Chương 3
Editor: Ý
Ăn cơm xong, Tây Thuần rất tự giác đi rửa chén. Trình Nghi Bắc lười nhác liếc cô một cái.
-Hôm nay anh phải ra ngoài.
Tây Thuần gật gật đầu.
Trình Nghi Bắc tỏ vẻ không vui:”Sao em không hỏi anh ra ngoài làm gì?”
Tây Thuần không nhìn đến anh, bưng bát đi thẳng vào nhà bếp.
Trình Nghi Bắc cười cười lắc đầu, bây giờ mới chịu quay về phòng ngủ thay quần áo. Lúc đi ra đã thấy cô ngồi trước máy tính, một lớp phóng xạ mỏng xoáy lại thành một góc trên màn hình máy tính. Anh mặt nhăn mày nhíu, ngay cả nhúc nhích cũng không có:”Anh đi đây”.
Tây Thuần đến cả đầu cũng không quay qua, chỉ có gật gật đầu. Trình Nghi Bắc ra tới cửa, đi được hai bước, sau đó nhanh bước đến bên người cô. Anh hơi khom người xuống, đầu chạm vào đầu cô.
-Ngay cả làm bộ để ý anh một chút cũng không chịu à?
Cảm nhận được cơ thể cô cứng ngắc, anh buồn rầu cười một cái sau đó xoay người rời đi. Lái xe, mặt anh không có biểu cảm gì cả, cũng chẳng có tia lạnh lẽo nào. Ngũ quan của anh luôn sạch sẽ, vẻ đẹp được ông trời thiên vị cho, cho dù tức giận, người khác cũng không thể thấy hết lãnh cảm của anh, chẳng qua là trong mắt xuất hiện một tia lãnh cảm khó ai hiểu được, nhưng cũng không sâu. Một người thản nhiên, nhàn nhạt mà cũng xa cách. Trong sách nói, người có mặt mũi thế này, hơn phân nửa là lạnh bạc*.
*Lạnh bạc: ý chỉ ít tình cảm, lạnh nhạt-bạc bẽo.
Đi vào trong ghế lô, Đỗ Trạch Vân sớm đã đến. Thấy anh vậy mà chỉ gật đầu một cái. Trình Nghi Bắc qua ngồi đối diện cô ấy. Anh nhớ rất rõ cô vẫn luôn khéo léo thế này, cho dù là nơi hẹn hò cũng hao tốn không ít tâm tư suy nghĩ. Đồng thời, nhân viên phục vụ cũng đi đến, động tác thành thạo pha trà cho bọn họ, cử chỉ tao nhã, giống như nước trà bình thường trãi qua công đoạn này sẽ uống ngon hơn rất nhiều. May nhờ vậy, lòng được bình tĩnh không ít, thứ gọi là trà đạo thật ra chính là một cách để điều hòa tâm trạng.
Nhân viên phục vụ rời đi, Đỗ Trạch Vân lúc này mới nâng tách trà lên.
-Không thử một chút hương vị sao?
Trình Nghi Bắc cũng nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, anh vốn không thích mùi vị thế này, nhưng cũng chẳng cự tuyệt.
Đỗ Trạch Vân có chút thở dài:”Trở về khi nào?”
-Ngày hôm qua.
Cô cười, cô biết anh không nói dối. Cô là bạn gái của anh, anh cũng chẳng giấu diếm gì, bạn bè của anh cũng nghĩ anh như vậy, cô cùng các bạn cùng phòng của anh cũng có liên lạc. Thế nên, khi bạn cùng phòng của anh nói anh đã về hôm qua, cô vui sướиɠ không thôi, trước đó còn đến sân bay chờ anh. Chỉ là, cô không có đi qua gặp anh, ngược lại đi theo sau anh, bởi lẽ nét mặt của anh có phần sốt ruột, cô bỗng nhiên rất muốn biết nguyên nhân làm anh sốt ruột.
Rõ ràng thời tiết mát mẻ trong lành như thế, cô lại cảm thấy lành lạnh:”Vừa xuống máy bay đã muốn nghỉ ngơi một thoáng, do chênh lệch múi giờ sao?”.
