Đêm đã khuya.
Đây là lần đầu tiên Minh Hạnh nằm trên cùng một chiếc giường với người khác. Người đằng sau kề sát vào người, hai tay vòng qua gắt gao ôm cô.
Căn bản không cử động nổi.
Đương nhiên, Minh Hạnh cũng không dám cử động.
Cơ thể thiếu niên nóng hầm hập, giống như bếp lò đang bốc cháy hừng hực.
Cô cũng không cảm thấy có gì khó chịu, nhưng trong lòng căng thẳng, suy nghĩ chậm rãi đình trệ.
Trình Phóng vòng tay qua eo cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô.
Không hề cử động, không biết là đang ngủ hay vẫn thức.
Qua một lúc lâu.
Tiếng mưa gió ngoài cửa sổ dần lắng dịu, mưa đọng dưới mái hiên rơi tích tắc, khi nhắm mắt lại chỉ còn âm thanh trong trẻo trong hạt bụi li ti.
“Ngủ đi.” Trình Phóng đột nhiên lên tiếng, cằm khẽ động, giọng nói dao động trên đỉnh đầu cô.
“Minh Hạnh, em không ngủ tôi cũng không ngủ.” Mặc dù Trình Phóng vẫn đang nhắm mắt, nhưng mãi cũng không ngủ.
Anh thật sự sợ hãi.
“Ngủ.” Anh lại nhấn mạnh một câu.
Minh Hạnh mím khóe môi, có một loại cảm giác làm ra chuyện xấu bị bắt, cô nhỏ giọng đáp lại một tiếng “Ừm.”
Sau đó Minh Hạnh cũng không biết mình đã chìm vào giấc ngủ lúc nào.
Chỉ là sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã trưa, bên ngoài sắc trời sáng trưng, ánh mặt trời đã chiếu vào.
Trên giường chỉ có một mình cô, không biết Trình Phóng đã đi đâu.
Cô nghĩ, như vậy cũng tốt, tránh cho sáng sớm nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của anh.
Tiếp đó Minh Hạnh đánh răng rửa mặt, thu dọn qua một chút, khi đi ra khỏi nhà, cô nhìn thấy Trình Phóng đang chuyển đồ trong sân.
Trận mưa tối hôm qua quá lớn, đồ trong sân bị thổi lộn xộn lung tung, ngay cả hàng rào trong sân cũng bị thổi bay ra xa, mấy cây nhỏ cũng bị thổi đứt gãy.
Cảnh tượng lộn xộn thế này, đương nhiên phải thu dọn một lúc.
Trình Phóng đã dậy từ sáng sớm, anh dọn dẹp trước khi bà nội làm, nếu không người già lại phải vất vả làm một mình.
Dù sao bà cũng nói bản thân mình khỏe mạnh, việc gì cũng tranh làm.
Đây cũng chính là nguyên nhân Trình Phóng muốn ở bên cạnh bà.
Anh ở bên cạnh bà nội, có nhiều việc cũng có thể giúp bà làm, ít nhiều để ý bà một chút, không cho bà làm nhiều việc nặng, có hại cho sức khỏe.
Nói đến cuối cùng thì không ở bên cũng không yên tâm.
Minh Hạnh nhìn một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, sắc mặt hoảng sợ, bước nhanh về phía Trình Phóng.
“Trình Phóng.” Minh Hạnh lên tiếng gọi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay anh, có phần do dự.
Cô vừa gọi, Trình Phóng liền dừng tay, nhìn về phía cô.
Làm việc cả buổi sáng, đầu anh nhễ nhại mồ hôi.
Khóe môi cong lên, nhìn cô cười.
Cũng không có gì, chỉ là vừa nhìn thấy cô, tâm trạng đã rất tốt.
Giống như tất cả những mệt nhọc đều hóa thành mây khói.
“Trên người cậu không phải có vết thương sao?” Minh Hạnh nói: “Không được làm mấy việc này.”
Trình Phóng nghe cô nói vậy, đột nhiên cười lên một tiếng.
“Minh Hạnh đau lòng cho tôi sao?” Anh cười hỏi.
