Tại nhà bố mẹ Minh Hạnh.
Chương Thục Hoa ngồi trên sofa xem phim, vẻ mặt có chút cứng nhắc.
Từ hôm qua thăm Minh Hạnh trở về, bà luôn cảm thấy không yên.
Minh Dịch sắp xếp xong tài liệu, đi ra từ thư phòng, thấy đã sáu giờ rồi, phòng bếp cũng không có động tĩnh.
Ông hỏi: “Buổi tối ăn gì?”
“Hay là ra ngoài ăn đi, lâu rồi không đi ăn ngoài.” Minh Dịch không phải người lãng mạn, hiếm khi có đề nghị như này.
“Anh có cảm thấy… Hạnh Hạnh gần đây có hơi kì lạ không?” Chương Thục Hoa cầm điều khiển tắt tivi, bà nhớ lại nói: “Từ lúc đi dạy học tình nguyện về, con bé quả thật có vẻ sai sai.”
Bình thường Chương Thục Hoa mặc dù nghiêm khắc, nhưng vẫn luôn quan tâm từng chút một tâm lý sức khỏe của con gái, vô cùng hiểu con gái mình.
Cô không giỏi nói dối, một khi lừa người khác thì ánh mắt sẽ trốn tránh.
Hôm qua khi đi thăm cô, cô càng kì lạ hơn.
Chương Thục Hoa nhớ lại từng chi tiết, dần dần lông mày nhíu lại, bà thở dài nói: “Chắc không phải yêu đương rồi đấy chứ?”
“Cũng năm ba rồi, nên yêu đương thôi.” Minh Dịch ở bên cạnh tiếp lời.
Trong nhà giáo dục con nghiêm khắc, nhưng không bảo thủ lạc hậu. Cô đã là sinh viên đại học, là người trưởng thành, yêu đương là chuyện đương nhiên.
Nhưng lo lắng của Chương Thục Hoa không nằm ở đó.
“Cảm thấy con có chỗ nào đó không giống trước. Nếu như thật sự yêu đương, em chỉ muốn biết cậu thanh niên đó thế nào thôi.”
Bạn là con trai bên cạnh Minh Hạnh, Chương Thục Hoa quen biết một người, chính là Lộ Tuyển.
Ở trong mắt bà, Lộ Tuyển này thật sự là đứa trẻ ngoan khiến người ta yêu quý.
Từ gia thế tướng mạo đến nhân phẩm thành tích đều rất ưu tú.
Biểu hiện khác thường của Minh Hạnh khiến bà cảm thấy kì lạ.
Càng muốn biết đến cuối cùng.
Bà muốn con đường của con gái có thể thuận lợi, học hành công việc lập gia đình đều phải đi con đường tốt nhất.
“Không được, em vẫn phải tìm người để hỏi thăm.” Chương Thục Hoa nghĩ, bà muốn phải tìm hiểu rõ ràng tình hình trước đã.
Bà muốn quan tâm, Minh Dịch cũng hết cách, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Vậy tối nay ăn gì?” Minh Dịch lại hỏi.
“Đi lấy sủi cảo cho anh.” Chương Thục Hoa không có suy nghĩ nấu ăn, bà đứng dậy đi ra tủ lạnh lấy sủi cảo.
…
Sau khi lễ Quốc khánh qua đi, năm học cũng dần đến cuối.
Trình Phóng bắt đầu bán mạng học hành, tính bốc đồng trên người anh ngay cả Minh Hạnh cũng cảm thấy đáng sợ.
Đây là một điểm không giống nhau nhất giữa Trình Phóng và người khác.
Anh nhìn trông cà lơ phất phơ, không để tâm đến bất cứ chuyện gì, nhưng khi thật sự nghiêm túc thì đặt hết tâm tư.
Minh Hạnh cũng dần dần nhận thức được, có lẽ mục tiêu trong lòng Trình Phóng còn cao hơn to lớn hơn những gì cô nghĩ.