Trình Nghi Bắc xoa trán, ánh mắt hướng thẳng về phía Đỗ Trạch Vân đối diện:”Chuyện lần trước nói qua điện thoại, hẳn nên có một cuộc nói chuyện chính thức”.
Đỗ Trạch Vân cắn chặt môi:”Đây chính là điều anh muốn nói với em?”
-Phải.
Cô nhìn anh:”Vì sao?”
Anh dựa vào ghế không để ý cô đồng ý hay phản đối, trên mặt cũng không nhìn ra cảm xúc nào:”Thời gian trước có nghe anh em nói em đang gặp một vụ án khó giải quyết, mà anh ở Đức cũng có rất nhiều chuyện cần xử lý.
-Mà hiện tại, em xử lý vụ án rất tốt, cũng nên ngồi xuống nói chuyện bình tĩnh. Anh điện thoại cho em, không phải chỉ muốn nói qua loa đơn giản với em, anh muốn em chuẩn bị tâm lý thật tốt, như vậy sẽ không thấy quá đột ngột. Dù sao chúng đã kết giao tám năm, mặc dù không thể đi đến cuối đường, anh vẫn mong chúng ta đến với nhau được thì chia tay được”.
Thân thể Đỗ Trạch Vân cứng lại trong thoáng chốc:”Như thế tại sao vẫn muốn chia tay?”. Tay cô gắt gao nắm chặt tách trà, như thể chỉ có như vậy cô mới không đến mức sụp đổ.
“Tám năm, em không cảm thấy anh để lỡ em?” Điểm giữa chân mày của anh giật giật:”Anh không phải người sẽ theo đuổi một thứ gọi là oanh oanh liệt liệt, tình yêu càng khỏi phải nói, không thể. Anh đi hết thảy bản chất cuộc sống, anh cho rằng mấu chốt cuộc sống là phải bình tĩnh, có năng lực thăng trầm bĩnh tĩnh chính là chân lý sống. Người thông minh, xinh đẹp lại khéo hiểu lòng người, anh thích những điều này, cũng là yêu cầu của anh đối với một nửa của mình. Bởi thế anh muốn ở bên em, anh thấy như thế không có gì không tốt”.
Đỗ Trạch Vân nhìn anh:”Thế nên, anh ở bên em, tất cả chỉ bởi vì em phù hợp với hình mẫu mà anh muốn sao?”
-Anh không thích người tùy hứng, cũng không thích người hay vô cớ gây sự, càng không thích người phiền phức. Mà em, luôn lý trí, sẽ không làm những việc nhỏ nhặt đó, ta đã nghĩ, cứ tiếp tục như vậy không sao. Nhưng mà anh không thích chúng ta bị người khác làm chủ chi phối, bị họ an bài.
Lòng Đỗ Trạch Vân cả kinh, một ít trà trong tách vẩy ra ngoài:”Thì ra anh có để tâm”. Một chút bi thương hiện ra trên khuôn mặt cô:”Nhưng mà ngày đó anh rõ ràng không có…” cô nhớ rất rõ cô chờ cả đêm trong khách sạn vẫn không nhìn thấy bóng anh.
Trình Nghi Bắc hiểu rõ cô muốn nói gì:” Đã qua rồi”.
-Đây không phải lý do.
Cô bỗng nhiên xúc động đứng lên:”Anh thích em ngoan ngoãn nhu thuận, thích em lý trí, thích em thông minh. Bởi vì trong lòng anh, anh chỉ hy vọng có cô gái như thế ở bên mình. Bỗng một ngày, anh phát hiện có một người khác phù hợp với hình tượng người vợ trong lòng anh hơn, anh liền vứt bỏ em”.
Ánh mắt anh như có ngọn lửa:”Anh không phủ nhận, nếu như tình cờ anh gặp một người khiến anh phải oanh oanh liệt liệt theo đuổi, hay anh không thể cưỡng lại sự hấp dẫn đó. Có lẽ anh cũng chỉ là người bình thường, khi đối mặt với cám dỗ, có thể làm gì ngoài buông vũ khí đầu hàng”.
