Chương 12
Sau khi chia tay với Vương Hựu Địch, Tây Thuần chủ động rời khỏi căn hộ Vương Hựu Địch mua cho cô, hành lý đơn giản nhỏ gọn như khi cô dọn đến. Tất cả mọi thứ ở đây đều do Vương Hựu Địch mua cho cô, cô không mang đi bất kỳ món gì, không phải cô thanh cao, mà kể từ khi bắt đầu, cô chưa bao giờ cảm thấy những thứ xa xỉ đó thuộc về mình. Hơn nữa, khi chúng nó ở trên người cô, đơn giản chỉ là công cụ thỏa mãn thị giác của Vương Hựu Địch mà thôi.
Vứt simcard điện thoại cũ, thay cái mới.
Bắt đầu cuộc sống mới nào!
Thuê một căn phòng tương đối nhỏ, một mình cô ở là không thành vấn đề. Cô giống như một cây cỏ dại, có thể sống trên mảnh đất màu mỡ, cũng có thể xanh tươi nơi đất đai cằn cỗi bạc màu. Hoàn cảnh tốt một tí thì ưu đãi với bản thân một tí, hoàn cảnh thiếu thốn chút thì tập cho bản thân dần dần thích ứng thật tốt. Hoàn cảnh nào cũng vậy, cô thích nghi được hết.
Dàn xếp ổn thỏa nơi ở cho mình, cô mới phát hiện một chuyện hết sức quan trọng. Kỳ sinh lý của cô luôn luôn ổn định đúng ngày, nhưng lần này mãi chưa thấy đến.
Cô giật mình, cô chắc chắn trăm phần trăm tối đó, anh không dùng biện pháp an toàn.
Chẳng có gì phải vội, kể cả đó là đại nạn đang đến gần. Cô bình tĩnh đến bệnh viện làm thủ tục đăng ký, điền vào sổ y tế, viết tên mình lên. Nhìn những ánh mắt khi thì thương cảm, khi thì tò mò dò xét dành cho mình, cô không tức giận, mà trái lại còn mỉm cười với đối phương. Chỉ những người hay chột dạ hoặc lo âu sợ hãi mới bị coi là chưa lập gia đình đã có con hay trẻ vị thành niên ham vui phải trả giá lớn. Y hệt như trong giờ học lén xem tiểu thuyết vậy, bình thường sợ bị bắt nên hay lo lắng, mắt cứ liếc nhìn giáo viên. Khi Tây Thuần đọc tiểu thuyết trong giờ học, cho dù giáo viên sắp bước đến chỗ cô, cô vẫn có thể thản nhiên lấy tập ra che.
Cô phát hiện chưa khi nào mình sợ hãi cả, cho nên chưa bao giờ lo lắng mình sẽ mất đi điều gì. Người không có gì, mãi mãi không cần phải lo lắng.
Vậy nên cô vẫn vào kiểm tra như thường, sau đó ngồi chờ kết quả. Chờ đợi cũng không lâu lắm, cô còn đi đến phòng trẻ em hậu sinh, nhìn những em bé đang khóc oa oa… Nghe nói em bé mới sinh hình như không biết khóc, nhưng không khóc sẽ bị cho là không bình thường, nên em bé vừa sinh ra sẽ được mọi người vỗ cho khóc. Mỗi một tiếng khóc của em bé đều làm chúng ta phải suy ngẫm về ý nghĩa của nó. Hễ em bé khóc, đầu tiên y tá sẽ kiểm tra xem tả có ẩm ướt không, sau đó cho em bé bú sữa.
Tây Thuần nhìn những khuôn mặt tươi cười đó, trên mặt cũng vẽ ra một đường cong thỏa mãn.
Có người từng nói với cô, con là món quà thần kỳ nhất mà thượng đế ban tặng. Nó nhắc nhở ta, có một người nhờ ta mà xuất hiện trên cõi đời này, trên người nó chảy dòng máu của ta, cùng ta huyết mạch tương thông. Vì có con, ta cảm thấy ta không chỉ có một mình, trong thời gian khó khăn nhất, ta sẽ cố gắng đứng vững vì con thay vì buông tay từ bỏ.
