Chương 12: Nguyện vọng của Tiểu giao
Sau khi Tiểu giao vào khách điếm, tắm xong lên giường, không biết sao lại cảm thấy rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác Yến Chỉ Hoài cũng lên giường, liền quen thói tính nhích lại gần, đang muốn ngủ, bỗng nhiên cảm thấy bên người trống không, vội trợn mắt nhìn, bị dọa một trận, sao lại không phải ở trong phòng khách điếm?
Nó nhìn thấy Yến Chỉ Hoài mặc một thân trường bào kỳ quái, hắc bạch đan xen, trên lưng mang trường kiếm, vội vàng đi tới phía trước. Nó vội vàng há mồm la lên, nhưng Yến Chỉ Hoài giống như hoàn toàn không nghe thấy, căn bản không quay đầu lại. Tiểu giao nóng nảy, vội vàng đuổi theo phía trước, cũng mặc kệ đuổi theo như thế nào, thủy chung cũng cách một đoạn như vậy, chạm không đến thân ảnh hắn. Nó đi theo Yến Chỉ Hoài bước vào một đại điện kim bích huy hoàng, sau đó Tiểu giao vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử thiếu niên có bộ dạng giống mình như đúc, mặc trường bào hoàng sắc, ngồi phía trên đại điện.
Người này là ai vậy a?
Tất cả mọi người giống như nhìn không thấy nó, Tiểu giao trơ mắt nhìn nam tử kia khóa tay chân Yến Chỉ Hoài, vây ở trên giường. Nó có chút sợ hãi khi thấy trên mặt người nọ mang biểu tình gần như điên cuồng, không biết y muốn làm gì với Yến Chỉ Hoài, thẳng đến khi nó nhìn thấy người nọ thô bạo tách hai chân Yến Chỉ Hoài ra, lấy tư thế giao hợp, hung hăng xỏ xuyên qua hắn.
Tiểu giao trong nháy mắt trừng lớn, sát khí cuồng nộ bùng lên, nó chỉ nhìn thấy người nọ hung hăng khi dễ Yến Chỉ Hoài, một lần lại một lần chiếm đoạt thân thể hắn, trên mặt còn mang theo biểu tình vặn vẹo. Tiểu giao rống giận, xông lên, vươn tay muốn cướp Yến Chỉ Hoài từ dưới thân người nọ về.
“Ba” một tiếng, tựa hồ có vật gì đó vỡ nát. Tiểu giao phát giác bản thân lại trở về trong căn phòng khách điếm quen thuộc, Yến Chỉ Hoài cũng đang nằm yên lành trong lòng nó.
Tất cả vừa xảy ra …… Là mộng sao?
Nó cúi đầu nhìn mặt Yến Chỉ Hoài, hai mắt nhắm chặt, mi tâm xoắn lại, giống như đang rơi vào trong ác mộng không thể thanh tỉnh. Tiểu giao vươn tay đẩy hắn, Yến Chỉ Hoài không có phản ứng. Nhẹ nhàng vỗ hai má hắn, vẫn như cũ không có phản ứng. Tiểu giao bỗng nhiên trở nên sợ hãi — có phải Yến Chỉ Hoài cũng giống nó hay không, đang mơ như vậy, ở trong mộng bị một người có cùng khuôn mặt với nó hung hăng khi dễ.
“Yến Yến, Yến Yến……” Không ngừng kêu tên hắn, Tiểu giao thất kinh hoảng ôm lấy hắn, hôn lung tung trên mặt hắn, sợ rằng Yến Chỉ Hoài bị nam tử trong mộng kia đoạt đi.
“Rõ ràng là của ta, ngươi là của ta……” Nó thì thào nói xong, không biết nên làm thế nào cho phải, trong giây lát bên tai tựa hồ thoảng qua một tiếng cười tinh tế, ánh mắt Tiểu giao nháy mắt liền hỗn loạn.
Nó nhìn thấy Yến Chỉ Hoài bỗng nhiên mở mắt, hướng về nó, mỉm cười.
“Yến Yến…… A Yến!” Tiểu giao vô cùng vui mừng nhào tới, gắt gao ôm hắn, không ngừng cọ trong lòng hắn,“Ta vừa mới mơ thấy ác mộng……” Nó ủy khuất kể ra, cảm giác người kia ôn nhu vuốt ve lưng mình, liền ôm chặt hơn.
“Ta rất thích ngươi……” Nó ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Yến Chỉ Hoài,“Ngươi cũng thích ta, vĩnh viễn cũng không rời khỏi ta, được không?”
