Minh Hạnh gần đến ngày tốt nghiệp đã ký hợp đồng với một công ty nước ngoài.
Cô có nền tảng tốt, năng lực chuyên môn mạnh, từ năm ba đã làm qua phiên dịch viên cùng cô giáo, nhận được rất nhiều lời khen.
Trước đó đã cân nhắc học nghiên cứu sinh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn chọn đi làm.
Bởi vì cô cảm thấy hiện giờ trạng thái như này rất rốt, nếu có thời gian cô vẫn muốn tiếp tục đi dạy học tình nguyện.
Cuộc sống mình cảm thấy tốt là làm những việc mình thích, sống vui vẻ là được.
Minh Hạnh chính là nghĩ như vậy.
Đồng thời Trình Phóng đã nhận được hũ vàng đầu tiên trong cuộc đời.
Anh nhận học bổng tám nghìn tệ, lại thêm tiền thù lao tham gia nghiên cứu bên khoa vật lý, toàn bộ anh đều dùng vào đầu tư cổ phiếu.
Tác phong làm việc của Trình Phóng rất táo bạo, dám mạo hiểm cũng dám dấn thân vào vòng xoáy, bản thân im ỉm không hé răng một lời lại thu tiền về, cuối cùng thu về một khoản lãi ròng nhỏ mười nghìn tệ.
Đặt vào một người bình thường có lẽ sẽ muốn tiết kiệm tiền hoặc mua chút gì đó, nhưng Trình Phóng lại cầm số tiền này, anh muốn mở công ty.
Anh biết chỗ này không đủ, còn lâu mới đủ, ít nhất cần tăng gấp mười lần mới có đủ vốn để bắt đầu.
Nhưng con người nếu không nghĩ cách để bắt đầu, vậy thì cả đời sẽ không có cơ hội nào.
Một số chuyện một mình không làm được, hai người chưa chắc không thể.
Lúc Trình Phóng đến tìm Lộ Tuyển trực tiếp nói thẳng suy nghĩ của mình.
“Tôi biết anh luôn muốn nghiên cứu phương diện này. Anh có hứng thú, tôi cũng vậy.”
Lộ Tuyển đã thi nghiên cứu sinh, hiện giờ vẫn làm nghiên cứu cùng với giáo sư.
Trong thời gian hai người hợp tác, Trình Phóng có thể nhìn ra rõ ràng hứng thú của Lộ Tuyển nằm ở đâu.
Hai người họ có thể nói là hoàn toàn không giống nhau, nhưng có một điểm duy nhất họ lại y hệt nhau.
Theo đuổi công nghệ, theo đuổi sáng tạo.
Trình Phóng cũng đã nhắc đến chuyện liên quan không chỉ một lần.
Trí tuệ nhân tạo.
Đây là một ngành mà họ tràn đầy kỳ vọng, cũng phát triển mạnh mẽ.
“Là đàn ông thì nên làm chút chuyện lớn.” Trình Phóng thấy anh không nói liền cười: “Thành công hay thất bại cũng phải đọ sức một chút.”
Trình Phóng biết Lộ Tuyển sẽ đồng ý.
Bởi vì có gia đình hậu thuẫn như Kiều Kiều vây, Lộ Tuyển cũng đã rất ưu tú, nhưng không đủ vốn liếng bày ra trước mặt, anh cũng sẽ không có động lực.
“Cậu có ý kiến gì?” Sau khi im lặng một lúc lâu, Lộ Tuyển ngẩng đầu hỏi anh.
“Đây.” Trình Phóng lấy ra một tài liệu dày cộp ném cho Lộ Tuyển: “Xem đi.”
Anh nói lập nghiệp, không phải ý nghĩ nông nỗi, mà cần phải có chuẩn bị tốt.
Lộ Tuyển chăm chú lật xem vài trang.
Vẻ mặt anh dần dần trở nên nghiêm túc, trong mấy phương án và số liệu này, anh thật sự nhìn ra được mức độ ý định của Trình Phóng và…
Cảm thấy kinh ngạc khi Trình Phóng có thể làm được cái này.
“Cậu có thể kiên trì không?”
Con đường này rất khó, có quá nhiều thứ phải trải qua, có lẽ sẽ đổ máu xương dọc đường, không phải ai cũng có nghị lực này để kiên trì bám trụ.
Trình Phóng ngẩng đầu nhìn Lộ Tuyển, khóe môi dần cứng lại, ánh mắt anh khẽ lạnh, anh mở miệng trầm giọng nói: “Chuyện tôi quyết định, con đường đi toàn màu đen, trừ phi chết, không quay đầu.”
Đôi mắt anh sáng lên dứt khoát lại lạnh lùng, khi lời nói đó nói ra, mỗi một từ đều rất chắc chắn.
Khiến người ta không thể nghi ngờ là giả.
Thế là trong mùa hè nắng chang chang này, tiếng ve kêu râm ran, những suy nghĩ và ý niệm trong đầu kia đều bắt đầu nảy sinh lớn dần, bén rễ.
