Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Đường Môn] Tiểu Phu Lang Của Pháo Ca

Chương 18: Yêu tới chết luôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit by Hà Rockin

"Guồng nước?" Minh Thành chân bước ra ngoài ngừng lại, "Guồng nước là gì? "

"Vâng, chính là một loại nước đưa lên cao.... Thiết bị. "Liên Kỳ không biết nên giải thích như thế nào, guồng nước ở kiếp trước của hắn tuy rằng đã bị lịch sử đào thải, nhưng trong nền văn minh nông nghiệp lâu dài, guồng nước, hoặc là gọi là bánh xe nước, đã từng có địa vị phi thường trọng yếu, là ứng dụng ban sơ của các tổ tiên đối với thủy năng.

" Lại còn có loại vật này?" Minh Thành bán tín bán nghi nói.

Liên Kỳ gật gật đầu, "Ta còn nhớ rõ nguyên lý, chờ lát nữa ta vẽ một bức tranh, lại tìm Hạ thúc giúp đỡ, xem có thể làm ra được hay không. "

Minh Thành gật gật đầu, không ở đây xoắn xuýt, lại dặn dò vài câu, liền rời đi. Sau khi đi ra cửa, tựa hồ là lại nhớ tới cái gì, xoay người hướng về phía Liên Kỳ nói, "Kỳ ca nhi, mười lăm mẫu ruộng khác nhà ngươi, định trồng cây đào luôn sao? "

Liên Kỳ ngẩn ra, "A, ta chuẩn bị đến lúc đó đem những mầm cây đào kia chuyển lên núi, trồng lương thực thêm một lần nữa. "

Minh Thành gật gật đầu, "Được rồi, đến lúc đó cần giúp cứ việc nói thẳng, đừng tự mình chống cự. "

Liên Kỳ cười cười, "Ta biết, Minh tam thúc. "

***

Sau khi tiễn Minh Thành đi, Liên Kỳ lấy một tờ giấy từ chỗ Liên Thụy, nhưng lúc cầm bút lại ngây dại. Hắn không biết sử dụng bút lông!

"Đại ca?" Thấy Liên Kỳ thật lâu không có hạ bút, Liên Thụy không khỏi nghi hoặc.

"Khụ khụ." Liên Kỳ ho nhẹ vài tiếng, lại đặt bút lông lên trên, "Cái này, ta vẫn nên dùng cành cây ở bên ngoài mặt đất vẽ một chút, xác định tốt tỷ lệ. Sau đó, đến lúc đó phiền A Thụy giúp ta sao chép lên giấy. "

Liên Thụy há to miệng, muốn nói để cho đại ca cứ việc dùng, nhưng lại nhớ tới giá cả của bút mực giấy nghiên, còn có tình huống hiện tại của nhà mình. Lời nói sắp ra khỏi miệng đã bị nuốt trở về, thanh âm hơi khô khốc, "Được, đến lúc đó ta giúp đại ca vẽ lên. "

Mà cùng lúc đó, hai tay sau lưng của người thanh niên kia đã nắm chặt thành nắm đấm, thầm nguyện trong lòng sau này nhất định phải tên đề bảng vàng, chèo chống cả nhà, để cho đại ca nhà mình không cần như thế, phải sống tiết kiệm như thế!

Liên Kỳ cũng không biết mình vì không muốn bại lộ hành vi không biết viết bút lông đã khiến cho đệ đệ nhà mình não bổ, hắn đang khổ tư trầm tư suy nghĩ tạo hình guồng nước!

Trong ấn tượng của hắn, guồng nước chính là một cái gì đó có hình dáng bánh xe đạp thật lớn, về phần một ít cấu trúc tinh tế hơn? Hắn thật sự không chú ý qua. Nhưng cũng không sao, hắn tin rằng sự trí tuệ của đông đảo người lao động là vô hạn, chắc chắn có thể làm ra guồng nước! Nắm quyền!

Vâng, tuy nhiên, nguyên tắc của guồng nước là gì? Liên Kỳ nhớ rõ, hình như là lợi dụng lực đẩy của dòng nước, đẩy cái guồng nước khổng lồ kia chuyển động. Sau đó ống trúc đã buộc nghiêng vào trên guồng nước đem nước vận chuyển lên cao. Khi đến nơi cao nhất, sẽ hạ xuống, nước trong ống tre liền từ trên cao bị đổ ra ngoài, sau đó lại dọc theo bể nước được dựng lên chảy vào ruộng cần tưới tiêu.

Lại nói lại, ống trúc kia nghiêng nghiêng buộc vào độ cong là bao nhiêu? Hỏi tấm gỗ trên có bao nhiêu miếng? Làm thế nào để xác định nhiều nước chảy xiết có thể làm cho guồng nước quay?

Lúc chân chính bắt đầu vẽ tranh, Liên Kỳ gãi tai gãi má, hận không thể đem ký ức hơn hai mươi năm của mình lật lại.

Nhưng đáng tiếc chính là, mặc cho hắn vắt hết óc, trên mặt đất, cũng chỉ có một vòng tròn mà thôi.

Nhìn không giống như đang vẽ bản đồ cấu tạo của guồng nước, ngược lại giống như đang vẽ một chiếc bánh để thỏa mãn cơn đói của mình.

Nhìn "cái bánh lớn" trên mặt đất, Liên Kỳ ném cành cây trong tay, lại dỗ Liên Thụy đi học tập, tự mình ngồi xếp bằng trong sân phát sầu, cái này có thể làm được không?

