Chương 2
Edit: shitbaydaytroi
Lạc Táp cầm chìa khóa quay lại, ngồi trên xe chuẩn bị di chuyển. Chu Nghiên để tay lên cửa xe, kìm nén không nổi long hiếu kì, hỏi cô rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra.
Nhớ tới một màn kia, người đàn ông không đứng đắn kia ném chìa khóa vào người cô, trong lòng Lạc Táp lại khó chịu, không có tâm tình nói chuyện, chỉ nói qua loa: " không có gì?"
Chu Nghiên sao có thể buông tha cho cơ hội bát quái này cơ chứ, bày ra tư thế muốn hành hung người.
Lạc Táp bất đắc dĩ, đem sự tình nói nhanh. Chu Nghiên nghe thấy cười phun, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt: " ai da, buồn cười chết tôi."
Sợ bị nhòe lớp trang điểm, cô vội vàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt, nghĩ nghĩ lại cười thành tiếng.
Lạc Táp sắc mặt hết đỏ lại trắng, liếc xéo Chu Nghiên một cái.
Chu Nghiên nén cười: " ai cũng tại ngực em to quá, đem quần áo căng ra."
Sau đó không tự giác cúi đầu ngắm nhìn bộ ngực của bản thân: " còn chị, sau thời kì cho con bú ngực cùng quả quýt vàng kia cũng không sai biệt lắm, áo sơmi dính vào ngực, chìa khóa nào cũng không chui được vào trong áo a."
Lạc Táp: "..."
Đối với Chu Nghiên chuyện " trái quýt" cô đã không còn cảm xúc.
Ánh mắt bảo Chu Nghiên tránh ra, cô khởi động xe. Chu Nghiên lui về phía sau vài bước, chợt lại thấy không đúng cho lắm: " chị nói này Lạc Lạc, người đàn ông kia có phải có ý với em hay không ? cách đàn ông tán gái bây giờ đều như thế này hay sao? Xe đắt như vậy, không sợ em lấy đi?"
Lạc Táp nhìn gương chiếu hậu, bắt đầu di chuyển xe: " loại xe này đều có định vị tự động, anh ta lại đem thẻ cảnh sát của em chụp lại, em chạy trốn thế nào?"
Xung quanh không còn chỗ đậu xe,Lạc Táp chỉ có thế đem xe dừng ở chỗ xa hơn. Các cô muốn đi ăn buffet đồ tây, đi trễ sẽ không còn chỗ, Chu Nghiên đi trước lên lầu lấy chỗ trước.
Lạc Táp thật vất vả mới tìm được chỗ dừng xe, đỗ xe xong cô đi đến phòng trực ban tìm bảo an gửi chìa khóa.
Tới cửa phòng trực ban, cô đột nhiên nghĩ đến, đồ như vậy trực tiếp ném ở phòng trực ban thích hợp sao?
Vạn nhất xảy ra chuyện gì ai sẽ chịu trách nhiệm?"
Cô thở dài một hơi, xoa bóp ấn đường, lần đầu tiên làm chuyện ngu xuẩn như vậy, thật không có đầu óc.
Lúc này lại có một vị bảo an đi ra, khách khí hỏi: " xin hỏi cô là cảnh sát Lạc sao?"
Lạc Táp gật đầu: " là tôi."
Bảo an cười: " chìa khóa xe Tưởng tổng cứ giao cho tôi là được."
Lạc Táp đưa chìa khóa xe trực tiếp đi lên nhà hàng. Đến tầng 8, tìm được Chu Nghiên, Chu Nghiên vẻ mặt buồn bực, lấy tay phải che mặt, tay tái không thuần thục cầm nĩa, thất thần ăn đồ ăn, cũng chưa phát hiện ra cô tới.
Lạc Táp ngồi xuống phía đối diện cô, hỏi: " sao lại thất thần đến mức không nhận ra em đến vậy?" Chu Nghiên giúp cô trộn salad, cô uống mấy ngụm cà phê, rồi bắt đầu ăn salad.