Đỗ Trạch Vân chợt nhìn về phía anh, cô chưa bao giờ nghĩ anh lại thành thật như vậy:”Vậy anh đã gặp được sao?”
Trình Nghi Bắc dừng một chút, tựa như đang suy ngẫm:”Em là cô gái tốt, anh không muốn tổn thương em”.
Cô gái tốt sao! Nếu cô thật là cô gái tốt như vậy, tại sao anh lại khong cần cô? Nếu cô thật sự là cô gái tốt, anh sẽ không quan tâm tám năm của bọn họ mà nói chia tay sao? Nếu cô thật sự là cô gái tốt, anh sẽ bỏ rơi cô sao?
Hóa ra khi thật muốn rời xa đối phương, người ta sẽ nói một lời khen ngợi qua loa, lại có vẻ như là mỉa mai.
Tiêu chuẩn cô gái tốt phải chăng đã định trước để bị người ta lãng quên?
-Trình Nghi Bắc, anh đừng tàn nhẫn như vậy có được không.
Đỗ Trạch Vân nhìn anh, những quật cường bình thường trong đôi mắt nay không còn xót lại một chút, ánh mắt cô chỉ còn có cầu xin:”Anh rất muốn tốt đúng không, chúng ta quên đi chuyện trước kia, quay lại từ đầu được không?”
Trình Nghi Bắc giật mình, thân thể bỗng run lên một chút, nhưng trên mặt anh chỉ có kiên định:”Anh không phải chàng trai tốt, không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn, chuyện anh làm anh phải chịu trách nhiệm. Em là cô gái tốt, xứng đáng được chàng trai tốt che chở. Tiếc quá, anh không phải người đó”.
-Anh yêu em thật sao? Nếu thật yêu em, làm sao có thể nói chia tay bình thản như thế?
-Anh không phủ nhận anh thích em, cho dù chia tay, cũng không phủ nhận tình cảm trước đây.
Đỗ Trạch Vân tuyệt vọng lắc đầu:”Thích? tóm lại vẫn không phải yêu đúng không?” Cô cảm thấy thân thể mình nổi cơn ớn lạnh, bởi do thích, cho nên từ khi bắt đầu đến giờ, anh luôn chừa cho bản thân đường lui, hành động thân mật nhất của họ khi bên nhau cũng chỉ là hôn môi, anh cũng không bao giờ vượt quá giới hạn. Đơn giản thôi, cô không phải người trong tim anh, chưa từng là người anh yêu quý nhất, chưa trở thành người anh muốn”Nguyện cùng em một đời, bạc đầu chẳng xa nhau”. Bởi vì không phải, anh mới dễ buông tay như vậy.
Tám năm, đến cuối cùng, bất quá cũng chỉ là một con số.
Trình Nghi bắc lại nhấp một ngụm trà:”Trạch Vân, chúng ta không thể quay về”.
-Thế nên đến bên nhau được thì chia tay được?
“Anh hi vọng em sống tốt hơn anh” .Trong mắt anh là một mảnh thản nhiên.
Cô tuyệt vọng nhắm mắt:”Trình Nghi Bắc, em đánh cuộc trên đời này không ai yêu anh bằng em”.
Giống như một lời nguyền rủa bình thường, một lời oán trách, khuôn mặt người đó vô vọng. Anh không tức giận, ngược lại cảm thấy như trút được gánh nặng. Anh cười cười, chẳng biết cười gì, chỉ là trong mắt quét qua một tia vô lực.
“Anh đi đi, anh đi đi, hiện tại em không muốn thấy anh”.
Anh không yên tâm nhìn cô, cảm thấy được sự quan tâm của anh, bộ dạng cao ngạo của cô cũng dần dần sống lại. Anh đứng dậy, thanh toán, liếc cô một cái sau đó sải bước đi.
Điều mang tên đàn ông, thề thốt tốt đẹp, hứa hẹn kiên định, thật ra chỉ là trăng trong nước hoa trong gương, hoa nở hoa tàn, chẳng khó tìm. Mà cô phải chăng là người may mắn, Trình Nghi Bắc chưa bao giờ hứa cho cô một thiên đường nào hết, thiên trường địa cửu. Có lẽ ngay từ đầu anh biết, anh không thể làm được, cho nên ngay cả hứa hẹn anh cũng không cho cô.