Cuối tháng chín, Minh Hạnh biết chuyện Trình Phóng và Lộ Tuyển hợp tác khởi nghiệp.
Cả tháng trước đó cô đều chuẩn bị cho một hoạt động giao lưu quốc tế, toàn bộ tinh thần đều đầu tư vào trong đó, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện khác.
Đầu óc bận rộn như thiêu thân.
Buổi sáng tỉnh dậy nghe thấy anh đang gọi điện.
Cô nghe thấy mấy chữ trong đó.
Hỏi anh, anh mới nói.
“… Xin lỗi, Hạnh Hạnh.” Lúc Trình Phóng nhìn cô, trong mắt mệt mỏi rã rời, áy náy xoa đầu cô.
Chưa đợi Minh Hạnh nói, anh lại lấy từ trong túi áo ra một sợi dây chuyền, anh cúi đầu đeo vào cổ cô.
“Vốn muốn mua cái tốt hơn.”
Anh kiếm tiền, muốn tặng quà cho Minh Hạnh, anh đã đến cửa hàng chọn rất lâu, cuối cùng mới chọn được sợi dây chuyền này.
Không tiêu bao nhiêu tiền, đó là mức tối đa mà anh có thể mua được lúc này.
Minh Hạnh cúi thấp đầu nhin, cũng chưa nhìn rõ là hình dạng gì, trên cổ đã truyền đến cảm giác mát lạnh.
Minh Hạnh đưa tay khẽ sờ vào.
“Nghe nói các anh đã thuê tầng hầm dưới mặt đất?” Minh Hạnh nghĩ thời gian này hình như anh cũng rất bận, hóa ra là bận mấy cái này.
Minh Hạnh hỏi: “Là nơi nào vậy?”
“Một nơi không tốt lắm.” Trình Phóng không muốn nói nhiều, chỉ nói một câu: “Tiền tiêu ban đầu đã đủ nhiều rồi, chỉ có thể thuê một văn phòng trước, sau đó lại đổi.”
Quy mô hiện giờ của họ thì không biết có thể thu được bao nhiêu trong đợt rót vốn đầu tiên, tập thể còn không có lợi nhuận, chút tiền này nắm trong tay cũng không được bao lâu.
Đều là một nhóm người không có kinh nghiệm, làm gì cũng phải tìm tòi.
Rõ ràng anh không muốn nói nhiều về mấy thứ liên quan đến chuyện này, thế là Minh Hạnh không tiếp tục hỏi thêm nữa. Cô chỉ nhìn anh, trong mắt ngày càng đau lòng.
“Vì vậy anh cũng không ăn ngon.”
Nói đến đây Trình Phóng liền chột dạ.
Người đều bận rộn, rất nhiều chuyện không quan tâm nổi, có lúc không phải không muốn ăn mà là có rất nhiều chuyện trước mặt, đương nhiên không thể đẩy việc về sau mà ăn uống được.
Đợi đến khi nhớ lại thì đã bỏ hết bữa này đến bữa khác.
“Cố gắng ăn, nhất định cố gắng ăn.” Trình Phóng nói qua loa, anh ấn cô ngồi xuống, ra cửa phòng rót cho cô một cốc mật ong rồi đi vào.
Anh đưa cho cô.
Minh Hạnh ngồi trước gương ngắm sợi dây chuyền Trình Phóng tặng cô.
Khá đẹp, xinh xắn tinh xảo, hợp thẩm mỹ của cô.
“Anh tự chọn à?” Minh Hạnh tò mò hỏi.
“Người của cửa hàng chọn cho.” Trình Phóng nói: “Anh hỏi họ, cô gái xinh đẹp lại dịu dàng, còn cực kỳ đáng yêu thì sẽ thích cái gì, họ liền đề nghị cho anh cái này.”
Khen đến mức Minh Hạnh ngại ngùng.
“Trình Phóng, anh nói cho em chuyện trí tuệ nhân tạo đi.”
Anh có chuyên môn của mình, đó là một lĩnh vực xa lạ Minh Hạnh hoàn toàn chưa từng đề cập, đương nhiên cô cũng tò mò.
Ngoài ra cô đang nghĩ, Trình Phóng thật sự có thể làm được chuyện tài giỏi.
Trình Phóng không nói.
Anh chỉ cảm thấy chuyện bản thân chưa làm ra chút thành quả, rất giống một đứa trẻ con, nói ra liền khiến người ta chê cười.
Minh Hạnh cong mũi, thì thào không vui nói: “Cái đó Lộ Tuyển cũng nói với Kiều Kiều rồi, nói rất nhiều.”
Minh Hạnh uống một ngụm mật ong, môi răng lưu lại mùi hương, toàn thân đều thoải mái không ít.
“Vậy không giống nhau.” Trình Phóng nói: “Hạnh Hạnh nhà chúng ta phải trực tiếp thấy thành quả mới được.”
Xí… Bây giờ nói cũng theo cách khác cũng được.