Chu Nghiên liếc mắt ý bảo cô nhìn sang bên phải, Lạc Táp nhìn lại, Tưởng Mộ Tranh cùng với một người phụ nữ xinh đẹp cũng đang ở đây ăn cơm. Hắn chuyên chú nói chuyện điện thoại, người kia thì gắp một miếng sushi cho anh ta, hai người rất thân mật.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tưởng Mộ Tranh bỗng nhiên cũng quay đầu sang bên này.
Phát hiện ra là cô, Tưởng Mộ Tranh không có chút nào kinh ngạc, khóe miệng hắn hơi hơi giơ lên, ý vị trào phúng quá rõ ràng trong mắt.
Lạc Táp: " ...."
Anh ta sẽ không phải cho rằng là cô đi theo hắn đến đây đi? Bất quá hắn suy nghĩ như thế nào, không quan trọng.
Cô thu hồi tầm mắt, không phản ứng lại.
Nhớ tới chuyện trước đó hắn trêu cợt chính mình, Lạc Táp trong lòng nghẹn lại khó chịu muốn chết, bỏ salad vào miệng dùng sức nhai, chợt, nàng hít hà một hơi, đầu lưỡi bị cô cắn phải. Nhưng biểu hiện bên ngoài lại giống như không có chuyện gì xảy ra, đem mùi máu trong miệng cùng rau dưa nuốt xuống.
Hôm nay thật xui xẻo, khó trách sau khi tan làm mí mắt phải vẫn luôn giật. Chu Nghiên ngồi đối diện lại giống như ống trúc đảo đậu vậy: " cô nàng kia chính là vợ của bạn học chồng chị a, chính là cô ta mua giúp chị mascara đấy."
" có lần chồng chị họp lớp, người nhà cũng đi cùng chị có thấy cô ta một lần, có ấn tượng với cô ta, vừa xinh đẹp lại thời thượng, thật không nghĩ tới cô ta là dạng nữ nhân này, chồng của cô ta đối với cô ta rất tốt nha, em nói xem cô ta sao lại có thể làm như thế được."
" chị đã đem ảnh của người đàn ông kia xóa đi rồi, vừa rồi kiểm tra một chút chiếc xe kia, chủ xe là cô ta, không nghĩ tới tên kia lại là một tên ăn cơm mềm a."
Lạc Táp: " ..."
Thì ra Tưởng tổng trong miệng bảo an lại là cô gái kia – Tưởng Tiểu Mễ, người đàn ông này là tài xế? Cũng có thể là trợ lí?
Mặc kệ là cái gì, cũng không cũng cô có nửa xu quan hệ. Chu Nghiên vẫn còn đang lải nhải, Lạc Táp xoa lỗ tai, không kiên nhẫn nói: " chị không mệt hay sao? Ăn cơm đi."
Cô một chút cũng không muôn nghe lời nào có liên quan đến người đàn ông này. Phiền!
" được, được, được, không để chuyện của anh ta làm mất hứng nữa"
Chu Nghiên phiền não không biết nên làm gì bây giờ, nếu không coi như cô mù đi, không nhìn thấy Tưởng Tiểu Mễ cùng người đàn ông kia ăn cơm. Ngoài miệng đáp lời Lạc Táp không nói, nhưng vẫn không quản được đôi mắt, cô thoáng nghiêng đầu liếc nhìn bên kia, đáy lòng không nhịn được mà mắng một câu: thật không biết xấu hổ.!
Cách đó không xa, Tưởng Tiểu Mễ đã gắp miếng sushi thứ ba đút cho Tưởng Mộ Tranh, anh vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, đối với cô không chút phòng bị nào.
Tưởng Tiểu Mễ liếc mắt nhìn trộm anh một cái, lén lút bôi một tầng dày mù tạt bỏ vào miếng sushi, cảm giác vẫn còn chưa đủ lại đổ thêm vài tầng dầu mù tạc.
