Kể từ khi danh sách kỳ thủ chính thức tham dự cúp Nongshim được công bố, cả giới cờ vây dần bước vào bầu không khí mong chờ, căng thẳng và cả mơ hồ.
Lần thứ 10 rồi đó, Dương Quá chỉ còn sáu năm nữa là được gặp lại Tiểu Long Nữ rồi.
Mười năm, nỗi buồn và nước mắt bao người đã rơi, nay cánh buồm lại vươn cao và cuộc hành trình lại bắt đầu, phía sau còn nhiều ánh mắt hi vọng hướng về họ.
Dĩ nhiên không thể thiếu cuộc họp động viên, thực tế cho thấy dù không tổ chức thì Thời Quang cũng đã cảm nhận được áp lực và động lực đối với bản thân khác hoàn toàn so với những năm trước.
Khi vòng tuyển chọn nội bộ của Hàn Quốc và Nhật Bản lần lượt kết thúc, danh sách kỳ thủ Quốc gia được công bố, viện cờ lập tức tổ chức hội thảo. Trong hệ thống cúp Nongshim, ba đội không thông báo trước thứ tự của các kỳ thủ. Do đó trước giải đấu, bắt buộc phải nghiên cứu đối thủ một cách kỹ lưỡng và lập kế hoạch đối phó với các tình huống khác nhau. Vì vậy, đích thân huấn luyện viên trưởng đã đứng ra dẫn dắt toàn bộ ban huấn luyện vào trận, có năm tuyển thủ tham dự.
“Hàn Quốc năm nay rất thú vị. Lee Hoon vốn dĩ đã rất khó chịu khi bị loại trong vòng tuyển chọn, sau khi vòng tuyển chọn kết thúc, viện cờ Hàn Quốc đã trao cho anh ấy vị trí đặc biệt.” một huấn luyện viên cho biết.
“Đúng vậy, sao viện cờ Hàn Quốc lại không cử Lee Hoon thi đấu.”
Thời Quang gần đây tập trung hết sức lực cho vòng tuyển chọn, không chú ý mấy đến tin tức nước ngoài “Ai đã loại Lee Hoon vậy?”
“Ko Young Ha.” huấn luyện viên trả lời.
Thời Quang trố mắt ngạc nhiên.
“Trong khi mọi người tiến bộ, đối thủ cũng đã biến đổi thần tốc. Ko Young Ha vốn là một thiên tài được sinh ra từ thế giới này, vượt qua sư phụ chỉ là vấn đề thời gian. Giới cờ vây Hàn Quốc hiện tại đã có một xu hướng do Ko Young Ha dẫn đầu.” huấn luyện viên cau mày “Danh sách còn lại ở Hàn Quốc là Ko Young Ha, Im Il Hwan, Hong Su Yeong và An Tae Sun. Ngoại trừ An Tae Sun và Lee Hoon, tất cả đều là tân binh đang nổi lên trong những năm gần đây.”
“Phía Nhật Bản, Shigeo Morishita được coi là gừng già. Serizawa Kou và Yashiro Kiyoharu là những kỳ thủ tuyến một trong những năm gần đây. Năm nay họ cũng có những kỳ thủ mới rất mạnh, đều 19 tuổi. Một người tên Ichi Inoue, cửu đẳng trẻ nhất Nhật Bản. Người còn lại là Tsukasa Hata, một đường gϊếŧ thẳng vào trận chung kết cúp LP.”
“Thật tiếc khi họ có quá nhiều trận đấu cho tám danh hiệu lớn trong nước, nhiều kỳ thủ tuyến một bị kiềm chân không thể tham gia thi đấu quốc tế. Nhưng dù vậy, đội hình của họ năm nay không thể xem thường, đặc biệt là hai kỳ thủ trẻ đó.” huấn luyện viên thở dài.
Du Lượng khoanh tay cau mày ngồi trên ghế “Em đã đấu với Tsukasa Hata trong một buổi diễn thi đấu, quả thật rất mạnh. So với năm ngoái, thực lực của Nhật Bản năm nay cao hơn rất nhiều.”