Kỳ thi cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán cũng là kỳ thi chính thức và hoành tráng nhất trường.
Theo như giáo viên nói, mỗi kỳ thi đều như một kỳ thi đại học, mỗi điểm số đều hồi hộp như trong một kỳ thi đại học.
Cô gái ngồi bàn trên xem sách một lúc lâu, thực ra không xem nó, cô quay đầu liếc mắt nhìn Trình Phóng ngồi bàn sau đang làm đề.
Cô lay cánh tay bạn cùng bàn, thì thào nói: “Cậu cảm thấy lần này Trình Phóng có thể đạt hạng nhất không?
Còn hơn ba tháng nữa sẽ thi đại học, lần thi thử này kết quả thế nào, có thể là cơ bản ban đầu.
Bạn cùng bàn nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Phần nhiều có thể.”
Bây giờ Trình Phóng ở trong lòng bọn họ đã tồn tại cảm giác không thua gì thần tượng.
Lúc anh mới đến thành tích chỉ có thể xem là không tồi. Ngoại trừ thành tích môn khoa học tổng hợp cao đến dọa người, mấy môn khác cũng bình thường.
Nhưng anh thông minh học giỏi, còn cực kỳ nỗ lực.
Trong trí nhớ của họ, chỉ cần ở trường nhìn thấy anh, anh luôn học bài hoặc làm đề.
Anh cũng không giao lưu nói chuyện với người khác.
Người trông đẹp trai như vậy, thành tích học tập lại tốt, quả thật chính là thiên thần.
Các nữ sinh tiến lại gần nhau buôn chuyện: “Cậu nói xem cậu ấy nỗ lực như vậy, năm ngoái sao không thi đỗ? Người như Trình Phóng chắc không phải sẽ có sai sót chứ?”
Bạn cùng bàn xua tay: “Ai mà biết!”
Đang nói chuyện thì giáo viên chủ nhiệm mang theo bảng thành tích đi vào.
Mọi người đều im lặng, tim không khỏi hồi hộp.
“Cô công bố top mười, còn lại các em tự xem.”
Giáo viên chủ nhiệm lời ít mà ý nhiều, cũng không nhiều lời, bắt đầu đọc kết quả.
“… Vị trí thứ nhất.” Ánh mắt cô nhìn xuống học sinh, dừng một lúc rồi nói: “Trình Phóng.”
Không ngoài dự đoán.
“Ngữ văn: 106, toán học: 132, tiếng anh: 125, khoa học tổng hợp: 279, tổng điểm 643 điểm.
“Ừm, thi cũng không tồi.” Giáo viên chủ nhiệm rất hiếm khi khen ngợi.
Quả thật rất tốt, là một trường thi lại, có thể bồi dưỡng được học sinh như vậy, là may mắn của họ.
Hơn nữa rõ ràng tiềm lực của anh còn có thể được kí©h thí©ɧ, còn ba tháng, tuyệt đó sẽ không chững lại.
Kết quả vừa đọc lên, trong lớp vang lên tiếng ngạc nhiên, mấy cô nữ sinh quay đầu, nhìn Trình Phóng đầy ngưỡng mộ và kinh ngạc.
Đề thi lần này cực kỳ khó, môn khoa học tổng hợp được công nhận đạt mức bất thường, tổng điểm của Trình Phóng thậm chí còn cao hơn lần trước.
Anh thật sự vẫn luôn tiến bộ.
Đề thi càng khó, ngược lại anh càng chiến càng mạnh.
Mặt Trình Phóng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ là lúc giáo viên trả bài, anh gật đầu, còn lại không nói câu gì.
Ba ngày sau là đêm giao thừa, bắt đầu từ ngày mai trường học được nghỉ mười ngày, đến mùng bảy âm lịch mọi người sẽ phải quay về đi học.
Lúc tan học, học sinh nội trú đều xách vali chuẩn bị về nhà ăn tết.