Đang nói chuyện, Trình Phóng nhận được điện thoại.
“… Thí nghiệm sao lại sụp đổ? Hôm qua không phải còn rất tốt sao?”
Lông mày anh nhíu chặt, một cái khác đặt trên bàn, ngón tay không khỏi gõ xuống từng nhịp.
“Được, tôi lập tức qua.”
Trình Phóng cúp máy, đang muốn nói với Minh Hạnh thì cô đã mở lời trước: “Vậy thì tối anh cố gắng về sớm một chút, đừng để mệt quá.”
Cô không hỏi nhiều, chỉ dặn dò anh.
Vì chuyện Trình Phóng muốn làm, cô đều sẽ ủng hộ hết mình.
Không cần chần chừ.
…
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Chương trình tin tức trên tivi đang truyền hình trực tiếp chuyển động mùa xuân, Minh Hạnh vừa tắm xong đi ra, cô ngồi xuống sofa.
Gần đây Chương Thục Hoa thích đan dệt kim, bà đang muốn đan một chiếc áo trong, vừa móc vừa cầm điện thoại xem hướng dẫn.
Minh Dịch cũng qua ngồi, ngẩng đầu nghiêm túc xem tin tức tiếp sóng.
Đây là trạng thái thường ngày của nhà họ Minh.
Mỗi người đều có những việc riêng phải làm, nhưng sẽ ở bên nhau trong ngày đông lạnh giá này, êm đềm và hòa hợp.
Động tác tay Chương Thục Hoa từ từ dừng lại, sau khi bà liếc nhìn Minh Dịch, ánh mắt lại chuyển sang Minh Hạnh, giả vờ vô tình hỏi: “Năm nay Trình Phóng vẫn về ăn tết chứ?”
“Anh ấy bận, chắc không về được.” Minh Hạnh ngẩng đầu liếc nhìn mấy lần mới cẩn thận trả lời.
“Không phải vẫn đang đi học sao?
“Bận việc anh ấy thích.”
Đối thoại của hai người rõ ràng đã hấp dẫn chú ý của Minh Dịch, ông mặt không biến sắc lui về sau, ông đứng thẳng, trầm giọng nói: “Sinh viên đại học vẫn phải cố gắng học hành.”
Bản thân sau khi biết điểm thi đại học, trạng trái của bố mẹ liền thả lỏng hơn rất nhiều, dù sao trong nhà họ thành tích luôn là tiêu chuẩn quan trọng để đo lường con người.
Đặc biệt Minh Dịch là một giáo viên, trong lòng khó tránh khỏi lấy thành tích để cư xử.
“Anh ấy có cố gắng học.” Minh Hạnh không nhịn được thay Trình Phóng phản bác.
“Năm nay anh ấy cũng có học bổng, còn luôn tham gia nghiên cứu đề tài của khoa vật lý… rất nghiêm túc.”
Vợ chồng họ nói ra thì đã gặp qua Trình Phóng hai lần. Bởi vì ban đầu phản đối kịch liệt lại quá đáng, khi gặp mặt cũng không tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
Cũng không có vừa bắt đầu liền nói lời hay, chỉ là thái độ quả thật có chút chuyển biến.
Đặc biệt là Chương Thục Hoa sau khi biết được Trình Phóng chính là người đã giúp bà lấy lại điện thoại.
Nhìn kĩ nhân phẩm.
Giống như Minh Hạnh nói, đó là một đứa trẻ ngoan, nếu không phải có gia đình như vậy… họ sẽ rất ủng hộ.
“Vậy thằng bé vẫn đang ở trong thành phố hả?” Lại qua một lúc lâu, Chương Thục Hoa hỏi.
Minh Hạnh gật đầu.
Chương Thục Hoa thở dài: “Sắp năm mới rồi, để thằng bé đến nhà ngồi đi.”
“Ít ra đêm giao thừa không bận như vậy đúng không?”
Chương Thục Hoa nói vậy, Minh Dịch cũng không phản bác.
Chính là ngầm thừa nhận.
Trong lòng Minh Hạnh thầm vui sướиɠ, nhưng trên mặt không biểu lộ ra chút nào, cô chỉ âm thầm gật đầu, đồng ý nói: “Vâng.”
Sau khi về phòng, Minh Hạnh nôn nóng gửi tin Wechat cho anh, báo với anh tin tức tốt này.
Việc nghiên cứu và phát triển của nhóm anh gặp phải giai đoạn khó khăn, đã tính toán theo công thức hàng trăm lần vẫn không nhìn thấy chút đột phá. Vì vậy dù gần đến thời gian cuối năm, anh và Lộ Tuyển vẫn không nghỉ ngơi.
Minh Hạnh biết anh rất bận, không tưởng tượng nổi anh bận thế nào.
Cô cố gắng không làm phiền anh.
Rất lâu không nhận được hồi âm.
Minh Hạnh bò lên giường chuẩn bị ngủ, hơn mười một giờ, anh đã đáp lại một chữ ngắn gọn: “Được.”
------oOo------