“Hai đối thủ đều nhìn chằm chằm vào chúng ta. Thứ tự đội hình năm nay của chúng ta không được xem nhẹ.” huấn luyện viên trưởng cầm bút viết tên các kỳ thủ lên bảng trắng bên cạnh “Sau khi ban huấn luyện thảo luận, Thời Quang tiên phong, Tứ tướng Dương Hải, Tam tướng Hứa Hậu, phó tướng Phương Tự cũng là đội trưởng, chủ soái Du Lượng. Mọi người có ý kiến gì không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Chỉ có Du Lượng nói “Em nghĩ …”
Mọi người liếc nhìn khó hiểu, chỉ nghe Du Lượng nói tiếp “Thời Quang không thích hợp làm tiên phong.”
Ban huấn luyện nhìn nhau. Những kỳ thủ khác cau mày. Phương Tự thở dài. Thời Quang ngạc nhiên nhìn Du Lượng.
Mọi người đều biết thứ tự thi đấu cúp Nongshim thường được xếp theo thực lực. Người chơi có thực lực thấp đi tiên phong, áp lực cũng không quá lớn, nếu thua thì có đồng đội mạnh hơn hỗ trợ phía sau. Nếu một kỳ thủ có thực lực cao đi tiên phong, sau khi thắng sẽ lập tức rơi vào trận chiến luân phiên, rất khó để trụ đến cuối cùng, mất đi sớm một kỳ thủ mạnh trong đội là điều không đáng.
Vì Du Lượng cảm thấy Thời Quang không thích hợp làm tiên phong, hàm ý là thực lực của Thời Quang cao hơn những kỳ thủ khác trong phòng.
Huấn luyện viên trưởng gật đầu “Có ý kiến mạnh dạn phát biểu thì rất tốt. Thầy hiểu ý của em, Tiểu Du. Thời Quang đã thắng Hứa Hậu và Phương Tự các giải đấu trong nước, nhưng Thời Quang vẫn còn thiếu kinh nghiệm thi đấu quốc tế. Phương Tự đã giành được ba giải quán quân thế giới, Hứa Hậu hai giải á quân thế giới, Dương Hải cũng là á quân thế giới. Họ đã tham gia thi đấu quốc tế nhiều lần. Thời Quang vừa tham gia giải đối kháng Danh Nhân Trung – Hàn. Kết quả của một trận đấu tạm thời không thể nói lên được gì, lần sau đối đầu với bọn họ, Thời Quang có chắc lại thắng được họ không?”
Không ai nói gì. Huấn luyện viên trưởng đang nói sự thật.
Du Lượng bình tĩnh nói “Tương tự, càng tham gia nhiều giải đấu quốc tế sẽ càng bị đối thủ hiểu rõ. Ví như, những nước cờ của sư huynh từ lâu đã bị viện cờ Hàn Quốc nghiên cứu kỹ lưỡng, hình thành nên những cách để ứng phó.”
Phương Tự ôm trán.
Du Lượng tiếp tục “Năm ngoái, em lần đầu tiên tham gia cúp Nongshim, đã vào vị trí phó tướng. Năm nay dĩ nhiên họ cũng đã nghiên cứu cách chơi của em. Kỳ phổ của Thời Quang được truyền ra ngoài rất ít, chỉ cậu ấy mới có thể đảm nhiệm yếu tố bất ngờ.”
Khi kỳ thủ danh tiếng càng cao sẽ không thoát khỏi việc bị nghiên cứu và nhắm tới. Du Lượng bình tĩnh nói, cậu ấy không quan tâm. Khi bản thân đã bị người khác nghiên cứu triệt để, chỉ có thực lực vô cùng mạnh mới khiến người khác thua trong mọi tình huống.
Tốc độ nói của huấn luyện viên trưởng tăng lên một chút “Đó là bởi vì kết quả huấn luyện của em đã đủ ổn định. Thời Quang sau khi vào đội, kết quả đấu nhóm luôn không nổi bật, sau đó mới dần dần được cải thiện. Một thời gian trước, để chuẩn bị cho giải đấu Danh Nhân, em ấy tham gia đấu nhóm cũng ít hơn, Thời Quang có thể ổn định khi ra trận đấu nhóm hay không, chưa đủ khiến mọi người yên tâm.” Trước mặt mọi người, huấn luyện viên trưởng có gì nói đó. Đối mặt với thành tích, không có cách nào để nói tốt hơn được.