Người nọ vẫn như trước mỉm cười, giống như vô cùng dung túng, nhẹ nhàng gật đầu với nó.
Tiểu giao trong nháy mắt vui mừng đến mức tim muốn ngừng đập, vô cùng thỏa mãn,nó cúi đầu, hôn lên môi Yến Chỉ Hoài, cánh tay đối phương đưa lên, nhẹ nhàng ấn đầu nó xuống, chủ động làm sâu thêm nụ hôn này. Tiểu giao ngẩn ra, lập tức nội tâm hiện lên một ý niệm khiến nó không dám tin — đây là…… nguyện ý cùng nó giao phối sao?
Gấp rút kéo quần áo Yến Chỉ Hoài xuống, mãnh liệt hôn hắn, hai tay cũng không ngừng vuốt ve trên người hắn, nhìn đến nam tử hô hấp dần dần trở nên dồn dập, Tiểu giao cảm thấy không thể nhẫn nại được nữa.
Thật muốn tiến vào hắn, thật muốn lập tức biến hắn thành của mình!
Không thể khống chế được kɧoáı ©ảʍ lan ra toàn thân, hưng phấn muốn phát cuồng, Tiểu giao trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn trầm thấp, giao vĩ nháy mắt quấn lên thắt lưng Yến Chỉ Hoài.
Khoảnh khắc tiến vào khối thân thể kia, tất cả kɧoáı ©ảʍ ùn ùn kéo tới, nó đã không thể thấy rõ biểu tình Yến Chỉ Hoài, chỉ biết dùng bản năng bắt đầu luật động.
Nhưng vì sao Yến Chỉ Hoài từ đầu đến cuối, một câu cũng không nói?
Ý niệm này cũng bất quá chợt lóe rồi biến mất, Tiểu giao tưởng hắn thẹn thùng — ngày thường ngay cả chạm một chút đều muốn nhăn mặt, nay lại nằm dưới thân nó, mặc cho nó muốn làm gì thì làm, nhất định xấu hổ đến ngay cả nói cũng nói không được.
Vùi đầu vào cổ hắn, Tiểu giao vừa thở hổn hển vừa đâm vào thân thể dưới thân thật mạnh, một bàn tay yêu thương đẩy ra sợi tóc ẩm ướt mồ hôi bên hai má hắn, tay kia thì lần lên môi hắn, sau khi nhẹ nhàng sờ vài cái, liền chọc vào, đùa bỡn đầu lưỡi người nọ.
Ngón tay bị đầu lưỡi ướt nhuyễn liếʍ qua, sau đó lại nhẹ nhàng bao vây, cảm giác được ngậm rồi mυ"ŧ vào…… Thật quá tuyệt vời! Tiểu giao chỉ cảm thấy máu toàn thân cũng muốn nghịch lưu, hung hăng trừu sáp vài cái, trong đầu hiện lên một đạo bạch quang, cuối cùng tiết ra.
Thân thể mềm nhũn, dựa vào trước ngực Yến Chỉ Hoài, không ngừng thở phì phò, cả người đều không bình thường, linh hồn như muốn xuất ra,còn trái tim như muốn ngừng đập.
“Vui vẻ không?” Bên tai có thanh âm cười khẽ truyền đến, tràn ngập dụ hoặc,“Cứ như vậy,giống như ngươi mong muốn, vĩnh viễn cũng không cùng hắn tách ra, vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại, được không?”
Tiểu giao há mồm vừa muốn nói:“Hảo.” Bỗng nhiên một bàn tay che lên, bịt kín miệng của nó, ngay trong nháy mắt này, thân mình bị đẩy mạnh sang bên cạnh, Tiểu giao còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được Yến Chỉ Hoài quát một tiếng:“Phược!”
Bên tai truyền đến một tiếng hét thảm, Tiểu giao chỉ cảm thấy trước mắt tối đi, khi mở mắt, đã thấy phất trần trong tay Yến Chỉ Hoài đã quấn lấy một đoàn hắc vụ, đoàn hắc khí kia giãy dụa vài cái, phát ra một tiếng cười khặc khặc quái dị:“Thất bại trong gang tấc, đáng tiếc…… Đáng tiếc……” Dần dần hóa thành một làn khói nhẹ, tiêu thất đi mất.
Hắc ám thâm trầm nháy mắt bị ánh sáng xua tan, Tiểu giao mờ mịt ngồi trên giường, Yến Chỉ Hoài quần áo lộn xộn đứng trước giường, trên vai cùng lưng có thể thấy rõ vết cào, cùng vết máu đỏ bừng, Tiểu giao sợ tới mức lập tức trừng lớn hai mắt.