Chỉ là, sầu không quá ba giây, Liên Kỳ liền nghe thấy bên cạnh thanh âm đinh đinh đương đương, quay đầu nhìn, Đường Vô Dục đang gọt ván.

"Sư huynh, ngươi đây là muốn làm gì?"

"Đoán đi."

"......"

Từ khi nào sư huynh cao lãnh nhà mình học được hài hước như vậy?

"Làm đồ chơi." Sau khi thưởng thức đủ sắc mặt giống như táo bón của Liên Kỳ, Đường Vô Dục tựa hồ đã hài lòng, trong miệng nhảy ra ba chữ.

Đồ chơi? Nhìn tấm ván gỗ bị cắt thành từng khối nhỏ, bóng đèn trên trán Liên Kỳ nhất thời sáng lên, chẳng lẽ là heo con cơ quan?

Nhưng rất nhanh Liên Kỳ lại héo rũ, đồ chơi cái gì, vừa nghe đã biết sẽ đưa cho Liên Du. Hiện tại trong nhà Liên Du có thể chơi đồ chơi, Liên Anh đã bắt đầu học cách làm thiêu thùa may vá. Bình thường lúc không có việc gì liền tụ tập nhóm bạn nhỏ của nàng cùng nhau nghiên cứu châm pháp.

Liên Kỳ còn có thể cướp đồ chơi với một đứa trẻ sao? Rõ ràng là không thể!

Oán niệm trong chốc lát, Liên Kỳ lại tiếp tục làm việc làm chính sự, ván gỗ Đường Vô Dục vừa mới gọt ra cho hắn cảm hứng, hình như, trên guồng nước có ván nhỏ, dòng nước đập vào ván, làm cho toàn bộ guồng nước bắt đầu chuyển động, chỉ là cái ván này cần bao nhiêu mới tốt đây?

Bản đồ kết cấu guồng nước khiến Liên Kỳ bận rộn mấy ngày, cấu tạo còn chưa hoàn toàn hoàn thành, hắn cũng ngượng ngùng đi tìm Hạ thúc, vạn nhất đến lúc đó một hỏi ba không biết làm sao có thể xử lý?

Chỉ là, hắn thật không ngờ, ba ngày sau, Đường Vô Dục trực tiếp cho hắn một cái một niềm vui vô cùng to bự.

***

"Cái này... Cái này tặng cho ta? "Liên Kỳ có chút kích động nhìn mô hình guồng nước trên bàn, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, "Lúc trước ngươi không phải nói làm đồ chơi sao? "。

"Ừm, không thích?" Đường Vô Dục nhướng mày, làm bộ muốn thu hồi mô hình guồng nước tinh xảo kia.

"Đừng đừng đừng, ta thích, rất thích! Quả thực là quá thích! "Liên Kỳ vội vàng bảo vệ mô hình guồng nước, nói một đống lời xác thực.

Hắn vươn tay xoay chiếc guồng nước nhỏ xinh tinh xảo kia, chơi một hồi, lại bị Đường Vô Dục nhắc nhở, "Ngươi không định thử một chút sao? "

"Thử một chút?" Liên Kỳ sửng sốt, "Thử như thế nào? "

Đường Vô Dục yên lặng lấy ra một cái bồn rửa chén, đặt nó ở một góc cố định bánh xe nước trong bồn rửa.

Liên Kỳ nhìn động tác của Đường Vô Dục, trong nháy mắt tâm ngầm hiểu, đi vào phòng bếp, lúc đi ra, trong tay liền có thêm một hồ lô đầy nước.

Nhìn nước trong hồ lô, Đường Vô Dục hướng Liên Kỳ ném một ánh mắt tán thưởng.

Liên Kỳ cười hắc hắc, "Vậy ta rót nước sao? "

Thấy Đường Vô Dục gật đầu, Liên Kỳ nghiêng hồ lô, nước trong vắt đổ xuống bồn rửa chén, xông qua mô hình guồng nước tinh xảo nhỏ xinh kia.

Dưới sự trùng kích của dòng nước, mô hình guồng nước chậm rãi di chuyển, sau khi ống trúc lên đến chỗ cao nhất, dòng nước chảy vào máng, trực tiếp chảy xuống đất, bởi vì không đặt chậu tiếp nước, bắn Liên Kỳ tung tóe một thân nước bùn.

Nhưng lúc này Liên Kỳ căn bản không để ý đến những thứ này, sau khi đổ sạch tất cả nước trong hồ lô, bởi vì không có dòng nước trùng kích, mô hình xe nước trực tiếp ngừng hoạt động.

Liên Kỳ hít sâu, lại hô hấp, vẫn không nhịn được, trực tiếp tiến lên cho Đường Vô Dục một cái ôm thật lớn, "Sư huynh ngươi thật sự là quá lợi hại, ngao ngao ngao! Yêu ngươi tới chết luôn! "

Tác giả có một cái gì đó để nói:

Đường Vô Dục: Có ta là một đệ tử tinh anh của Đường Môn ở chỗ này, ngươi vậy mà còn đi tìm người khác? Là xem thường cơ quan Đường Môn ta sao? [Cười lạnh.jpg]

Liên Kỳ: Sư huynh ta quả thực yêu chết ngươi!

Đường Vô Dục:... Hãy tha thứ cho ngươi lần này.

Hehehe ~

Edit: Biết vì sao tôi quyết định để mô hình chưaaaaa
« Chương TrướcChương Tiếp »