Mặt Thời Quang nóng bừng “Huấn luyện viên, em nghe theo sự sắp xếp của đội.”
Du Lượng liếc nhìn Thời Quang, không nói gì nữa.
Sau cuộc hội thảo, Phương Tự cố ý kéo Du Lượng vào trong góc, anh thở dài nói “Tiểu Lượng, đừng dùng tình cảm làm việc. Lúc trước, em từng nói Thời Quang không tham gia cúp Bắc Đẩu, em cũng sẽ không tham gia, đó là chuyện của em, anh không quản được. Bây giờ em nói như vậy trong đội, nếu người khác có lòng dạ hẹp hòi, thì em hoàn toàn đắc tội với họ rồi.”
Du Lượng nghiêm túc “Em không dùng tình cảm làm việc, em chỉ nghĩ về cách để đội chiến thắng. Anh và em đều biết thực lực của Thời Quang, làm tiên phong rất lãng phí. Ko Young Ha, Lee Hoon, Ichi Inoue, Tsukasa Hata, họ sẽ không bao giờ làm người tiên phong. Một khi vào giai đoạn giữa và cuối trận đấu, chúng ta đấu luân phiên gặp phải bọn họ, Thời Quang không còn nữa, chúng ta cũng sẽ không nắm chắc phần thắng.”
Phương Tự im lặng một lúc. Ở góc bên kia cách bọn họ vài bước, Thời Quang dựa vào tường, im lặng nghe hai người nói.
“Ko Young Ha đã thua em hai lần, anh ta nhất định muốn tìm em trả thù. Những nỗ lực mà anh ta bỏ ra sau tháng qua thật không thể tưởng tượng nổi, đội cờ Hàn Quốc luôn rất thực tế. Lần này, anh ta và Lee Hoon không biết ai mới là chủ soái. Em muốn ra trận sớm để dụ Ko Young Ha xuất trận.” Du Lượng bình tĩnh phân tích, lời nói rất tự tin, cho là dù vậy, cậu vẫn có thể ngăn chặn được Ko Young Ha.
“Còn Lee Hoon thì sao?” Phương Tự nhìn chằm chằm Du Lượng.
“Sư huynh chắc cũng đoán ra rồi, không phải sao?”
Phương Tự hít sâu một hơi “Cho nên ý định thật sự của em là ra trận trước Thời Quang, để Lee Hoon cho Thời Quang. Lee Hoon đó! Em tin tưởng Thời Quang đến vậy sao?”
“Đúng vậy. Từ khi cậu ấy chặn được Danh Nhân Jo, em càng kiên quyết với ý nghĩ này.”
Phương Tự nắm chặt tay, chống cùi chỏ vào tường “Tiểu Lượng, em nói Thời Quang không thích hợp làm tiên phong đã bị ban huấn luyện từ chối. Nếu em nói ra ý nghĩ thật sự của mình, dù em có lý của em, nhưng họ chưa chắc sẽ hiểu! Không chừng còn nói em bị điên nữa!”
“Chỉ cần chứng minh cho họ thấy, ý nghĩ đó là đúng.” giọng điệu bình tĩnh thường ngày của Du Lượng cuối cùng đã lộ ra chút cảm xúc “Sư huynh, lúc trước anh thành lập mạng Weida, xây dựng câu lạc bộ, ngay cả bố em cũng không hiểu anh. Anh vẫn làm và cũng đã chứng minh cho ông ấy thấy! Một người cố chấp như bố em, không phải bây giờ cũng đã hiểu được anh rồi hay sao? Ý nghĩ của một người có thể thay đổi được. Hơn nữa người khác không hiểu thì cũng không sao, chúng ta hiểu là được, chỉ cần chứng minh chọ họ thấy.”
Phương Tự thở dài “Tiểu Lượng, em xuất thân danh môn, thành tích lại cao. Em muốn làm gì, người khác cũng sẽ không dám nhiều lời. Nhưng Thời Quang vẫn chưa đứng vững ở đây, bị em tâng bốc trong tay thế này, sớm muộn sẽ thành cái gai trong mắt người khác. Cuối cùng, ngay cả em cũng sẽ bị liên lụy, vướng vào những lời đồn nhảm, không có gì tốt cho em cả.”