Cô gắp miếng sushi lên, lật úp mặt có mù tạc xuống, để tới bên miệng Tưởng Mộ Tranh, nhỏ giọng gọi: " chú năm."
Tưởng Mộ Tranh không chút nghĩ ngợi há mồm cắn sushi, mới nhai hai cái vị cay nồng xông lên xoang mũi, trước mắt một mảnh màu đen, đại não tê dại.
Xung quanh lại có phục vụ, anh không thể nhổ ra được, chỉ có thể kìm nén nuốt xuống. Vừa nuốt xuống, nước mắt không khống chế được mà chảy ra. nói với điện thoại hai câu rồi ngay lập tức cúp máy, cầm lấy khăn lông trong tay che lên mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: " Tưởng Tiểu Mễ, cháu muốn chết có đúng không!"
Tưởng Tiểu Mễ liếc mắt xem thường , hừ một tiếng: " ai bảo chú không đồng ý lên chương trình kia giúp cháu."
Cô làm việc ở đài truyền hình, trong đài muốn cô mời mấy chú trong nhà lên sóng mấy tiết mục, cô vừa mở miệng, đã bị Tưởng Mộ Tranh không chút lưu tình mà cự tuyệt.
Tưởng Mộ Tranh lau nước mắt, bây giờ cả khoang miệng đều là mùi vị cay nồng của mù tạt, Tưởng Tiểu Mễ vẫn bám theo không tha, bắt buộc anh phải đồng ý tham gia.
" không phải đã nói trước đó rồi hay sao? Thân phận không thích hợp." Hiện tại trừ bỏ buôn bán dầu mỏ ra, trước kia còn một thân phận khác, vì không muốn có những phiền toái khống đáng có, anh không nghĩ muốn lộ diện.
Tưởng tiểu mẽ không hiểu: " có cái gì mà không thích hợp? Chú là thương nhân, đề cao danh tiếng thì có gì không tốt?"
Tưởng Mộ Tranh đổi đề tài: " cháu đừng có nhìn chằm chằm chú có được hay không? Có bản lĩnh thì đi nhìn chú tư của cháu đi."
Tưởng Tiểu Mễ buồn bực: " ..."
Buổi chiều cô vừa bị chú tư từ văn phòng tống ra, nên mới đi tìm chú năm. Tưởng Mộ Tranh biết đây là công việc của Tưởng Tiểu Mễ, cô phải báo cáo kết quả làm việc cho lãnh đạo, nhưng anh là có chỗ băn khoăn a, chỉ đành phải dùng vật chất bồi thường cho cô, " cháu thích túi xách hay trang sức gì hay không, chú tặng cho cháu."
Tưởng tiểu mê không dao động, nhướng mày: " cháu là kẻ nhìn thấy tiền liền sáng mắt hay sao? Chú năm, chú không phải không biết cháu, trong lòng cháu, núi vàng núi bạc cũng không thể lay động được cháu."
"...." Tưởng Mộ Tranh lười cùng cô so đo, gọn gàng dứt khoát: " mua xe mới..." lái được hai tháng.
Tưởng Tiểu Mễ kích động ôm tay anh đung đưa vài cái, cắt ngang lời hắn nói: " mua xe mới tặng cháu có phải không? Hahaha! Được được được. Tiết mục kia không cần nữa, cháu biết chú có chỗ khó xử, công việc gì đó đầu là mây bay, cảm tình của chúng ta mới là quan trọng nhất. Về sau ông nội, bà nội lại bắt chú kết hôn, cháu sẽ anh dũng chiến đấu cho chú."
Tưởng Mộ Tranh: " không phải...Tiểu Mễ, cháu" hiểu lầm rồi.
" ai nha, cháu biết a, chú năm chú thương cháu nhất." Tưởng Tiểu Mễ làm nũng nói, duỗi tay thò vào túi lấy ra chìa khóa xe.