Ai…… Là ai đả thương hắn thành như vậy? Chẳng lẽ là mình sao?
Yến Chỉ Hoài quay đầu lại, đối diện với đôi mắt Tiểu giao vừa mê mang vừa hoảng sợ thất thố, khẽ thở dài. Tiểu giao bị vây trong Yểm Mị thuật, không thể thanh tỉnh, cũng không thể khống chế hành vi của mình, trong cả quá trình, thành ra cả người hắn đều bị thương, nơi nơi đều là máu, nếu không phải có thể chất tiên gia, suýt nữa sẽ chống đỡ không nổi. May mắn ngay lúc nguy hiểm nhất, cuối cùng tìm ra chỗ Yểm Mị ẩn núp kia, nếu không khi Tiểu giao thật sự đáp ứng một tiếng ‘hảo’ rồi, linh hồn liền bị Yểm Mị này bắt đi rồi.
Ngồi xuống đầu giường, hắn vỗ nhẹ vai Tiểu giao. Tiểu giao run rẩy mở miệng:“Là ta làm sao…… Những vết thương trên người ngươi……”
“Là Yểm Mị.” Yến Chỉ Hoài trả lời qua loa,“Ngươi ta đều trúng Yểm Mị thuật, suýt nữa không thể thoát thân. May mắn, hữu kinh vô hiểm.”
Tiểu giao xem xét biểu tình Yến Chỉ Hoài, thấy hắn thần sắc bình thường, trong khoảng thời gian ngắn hồ đồ, không biết một hồi động tình cùng hắn dây dưa kia, đến tột cùng là mộng hay sự thật. Muốn hỏi, lại không dám hỏi, đành phải trông mong nhìn hắn. Yến Chỉ Hoài cười cười, nói với nó:“Ngủ đi, ngày mai chúng ta trở về Tê Long Sơn.”
“A?” Tiểu giao chấn động,“ Quay về?”
“Ta đưa ngươi về.” Yến Chỉ Hoài nằm xuống bên cạnh nó, khép lại hai mắt,“Ở nhân gian cũng du ngoạn hơn nửa năm, là lúc quay về. Phương pháp tu luyện đã dạy ngươi, ngươi nhớ kỹ chưa? Thời gian sắp tới, ta có việc phải về Thiên giới, ngươi tự tu luyện, qua một khoảng thời gian ta sẽ đến thăm ngươi.”
Tiểu giao ngây dại, sau một lúc lâu, mới thốt ra một câu:“Ngươi, ngươi phải rời khỏi ta?”
“Chỉ là tạm thời có việc nên trở về thôi.” Yến Chỉ Hoài nhu hòa, ngữ khí rất bình thường,“Đừng dỗi, ta nói rồi, sẽ trở về thăm ngươi.”
Trái ngược với ngữ khí bình tĩnh của hắn,chính là nội tâm kinh đào hãi lãng.
Tâm ma chưa được hóa giải…… Nếu không phải do đáy lòng hắn chứa tâm ma, như thế nào bị Yểm Mị kia thừa dịp tấn công, hắn nghĩ bản thân tu tiên đến nay, đã sớm tâm như chỉ thủy, nguy hiểm không kinh sợ, ai ngờ vẫn chưa đến cảnh giới cao nhất. Mà sau khi Tiểu giao trúng Yểm Mị thuật, lại cưỡng ép hắn giao hợp, nếu mặc kệ nó tiếp tục dây dưa hắn, chỉ sợ sau này sẽ là một tâm ma khác.
Hắn phải quay về Lâm Hư cung bế quan mấy ngày, dốc lòng tu luyện, thẳng đến khi hóa giải tâm ma này, mới có thể xuất quan lần nữa. Về phần Tiểu giao, hắn nuôi dưỡng nó lâu như vậy,cái gì nên dạy nó cũng đều dạy rồi, cho dù lúc này buông tay, cũng không đáng ngại. Chờ sau khi hắn xuất quan, nói không chừng Tiểu giao đã trưởng thành, có khi lại là một điều may mắn.
———————————————–
hắc vụ: mây đen
tâm như chỉ thủy: tâm tĩnh lặng như nước.
kinh đào hãi lãng: sóng to gió lớn. ở đây ý là nội tâm YCH đang vô cùng hỗn loạn cùng sợ hãi.
hữu kinh vô hiểm: chỉ bị hoảng sợ chứ ko gặp nguy hiểm.