Du Lượng im lặng một lúc, ánh mắt nghiêm túc “Bây giờ mới là tháng Mười Một, cúp Nongshim sẽ bắt đầu sau Tết Dương lịch. Em sẽ nghĩ ra được cách thôi.”
Ở góc bên kia, cậu nghe mà tim đập thình thịch nhưng khi nghe tới đây liền quay người ra nói “Đủ rồi.”
Du Lượng và Phương Tự đồng thời quay đầu lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm Thời Quang đột nhiên xuất hiện.
“Một năm trước, em chỉ là tân binh xuất sắc nhất Giải cờ vây hạng nhất, còn ngồi trước tivi xem hai người thi đấu! Lúc đó, em rất muốn một ngày nào đó cũng sẽ được thi đấu, nhưng không ngờ chỉ mất một năm, em đã có thể ở cùng với hai người! Du Lượng, anh Tự, em rất vui khi có thể cùng hai người kề vai tác chiến. Những việc mà hai người làm vì em đã đủ lắm rồi.” Thời Quang nhíu mi, không dám nhìn thẳng vào mắt Du Lượng.
“Thời Quang!” Du Lượng kìm nén lửa giận nói.
“Trong chuyện này, tôi nghe theo sự sắp xếp của đội.”
Du Lượng hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng “Cậu chắc không?”
“Ừ.” Thời Quang vẫn nhìn xuống đất.
Sau một lúc.
“Được.” Du Lượng không nhìn Thời Quang, bước nhanh qua cậu. Tốc độ vô cùng nhanh, gió thổi bay áo khoác cậu ấy. Hai người lướt qua vai nhau, vạt áo cậu ấy nhẹ nhàng chạm vào tay Thời Quang lưu lại chút dịu dàng nhưng cũng lập tức biến mất.
Trước mặt mọi người, huấn luyện viên nói thành tích của cậu không tốt, Thời Quang tuy rằng xấu hổ nhưng vẫn cảm thấy nói như vậy là đúng. Đồng đội của cậu trước đây cũng không muốn cùng nhóm với cậu, mặc dù rất buồn nhưng cậu vẫn cảm thấy không có gì cả. Chỉ có lúc này, sau khi nhận thấy được sự thất vọng của Du Lượng, trái tim cậu đau đớn như ngàn kim đâm vào.
Mắt Thời Quang đỏ hoe, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt.
Phương Tự vỗ vai cậu “Nhìn tổng thể, Tiểu Lượng thật ra cũng có lý. Nhưng có một số chuyện, không phải cứ đúng thì mọi người sẽ sẵn lòng làm. Trước tiên nên giải quyết tốt chuyện giữa hai đứa đã. Dù kết quả thế nào, anh sẽ luôn ủng hộ. Cố lên!” sau đó, Phương Tự lại vỗ vai Thời Quang rồi bước đi.
Thời Quang xoa mặt rồi dần bình tĩnh lại.
Họp xong, trời đã tối. Các nhân viên của viện cờ lần lượt tan làm. Thời Quang trên đường trở về với cảm giác hụt hẫng.
Tháng trước, vào ngày cậu từ Hàn Quốc trở về, Du Lượng đã hôn cậu rất lâu, cuối cùng nói qua một khoảng thời gian sẽ dọn ra ngoài sống. Vài ngày sau, sau khi hai người nộp đơn xin phép, Du Lượng đưa cậu đến căn hộ mà cậu ấy đã thuê trước đó.
“Không phải nói đã bị chủ nhà lấy lại nhà rồi à, còn chuẩn bị mua nhà mới nữa?” Lúc đó, xem xét hoàn cảnh của căn hộ hoàn toàn không có dấu vết gì gọi là bị thu nhà cả, Thời Quang vô cùng ngạc nhiên.
Du Lượng mỉm cười, đặt vali xuống, đưa chìa khóa cho Thời Quang “Tôi đã trả tiền thuê nhà một năm, chủ nhà dĩ nhiên sẽ không thu nhà. Nhưng mua nhà là thật, xuân năm sau mới giao nhà.”