“Minh Hạnh nếu nói một câu yêu thương, quả thực tôi sẽ móc tim ra cho em.”
Sao anh có thể nói mấy lời linh tinh như vậy.
Trái tim Minh Hạnh không khỏi đập nhanh vài nhịp, cô cắn môi dưới, cuối cùng cũng chỉ nói: “Cậu đừng làm loạn.”
Nhìn thấy cô xấu hổ, Trình Phóng cười càng vui vẻ.
“Được rồi, dù sao làm cũng sắp xong rồi.” Trình Phóng nhanh chóng thu dọn xong chỗ cuối cùng, động tác nhanh nhẹn thô bạo, anh nói: “Làm xong tôi học liền, đề hôm qua còn chưa làm xong.”
Biết Minh Hạnh chỉ thích thấy anh cố gắng học hành. Nếu đã như vậy thì anh học thôi, có thể khiến cô vui vẻ một chút.
“Đúng rồi, đồ ăn sáng ở trong bếp, em tự đi ăn trước đi.”
Trình Phóng thấp giọng nói: “Chuyện tối qua bà nội không biết, đừng nói với bà.”
Lúc nào anh cũng nhớ đến bà nội, mặc dù trên mặt chưa từng nói qua.
Minh Hạnh cúi đầu, tỏ vẻ đã biết.
…
Sau khi Trình Phóng ăn xong thật sự đi học thật.
Chưa tới vài tiếng, Phùng Dụ gọi điện tìm anh, nói là có chuyện.
Trình Phóng lười nhác để ý đến cậu ta, tay viết vang lên tiếng “sột soạt”, nóng nảy nói: “Muốn nói gì thì nói nhanh, không nói thì cút đi.”
Phùng Dụ có hơi ngại ngùng.
Ngơ ngác một lúc lâu, mãi đến khi nghe thấy Trình Phóng muốn cúp điện thoại, cậu ta mới vội vàng hét lên: “Anh Phóng, em chỉ muốn hỏi, cô giáo Minh chuẩn bị bao giờ đi?”
Phùng Dụ giải thích: “Không phải mấy giáo viên khác ở trường đều đang thu dọn đồ rồi sao? Chuẩn bị hai ngày tới sẽ về, em muốn hỏi cô giáo Minh có phải cùng đi với họ không?”
“Mấy bạn học lớp em muốn đi tiễn cô, còn chuẩn bị cả quà, em…”
Phùng Dụ còn chưa nói xong, bên kia Trình Phóng đã ngắt điện thoại.
Cậu ta không có được đáp án, ngơ ngác nhìn màn hình tối đen của điện thoại, cảm thấy chả hiểu ra sao.
Nhưng lại không dám gọi lại hỏi.
Trình Phóng cầm điện thoại, nhìn thấy đề thi đã làm được một nửa, do dự mất vài giây.
Cả người đã đứng dậy, chưa được bao lâu lại ngồi xuống.
Sắc mặt anh lạnh lùng, cầm bút tiếp tục viết.
Chưa đến mười lăm phút đã làm xong.
Lúc anh cầm đề đi tìm Minh Hạnh, cô đang ngồi trên sofa trong phòng, tinh thần đờ đẫn, không biết đang nghĩ gì, đã nghĩ đến mức mất hồn.
Trình Phóng bước lên phía trước hai bước, đến trước mặt cô, ánh mắt quét qua, dí dỏm hỏi: “Cô giáo Minh muốn chấm bài thi không?”
Trình Phóng dùng hai tay đưa đề thi trước mặt cô, cung kính nói: “Mời em xem qua.”
Minh Hạnh đang trong trầm tư bị kéo trở lại, cô ngẩng đầu nhìn Trình Phóng, tò mò lại lạ lẫm đánh giá.
Cô chớp mắt, không nói gì.
Trình Phóng giơ tay lên trước mặt cô.
Minh Hạnh vẫn còn ngây ra nhìn.
Đột nhiên âm thanh cuộc gọi video từ điện thoại di động vang lên, Minh Hạnh giật mình, cô cúi đầu nhìn thấy là Kiều Kiều, không chút do dự nhấn nghe.