Đi ở trên đường nghe thấy cuộc nói chuyện nhiều nhất đến một cái tên chính là Trình Phóng.
Nữ sinh lớp khác còn đứng phía sau lén nhìn anh.
“Bình thường cậu ấy có phải rất lạnh lùng không? Không nói không quan tâm người khác, chỉ có học, tiêu chuẩn học bá.”
Trái tim thiếu nữ của các cô gái đều giống nhau, tỏa ra bong bóng màu hồng lại không nhịn được có lòng cảm mến, nhìn thấy người ưu tú thường không khống chế được tầm mắt muốn đến gần.
“Đóa hoa kiêu ngạo lạnh lùng.”
Câu nói này vừa dứt, Trình Phóng phía trước đột nhiên sắc mặt thay đổi, thấp giọng chửi một câu, sau đó lại nói: “Con mẹ mày, cút đi cho ông.”
Mấy nữ sinh đằng sau bị dọa nhảy dựng lên.
Phía trước có một chàng trai đang nói chuyện với một chị gái xinh đẹp.
Sau đó bọn họ mở to mắt nhìn thấy Trình Phóng lạnh lùng trừng mắt với tên đó, anh giơ tay kéo chị gái đó đi mất.
Mấy người đó còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy lời thề vừa rồi có vẻ không đúng sự thật.
Sau khi đưa mắt nhìn nhau mất mấy giây mới kinh ngạc nói: “Vừa rồi đó là Trình Phóng?
Bên này Trình Phóng bị chọc tức lên đến đầu rồi.
Vừa nãy tay tên đó suýt chút nữa đυ.ng vào cánh tay Minh Hạnh, cmn thật sự quá to gan, nếu thật sự đυ.ng vào thì chặt tay hắn ta.
Tay Minh Hạnh nắm chặt tay anh, không ngừng di chuyển, cô nhỏ giọng khuyên nhủ anh: “Anh đừng náo loạn mà.”
Đã đi ra đến cổng trường, Minh Hạnh ngẩng đầu nhìn Trình Phóng, thấy sắc mặt anh trầm xuống, một câu cũng không nói, trong lòng không khỏi lo lắng.
Ngừng một chút, cô mới cẩn thận hỏi: “Thi thế nào rồi?”
Trình Phóng vẫn đang nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy vừa nãy, thật phiền phức, anh tiện tay chuyển bảng thành tích vào tay Minh Hạnh.
Minh Hạnh cầm lấy, cúi thấp đầu xuống xem.
Ánh mắt cô thoáng chốc sáng bừng, khóe môi cong lên, mang theo ý cười, bước chân dừng lại đứng trước Trình Phóng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chìa tay ôm cổ anh.
“643 điểm! Trình Phóng, anh lợi hại quá!” Nhất thời Minh Hạnh đứng thẳng chân đầy vui sướиɠ, toàn thân giống như lò xo nhảy lên, nhìn thấy điểm số này thật sự vui từ tận đáy lòng.
Quả thực là rất vui.
Cô là học sinh ban xã hội, cho dù có nỗ lực thì điểm số cũng sẽ không dao động quá lớn. Trước đây thi nhiều như vậy, lần phát huy tốt nhất cũng chỉ được hơn 630 điểm thôi.
Mấy tháng trước cô vẫn chỉ ôm hy vọng Trình Phóng ít nhất có thể thi được khoa chính quy, không ngờ trong thời gian ngắn, anh có thể tiến bộ đến bước này.
Nhất thời Minh Hạnh thật sự kinh ngạc vui mừng, sau khi phản ứng lại mới phát hiện người xung quanh đang nhìn cô.
Cô ngây ra một chút rồi vội vàng buông tay.
“Sao vậy? Tiếp tục ôm đi!” Ở giữa cổ vẫn còn lưu lại hơi ấm mềm mại từ da tay cô, Trình Phóng thấp giọng nói, nắm tay cô kéo lại.