Cho nên cậu ấy nói như vậy chỉ để lừa Dương Hải đổi ký túc xá! Một lúc sau, Thời Quang mới nhận ra, cậu dựa vào vai Du Lượng cười khúc khích “Cậu muốn sống cùng tôi đến độ nào vậy hả?”
Hơi thở của cậu làm tai Du Lượng đỏ bừng. Du Lượng ôm eo, ánh mắt nhìn Thời Quang “Có muốn cảm nhận không?”
Càng nghĩ về những điều này, cậu càng cảm thấy chua xót. Cậu mơ hồ mở cửa, Du Lượng không có ở nhà.
Du Lượng đã lâu rồi không giận như vậy.
Càng cảm thấy chua xót hơn.
Trước kia ở viện cờ vừa phân hạng xong, Du Lượng kiêu ngạo không để ý cậu, toàn độc mồm độc miệng với cậu, cậu một lòng muốn Du Lượng phải xem trọng mình, cũng không nghĩ gì nhiều. Về sau Du Lượng ngày càng dịu dàng, cười cũng nhiều hơn, sau khi đã quen với Du Lượng như vậy, Du Lượng lại đột nhiên không để ý cậu nữa.
Thì ra trong lòng sẽ khó chịu đến thế, giống như bị tảng đá lớn đè nặng, thở cũng không thở được.
Thời Quang dựa vào ghế sô pha. Sắc trời ngoài cửa sổ đã chuyển sang đêm, Du Lượng vẫn không về.
Trong lòng càng tắc nghẽn, Thời Quang bĩu môi lấy điện thoại ra.
– Còn không chịu về, tôi sẽ ăn súp cay trên gối cậu đó!
Mười phút trôi qua, không có hồi âm.
– Mở rồi nè! Chà! Thơm ghê luôn! Thêm nhiều sốt ớt vào! Nhỏ xuống rồi, nhỏ xuống rồi nè!
Mười lăm phút rồi mà vẫn không thấy hồi âm.
– Ây da! Ly giấy của súp cay mềm quá, không cầm chắc nên đổ hết rồi!!!
Hai mươi phút trôi qua, vẫn không có hồi âm.
Mũi Thời Quang đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi cầm điện thoại lần nữa.
– Lừa cậu đó! Tôi vẫn chưa ăn cơm! Không tìm thấy tờ giấy ghi số điện thoại gọi thức ăn! Sắp chết đói rồi! Nhớ gọi 110 để dọn hiện trường sau khi về đó!
Gửi tin nhắn xong, Thời Quang quăng điện thoại, ôm gối nằm bất động trên sô pha.
Không biết qua bao lâu, cửa cũng có động tĩnh. Mùi thơm của mì bay vào mũi. ‘Cạch’ tiếng công tắc đèn vang lên. Thời Quang đang lơ mơ ngủ chợt tỉnh. Một thứ gì đó nhẹ nhàng đặt lên bàn, tiếng bước chân đi vào phòng trong.
Thời Quang nhìn lên, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, đèn phòng khách bật sáng, trên bàn đặt một tô mì đựng trong bao bì mang đi, nắp ni lông đậy chặt lại, nước súp không hề đổ ra, mùi thơm béo ngậy của thịt bò tỏa ra qua bao bì khiến cái bụng Thời Quang đói cồn cào.
Tiếng nước trong phòng tắm truyền ra từ phòng ngủ. Thời Quang nghía qua một cái rồi ngồi xuống mở tô mì bò.
Aizz, không phải chỉ là một tô mì bò thôi sao, cũng không có nhiều ớt, sao ăn mà mắt cứ ướt ướt, chuyện gì vậy chứ!
Sau khi đánh chén sạch sẽ, Thời Quang lau dọn bàn bóng loáng trước khi vào phòng ngủ. Du Lượng đang ngồi tựa lưng trên giường đọc sách.
Cậu đứng ở cửa nhìn tầm hai ba phút, nhưng Du Lượng vẫn chăm chú đọc sách. Cả hai không ai nói gì.
Thời Quang liếʍ môi, bước tới giường rồi cởi dép, sau đó leo lên bên cạnh Du Lượng. Cậu ấy vẫn đang đọc.