“Bảo bối Minh Hạnh, tiệc chào mừng cậu tớ đã chuẩn bị xong rồi, đợi cậu quay về thôi!”
Kiều Kiều đang ở một quán cà phê, khu vườn hoa phía sau là nơi chuyên được cho thuê nhận làm tiệc, Kiều Kiều tính toán thời gian, chuẩn bị mời bạn bè qua đó.
“Minh Hạnh, cậu nhìn xem, nơi này thật sự quá đẹp luôn.”
Kiều Kiều chuyển sang camera phía sau điện thoại, vừa đi vừa quay cho Minh Hạnh xem.
“Đây là khu ăn uống, đây là khu tráng miệng... Gần đây tớ có quen biết một đầu bếp bánh ngọt, làm những chiếc bánh gato nhỏ đặc biệt ngon. Đến lúc đó tớ sẽ mời anh ấy qua.”
Kiều Kiều nói, khi nhìn thấy chiếc xích đu trước mặt, cô nhất thời kích động, chạy lên hai bước, đung đưa chiếc xích đu cho Minh Hạnh xem.
“Đúng rồi, còn có cái này cậu thích nhất.” Cô hưng phấn nói: “Ở đây đặt hai chiếc đèn đám mây, buổi tối thắp lên chắc chắn rất đẹp.”
“Đặc biệt thích hợp để chụp ảnh.”
“Đúng rồi, đến lúc đó tớ lại mời một nhϊếp ảnh gia.”
Kiều Kiều là người có tâm lại trọng hình thức, ngay cả chào mừng Minh Hạnh trở về cũng phải đặc biệt lập kế hoạch chọn địa điểm, mở tiệc để chúc mừng.
Cô ấy thích thú, không hề cảm thấy phiền hà chút nào.
“Cho nên Minh Hạnh à, rốt cuộc bao giờ cậu trở về, tớ còn báo với mọi người thời gian chính xác để tham gia tiệc.”
Kiều Kiều cứ nói thao thao bất tuyệt, căn bản không cho Minh Hạnh cơ hội mở miệng.
“Xin chào, cô Nhậm…” Bên phía video hình như có người tới tìm Kiều Kiều nói chuyện.
Kiều Kiều xua tay, vội vàng nói tạm biệt với Minh Hạnh, rồi tắt video.
Trước khi tắt còn không quên nhắc nhở cô, bảo cô xác định thời gian rồi mau chóng báo mình.
Sau khi video tắt rồi, tinh thần Minh Hạnh có hơi trầm xuống, ngón tay lướt trên điện thoại, đang nghĩ chuyện gì đó.
Giây tiếp theo nhớ ra Trình Phóng còn ở bên cạnh, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Sắc mặt Trình Phóng có chút u ám. Mặc dù không nói cũng không biểu hiện ra, nhưng cảm xúc rõ ràng không đúng.
“Em cứ xem trước đi.” Trình Phóng lại đưa bài thi đến trước mặt cô: “Tôi còn phải đi làm việc.”
Nặng nề nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.
…
Lúc mẹ Trình Phóng rời đi, một mình âm thầm thu dọn hành lý, ngày hôm sau đã không thấy người đâu.
Lúc đó bố anh vừa mới vào tù được hai tháng, trong nhà chỉ còn người già phụ nữ và trẻ em. Mất đi sức lao động duy nhất, họ hàng thân thích trong nhà cũng lần lượt tránh xa.
Điều gì khó nghe cũng đều nghe qua.
Lúc đó không dám cầu xin điều gì quá đáng, nguyện vọng tầm thường nhất của Trình Phóng khi ấy còn chưa đến mười lăm tuổi, chính là người nhà vẫn còn ở đây, có thể cố gắng tiếp tục sống.
Nhưng một người mẹ dịu dàng lại xử sự nhã nhặn như vậy, đột nhiên nói muốn rời đi.
Trình Phóng mãi mãi không quên sáng sớm hôm đó, trời còn chưa sáng, bà ấy xách hành lý ra khỏi cửa, bị anh nhìn thấy.