" chú năm, xe kia của cháu tặng cho chú, nhìn xem có phải cháu đối xử rất tốt với chú có đúng không."
Tưởng Mộ Tranh mặt đen lại, " ừ, cháu đối với chú tốt lắm, cảm động tới trời xanh luôn rồi."
Tưởng Tiểu Mễ cười, khoe khoang nói: " đó là đương nhiên, chúng ta là ai cơ chứ. Nói đến đây chiếc xe kia thật sự có duyên vớ chú a, chú vừa di chuyển nó ra khỏi lối thoát hiểm nó liền thành của chú luôn rồi."
Cô tới đây thì không tìm được chỗ đậu xe, liền dừng tại lối thoát hiểm, bị Tưởng Mộ Tranh hung hang giáo huấn một lúc, còn bắt cô xuống dưới di chuyển xe đi, cô cảm thấy không cần thiết bởi vì cô cũng phải lập tức về nhà ngay.
Kết quả Tưởng Mộ Tranh liền cầm chìa khóa xuống dưới. nghĩ tới chiếc xe thể thao kia, Tưởng Tiểu Mễ hưng phấn tới mức không có tâm tư ăn cơm, từ xa tạo ra động tác hôn gió, xách túi lên giống như gió mà đi.
Tưởng Mộ Tranh: " ..."
Nhất cử nhất động của họ đều rơi vào mắt Chu Nghiên, Chu Nghiên lắc đầu, trước đó còn ôm tia hy vọng, có lẽ Tưởng Tiểu Mễ chỉ là bạn tốt hoặc người trong nhà cùng nhau ăn cơm.
Nhưng vừa rồi, ôm tay, làm nũng, còn hôn gió. Dù ai có nhìn cũng không thể lừa mình dối người nói bọn họ không phải quan hệ yêu đương. Lạc Táp nhẹ nhàng gõ mặt bàn, ý bảo cô: " ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta về nhà sớm chút."
Chu Nghiên thu hồi ánh mắt: " chị đi lấy mỳ ý, em muốn ăn thêm cái gì nữa hay không?" cô đứng dậy.
Lạc Táp xua tay: " em no rồi."
Mắt Chu Nghiên trừng to: " em ăn có chút salad như vậy là thôi?"
Lạc Táp cười: " đang giảm cân."
" em nói cái gì?! Em muốn giảm cân!" Chu Nghiên như bị một vạn mũi tên đâm trúng, bị đả kích bị tổn thương sâu sắc. " em còn nói muốn giảm cân, vậy thì những người ngực nhỏ bụng to như chị phải sống sao?!"
Lúc này Chu Nghiên trở nên do dự, ăn hay không ăn, lúc trước do phải ăn để có sữa cho con bú, bây giờ eo đã hai thước ba rồi (80,2cm).
Nhưng nghĩ nghĩ một chút, dân lấy thực vi thiên. Vì thế yên tâm thoải mái mà hướng tới khu đồ ý mà đi. Lạc Táp cúi đầu, đem chỗ đồ ăn còn dư lại ăn hết, thấy ly cà phề hết, cô đứng dậy đi tới quầy cà phê thep bản năng quay sang bên bàn của Tưởng Mộ Tranh nhìn. Vị trí trông không, người đã sớm rời đi rồi.
Cô thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến giọng nam từ tính: " tìm tôi?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Mộ Tranh có chuyện muốn nói: nhìn xuống khu bình luận có cháu gái nhắn lại nói, cho rằng Tiểu Hạ là nữ chủ, Lạc Táp là nam chủ. Tôi liền muốn hỏi một chút, cái gì đã gây ra ảo giác như vậy cho mấy người? mấy người đem tôi để đi đâu rồi?
Luôn miệng nói yêu tôi, kết quả nam nữ chủ cũng không phân biệt được. [ tan nát cõi lòng ]....
Vâng vẫn là phong cách của shitbaimeimei khi nghe thấy trong bài có đồ ăn =))))