“Hiếm lắm mới chủ động, có muốn hôn một chút không?” Trình Phóng cúi đầu, tiến sát gần hơn, khóe môi gần như đã dán vào bên tai cô: “Hay về nhà rồi hôn?”
“Cô giáo Minh, nói khen thưởng cơ mà? Cũng lâu rồi không có chút mới mẻ gì.”
Ở nơi đông người anh lại cố ý đùa cô, Minh Hạnh không có mặt dày như anh, thoáng chốc cô không ngăn cản nổi, chỉ cảm thấy người xung quanh đều đang nhìn cô, cô gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh: “Về nhà rồi nói.”
Cái gãi này, quả thật khiến Trình Phóng tê dại từ lòng bàn tay đến gan bàn chân.
Trong lòng giống như có hàng trăm sợi lông cùng lúc gãi vào, vừa ngứa vừa tê, không thể nào yên ổn.
“Được, về thôi.” Trình Phóng cười gật đầu, âm thanh trầm xuống, đôi mắt lưu manh lại nổi lên.
Thời gian này bị việc học ảnh hưởng trở nên nghiêm túc một chút, vừa được nghỉ đã lại hiện nguyên hình.
Vốn dĩ Minh Hạnh còn muốn nói thêm với anh, nhưng nghĩ một chút lần thi này của anh quả thật không tồi, lời đến miệng lại nuốt xuống.
“Đúng rồi, anh thật sự muốn ngồi xe khách quay về?” Qua một lúc, Minh Hạnh lo lắng hỏi: “Vé tàu cao tốc không tranh được sao?”
Ngày mai Trình Phóng muốn về Đường Lý, còn phải ăn tết bên cạnh bà nội. Sau đó, đến tận năm sau khai giảng mới có thể quay lại Đường Lý lần nữa.
Vào mùa xuân, vé rất khó mua, Trình Phóng không đặt được tàu đành phải mua vé xe khách.
Đường đi mất hơn một tiếng đồng hồ, hơn nữa giữa đường còn phải chuyển xe, hành trình vô cùng cực khổ.
“Được rồi, hôm đó bỏ cả ngày tìm vé tàu cao tốc, cũng không có tác dụng gì, còn không bằng đặt luôn xe khách.”
Trình Phóng ghét nhất những chuyện phiền phức, nếu không phải Minh Hạnh liên tục bảo anh tìm tàu cao tốc, thì anh cũng chẳng muốn làm.
Nếu anh đã nói như vậy, Minh Hạnh cũng không có nói thêm gì.
“Vậy em mua cho bà nội chút đồ, anh giúp em mang về nhè!”
Minh Hạnh bắt đầu suy nghĩ: “Phải mua gì tốt nhỉ?”
“Mùa đông ở Đường Lý có lạnh không?” Đột nhiên Minh Hạnh hỏi Trình Phóng.
Trình Phóng nghĩ một chút, trả lời: “Lạnh hơn chút so với ở đây, chủ yếu là gió bắc lạnh cắt da cắt thịt.”
Trong thành phố nhà cửa đông đúc, người cũng nhiều, nhiệt độ thường cao hơn một chút so với mấy trấn nhỏ thôn nhỏ kia.
“Vậy em mua cho bà nội một cái áo bông dày, cả khăn quàng cổ và giày nữa.”
Mình Hạnh ngừng một chút, cô nhìn Trình Phóng nói: “Em cũng không mua quá nhiều đồ đâu, sợ anh không mang về hết được, dù sao trên đường cũng rất mệt rồi.”
Cô suy nghĩ rất thấu đáo, quần áo có thể nhét vào hành lý đè xuống, những thứ khác Trình Phóng không mang nổi.
“Minh Hạnh nhà chúng ta suy nghĩ thật chu đáo.” Trình Phóng cười khen cô, lúc quay đầu nhìn cô, trong mắt đều phản chiếu hình ảnh của cô.
Bao giờ mới có thể quay về cùng nhau!
------oOo------