Bà cũng không giải thích, chỉ nói rằng bà không thể chịu nổi cả cuộc đời cứ sống cuộc sống như thế.
Có một người chồng phạm tội bị vào tù, ở địa phương nhỏ này bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ đâm sau lưng, cả đời cũng không thể ngẩng cao đầu.
Hơn nữa, trong nhà đã mất đi nguồn kinh tế, một người phụ nữ như bà sao có thể nuôi sống nổi cả gia đình này.
Lời bà nói rất có đạo lý, mỗi cầu đều có lý, khiến người khác hầu như không thể phản bác.
Thế là bà đi.
Rời khỏi nhà, rời khỏi Đường Lý, cũng không có quay trở lại nữa.
Sau này Trình Phóng càng trưởng thành, càng cảm thấy lời bà nói cũng không có gì sai.
Nếu như có hy vọng, nếu có thể sống tốt, người ta cũng nguyện ý cả đời ở lại nơi này.
Cũng sẽ không rời đi.
“Không phải làm đề ư? Sao lại ngồi ở đây?” Bà nội vừa đi ra ngoài về, tay xách một rổ hoa quả, nhìn thấy Trình Phóng ngồi bên ngoài, cười hỏi một câu.
Đã rất muộn rồi, trời cũng sắp tối.
“Có cô giáo giỏi như Minh Hạnh, Tiểu Phóng cháu phải cố gắng học tập.”
Có một số chuyện ít nhiều bà nội cũng biết, chỉ là người già đến tuổi này rồi, thường không thích quản quá nhiều.
“Là lần trước bà đã nói với Minh Hạnh, có lẽ con bé mới muốn dạy cháu.”
Trình Phóng nghe thấy lời này, quay đầu lại, trong mắt kinh ngạc.
Bà nội thở dài, lời ở trong miệng đã do dự rất lâu mới nói ra: “Tiểu Phóng à, một mình bà sống cũng quen rồi, không có gì mà không chăm sóc được bản thân. Cháu còn trẻ, không cần ở lại đây cả đời.”
Chuyện anh không tham gia thi đại học, bà nội đều biết.
Tiểu Phóng nhà bà là đứa nhỏ thông minh như vậy, chỉ cần muốn học muốn thi, không có gì là không làm được.
Nói đến cuối cùng vẫn là bà liên lụy đến anh.
“Cháu phải có tương lai, thế mới rạng danh nhà họ Trình chúng ta.”
“Minh Hạnh là sinh viên đại học, lại là giáo viên, có cơ hội này, nhất định phải hết sức trân trọng.”
Điều mà Trình Phóng đang nghĩ lại không phải việc học.
Anh chính là đột nhiên phản ứng, chẳng trách trước đó Minh Hạnh lại nói mấy lời đó với anh.
Chỉ là vì khiến anh cố gắng học hành thôi…
Hao tổn tâm huyết rồi.
Cũng không nói là tức giận, dù sao thì Minh Hạnh luôn có thái độ gì anh đều biết, chỉ là…
Cmn cái thứ ngột ngạt này.
“Đây là vừa mới hái trên cây bên ngoài, cháu cầm cho Minh Hạnh đi.” Bà nội đẩy trái cây vào tay Trình Phóng rồi xoay người đi vào phòng.
Trình Phóng cầm trái cây, lại ngồi một lúc mới đứng lên, mặt lạnh băng đến gõ cửa phòng Minh Hạnh.
Không ai đáp lại.
Anh đẩy cửa ra, trong phòng không có ai.
Lại còn thu dọn rất sạch sẽ.
Trong lòng Trình Phóng lộp cộp, đột nhiên có chút hoảng sợ, ngón tay dần dần xiết chặt, sắc mặt ngày một khó coi.
Trong đầu nhớ đến một vài chuyện mơ hồ đã từ rất lâu, cảnh tượng lóe lên, cùng với tất cả tâm trạng phẫn nộ, đau buồn lại không có sức lực thay đổi.
Anh đóng cửa lại.
------oOo------