Mà cô, trong đêm hiu vắng lại thấy mình may mắn gặp được người như vậy, một người không hề nói đến những lời ngon tiếng ngọt. Cô tưởng, anh sẽ dùng hành động để chứng minh mọi thứ.
Mười sáu tuổi cô và anh kết giao, cô chỉ biết, anh luôn thâm trầm, cũng rất ít điều kí©h thí©ɧ hứng thú của anh, sinh hoạt theo khuôn mẫu đã định sẵn, anh đi ngược lại với đám bạn. Anh không ác cảm với những chuyện họ làm, nhưng cũng chẳng tham gia vào. Anh chẳng bài xích những cô gái phấn trang điểm phấn son quần áo tuyệt đẹp, nhưng cũng chẳng có quan hệ mập mờ nào với họ, anh lạnh lùng tạo ra bức tường ngăn cách thế giới xung quanh đến gần mình, anh sống thế giới riêng của mình.
Cô cũng từng muốn bước vào thế giới của anh, cũng từng cố gắng lý giải suy nghĩ của anh, hiểu anh. Nhưng đều thất bại, gia đình anh không có tan vỡ thậm chí là rạn nứt, cũng không thiếu thốn tình cảm của người thân, bởi lẽ anh không có anh chị em khác, cũng chẳng có ép buộc hay đau đớn nào tồn tại. Thành tích của anh đặc biệt xuất sắc, những việc anh làm đó giờ chưa gặp ai phàn nàn hay chỉ trích, bản thân anh luôn biết lắng nghe ý kiên, cân nhắc đúng sai để có câu trả lời thuyết phục. Người như anh chẳng có lỗ hổng nào, cô cũng chẳng thể tìm thấy đường vào.
Có lẽ tính cách của anh điều khiển tất cả.
Cô vẫn nghĩ, người cùng anh đi đến cuối cùng, nhất định là cô.
Mà thật không ngờ, anh quay đi, chỉ dành cho cô bóng lưng lạnh nhạt.
Cô yêu anh, cô vĩnh viễn không phủ nhận. Nhưng anh chỉ nói, anh chỉ thích cô. Một chữ thích, còn thêm chữ “chỉ”. Cô là người kiêu ngạo, sẵn sàng vì anh mà buông bỏ lập trường, nhưng anh từ chối nó, không muốn nhận nó.
Cô biết, cô biết mình thua rồi.
Tình yêu của cô, từ khi bắt đầu đã thất bại, ngay từ đâu đã không cân bằng, số phận đã sắp đặt cô thua trong tình yêu không công bằng này, đây cũng là lễ tang kết thúc của nó.
Hóa ra tình yêu đau đớn thế. Ai đó đang mở nhạc, chạm vào trái tim cô.
Cô đứng dậy, vẫn là dáng vẻ cao ngạo đó, vẫn là một cô gái xinh đẹp. Chỉ là cô bước vội vào toilet, không kiềm được nữa khóc nấc lên. Không phải khóc vì bị người ta bỏ rơi, cô khóc cho tuổi xuân mà mình bỏ ra, khóc thương cô đã mất đi tình yêu, khóc cho tình yêu đã lụi tàn.
Cô khóc, cô luyến tiếc tình cảm này, không ngờ hi vọng cuối cùng cũng vỡ tan.
Đàn ông, một khi tuyệt tình, vĩnh viễn đừng mơ anh ta sẽ quay đầu.
Một khi chia tay, từ nay không thể bên nhau, từ đây chân trời xa xôi, khó mà quên được.
Từ nay về sau, ai cũng không còn là của ai.
Từ nay về sau, anh làm núi của anh, em làm sông của em.
Từ nay về sau, nhìn về bên bờ quá khứ, thiếu niên phía bên kia là anh.
Người lạ không gặp lại, hà tất hứa làm gì thêm đau buồn.