Thời Quang ngồi vắt ngang eo trên người Du Lượng, chộp lấy cuốn sách vứt sang một bên.
Du Lượng cau mày “Làm gì đó?”
Thời Quang vỗ vai Du Lượng, nhẹ giọng hỏi “Đi đâu vậy?”
Du Lượng quay đầu không muốn để ý tới “Cậu xuống ngay cho tôi.”
“Tôi không xuống.” Thời Quang kéo cổ áo ngủ Du Lượng, hỏi lại “Cậu đã đi đâu?”
Du Lượng thở dài “Đi ăn cơm cùng Dương Hải. Đồ ngốc nhà cậu, một hồi thì súp cay, một hồi sốt ớt, Dương Hải còn ngồi bên cạnh đó.”
“Anh ấy thấy rồi à?!”
“Không.”
Thời Quang thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng tò mò “Sao lại cùng anh ấy ăn cơm?”
“Thảo luận với anh ấy về thứ tự thi đấu. Thật ra Dương Hải cũng nghĩ khá xa. Chúng ta là đồng đội, tiếp xúc một thời gian dài, anh ấy hiểu rõ chúng ta hơn.”
Trong chốc lát, Thời Quang sững sờ, phát hiện Du Lượng tuy thất vọng còn tức giận nữa, nhưng cậu ấy vẫn làm theo ý mình “Cậu định nói chuyện này với từng người một?”
“Chỉ khi giao tiếp tốt với đồng đội, hiểu suy nghĩ của họ, chúng ta mới có thể làm việc cùng nhau. Sư huynh, tôi lớn lên cùng anh ấy, tôi hiểu anh ấy là người thế nào. Dương Hải, anh ấy đã là đồng đội hơn một năm, tính cách anh ấy rất tốt. Hứa Hậu, tôi đã nghe cậu nói rất nhiều, đánh giá của cậu về anh ấy rất tốt, họ cũng tự có năng lực phán đoán về cờ vây, cũng tiếp xúc nhiều với cậu. Tôi sẽ hẹn Hứa Hậu ra nói chuyện sau.”
Nói cách khác, khi Du Lượng nghĩ về chiến lược, cậu ấy cũng nghĩ luôn cách để thực hiện nó. Thời Quang chợt nhận ra, nguyên nhân khiến Du Lượng tức giận và thất vọng là vì lần đầu tiên cậu không tin cậu ấy.
“Nhất định phải thay đổi thứ tự sao?”
“Đây là lần thứ 10 rồi, tôi không muốn bỏ lỡ một chút khả năng chiến thắng nào. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy như vậy tốt hơn. Có thể có thiếu sót, mọi người có thể thảo luận cùng nhau. Nhưng nếu tôi không làm gì, lỡ như lần này lại thất bại, tôi không muốn đến lúc đó lại hối hận, tại sao lúc trước không làm thử.”
“Tôi biết rồi.” cảm xúc trong lòng Thời Quang nhất thời trở nên phức tạp, cậu thở dài, chăm chăm nhìn Du Lượng “Tôi sẽ ở cạnh cậu, cũng sẽ không bỏ qua khả năng chiến thắng.”
Nụ cười cuối cùng cũng nở trên môi Du Lượng.
“Sao lại cố chấp như vậy chứ?” Thời Quang đưa tay ra sờ trán Du Lượng.
“Bố tôi và sư huynh đều nói tôi cố chấp. Nhưng họ cũng thường nói nếu không cố chấp thì không thể chơi cờ vây giỏi được. Tôi cũng không biết cố chấp là ưu điểm hay là khuyết điểm, nhưng không quan trọng, dù sao cũng không sửa được.”
“Xem như là ưu điểm đi.” Thời Quang cười.
“Cậu có chắc là không muốn xuống chứ?” Du Lượng nghiêng đầu nhìn Thời Quang.
Thời Quang chợt nhận ra mình đã ngồi trên người Du Lượng rất lâu rồi. Cảm nhận được sự thay đổi mà mọi người đều biết, Thời Quang đỏ bừng hai má, ngập ngừng “ừm” một tiếng, sau đó cúi người mυ"ŧ lấy cổ Du Lượng.