rõ được Tưởng Mộ Tranh đang muốn làm gì, dù sao chắc chắn là muốn bắt nạt cô, cô liền đá loạn hai chân.

"a! Lạc Lạc, em" đừng đá.

Đột nhiên nghe được một tiếng "rầm" đau đớn vang lên trong bóng tối.

Sau đó, không còn âm thanh gì nữa.

Lạc Táp: "..."

Đây là lần thứ 3 Tưởng Mộ Tranh bị cô đá xuống giường.

Nhưng cô cảm thấy cô cũng đâu dùng sức nhiều lắm.

"Tưởng Mộ Tranh?"

"Anh không sao, không cần bật đèn đâu, chói mắt."

Chỉ một lát sau Tưởng Mộ Tranh đã bò lên từ phía dưới giường.

Sau khi Tưởng Mộ Tranh lên giường thì ôm cô vào trong lòng: "Lần tới đừng dùng sức như vậy, nếu như đá hỏng rồi thì em đừng có khóc đấy?"

Lạc Táp: "Đá trúng chỗ nào rồi?"

Tưởng Mộ Tranh cầm tay cô đặt vào nơi nào đó, Lạc Táp đυ.ng đến, rất cứng.

Bên tai cô đỏ lên, tính rút tay về, Tưởng Mộ Tranh không cho, anh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Bị em dọa sợ rồi, trấn an nó đi nào."

Tưởng Mộ Tranh bắt đầu hôn cô, hỏi: "Em sắp hết rồi nhỉ?"

"Ừ." Hôm nay gần như đã không còn.

"Lễ Giáng Sinh, có thể chứ?"

Lạc Táp không lên tiếng.

Tưởng Mộ Tranh coi như cô ngầm đồng ý, dùng sức mυ"ŧ lấy môi cô. Bàn tay cô đặt ở nơi nào đó muốn rút lại nhưng anh không cho. Bỗng nhiên anh nói một câu: "Sau ngày mai là đêm Bình An."

Lạc Táp: "..."

---

Tác giả có lời muốn nói:

kịch nhỏ:

Chuyện kể trước giờ ngủ ~

Tưởng Mộ Tranh hỏi Lạc Táp: "Muốn nghe kể chuyện không?"

Lạc Táp: "Truyện thiếu nhi "Đoán xem tôi yêu bạn nhiều bao nhiêu" hả?"

Tưởng Mộ Tranh: "Ừ, anh cải biên lại một chút, kể " Đoán xem anh yêu em nhiều bao nhiêu?" phiên bản Lạc Lạc 6 tuổi và Tưởng Mộ Tranh 10 tuổi."

Lạc Táp: "Em 6 tuổi với anh 10 tuổi?"

Tưởng Mộ Tranh cười: "Ừ,Tưởng Mộ Tranh 10 tuổi và Lạc Lạc 6 tuổi."

Lạc Táp: "Muốn nghe."

Tưởng Mộ Tranh hắng hắng giọng, bắt đầu kể: "Có một ngày, Lạc Lạc 6 tuổi không muốn ngủ nên quấn lấy Tưởng Mộ Tranh 10 tuổi, bắt Tưởng Mộ Tranh đoán xem cô yêu anh nhiều bao nhiêu.

Tưởng Mộ Tranh nói: Anh không đoán ra được.

Lạc Lạc 6 tuổi nói: Nhiều như vậy nè.

Cô bé dang rộng cánh tay ra hết cỡ.

Tưởng Mộ Tranh 10 tuổi nói: Anh yêu em nhiều như vậy luôn nè.

Cậu bé cũng giang hai cánh tay ra, cánh tay cậu dài hơn cánh tay của Lạc Lạc rất nhiều.

Trong lòng Lạc Lạc 6 tuổi nghĩ: Ừ, cái này đúng là rất nhiều.

Cô bé lại nói: Em yêu anh, xa như con đường chạy dài đến tận dòng sông ở vùng ngoại ô đấy.

Tưởng Mộ Tranh 10 tuổi nói: Anh yêu em, xa như băng qua cả sông nhỏ, vượt qua cả núi đồi.

Lạc Lạc 6 tuổi nghĩ: Cái này thật là xa.

5 phút sau, Tưởng Mộ Tranh vẫn còn đang kể.

Trong bóng tối, anh cũng không biết Lạc Táp ngủ hay chưa, anh gọi cô: "Lạc Lạc?"

Không có động tĩnh gì.

Cô đã ngủ thϊếp đi trong l*иg ngực của anh.

Tưởng Mộ Tranh tiếp tục kể cho hết câu chuyện:

"Lạc Lạc 6 tuổi lại nói: Em yêu anh cho tới tận mặt trăng.

Tưởng Mộ Tranh 10 tuổi nói: Cái này thật đúng là rất xa nha, cực kỳ cực kỳ xa.

Lạc Lạc 6 tuổi nói nhiều như vậy, mệt nhọc mà chìm vào giấc ngủ một cách hạnh phúc.

Tưởng Mộ Tranh 10 tuổi thơm thơm má Lạc Lạc và nhỏ giọng nói ở bên tai cô bé: Anh yêu em cho tới tận mặt trăng nơi đó, lại từ mặt trăng quay trở lại tới nơi này."
« Chương TrướcChương Tiếp »