Tây Thuần đặt tay lên cửa sổ thủy tinh.
Em bé là món quà thiêng liêng nhất thần kì nhất, trong ký ức người đó nói: “Con chính là gánh nặng ngọt ngào nhất trên đời này, cho dù vì con mà mệt mỏi cũng cam tâm tình nguyện”.
Tây Thuần nhìn một khuôn mặt nhỏ đang hé ra, cô mỉm cười hạnh phúc, sau đó kéo kéo y tá vừa đi ra: “Việc này, cho hỏi em bé sinh ra có nhất thiết được kế thừa diện mạo của bố mẹ không?”
Y tá ngạc nhiên nhìn cô: “Khó mà biết chắc được, vài em bé không giống cả cha lẫn mẹ. Nhưng mà phần lớn em bé sẽ được thừa hưởng ngoại hình giống cha mẹ, cũng có một số khuynh hướng, như là giống mẹ nhiều hơn hay giống cha nhiều hơn chẳng hạn”.
Tây Thuần sờ sờ bụng mình, nơi đây vẫn chưa thể cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ: “Nếu con ở đây, con nhất định phải giống cha con”.
Nhìn những khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ kia thêm lần nữa, Tây Thuần mới đi lấy kết quả kiểm tra của mình.
“Chúc mừng cô đã mang thai, được khoảng hai tuần tuổi rồi”.
Tây Thuần chẳng thể hiện là căng thẳng hay vui mừng, trái lại làm bác sĩ không biết phải làm sao. Tây Thuần chẳng quan tâm, chỉ ghi nhớ một số kiến thức cần thiết. Cô cũng không thấy rằng phụ nữ có thai nên làm gì, tránh làm gì, sinh mệnh em bé hẳn không yếu ớt như vậy đâu, giống như trong phim truyền hình ấy, ngã một phát thì có sao, động một tí cũng không chết. Cô nhớ mẹ có kể khi mang thai cô, từng té vào một khe nước rất sâu, giọng nói tràn ngập bất ngờ: “Vậy mà con vẫn sống được!”.
Có lẽ đây là bằng chứng chứng minh cho sức sống ương ngạnh của cô.
Truyền thống Trung Quốc đối với phụ nữ có thai thật tình rất nghiêm túc. Tất cả mọi người đều cho rằng người mẹ sinh con xong nhất định phải ở cữ, phải bảo dưỡng thật tốt. Nhưng mà ở nước ngoài, người mẹ vừa sinh con xong vẫn phải đi làm đến tan tầm, không thấy biểu hiện gì đặc biệt. Chắc đây được coi là khác biệt văn hóa.
Tây Thuần cầm tờ kết quả ra ngoài.
Khi Thượng đế đóng một cánh cửa của bạn lại, thì sẽ mở ra một cửa sổ khác trên mái nhà cho bạn, lời quả nhiên không sai.
Tây Thuần vuốt ve bụng mình: “Có phải đến cả ông trời cũng thấy con nợ mẹ không?”
Bây giờ có thể hoàn toàn khẳng định, có một sinh mệnh đang tồn tại trong bụng cô, là một phần gắn bó với cuộc sống của cô.
Cô phải cố sức mà sống, bỗng nhiên thấy giờ phút này cuộc sống tràn đầy hi vọng. Cuộc sống của cô, cuối cùng đã hiện lên ánh cầu vồng đầu tiên.
Đi được vài bước, vừa mới vào tháng máy, ngẩng đầu lên đã thấy Trình Nghi Bắc đứng bên trong. Tây Thuần vô thức lùi về sau vài bước, có cảm giác như đang giấu đầu lòi đuôi, lại ung dung đi vào. Thang máy rất đông người, Tây Thuần đứng nép qua một bên, mắt liếc nhìn bức tường có in bóng người phía bên kia. Tay cô siết chặt, chỉ cầu thang máy mau xuống nhanh nhanh.
Từ đầu tới cuối, anh chẳng có biểu hiện ra điều gì khác thường. Chắc hẳn anh không thấy cô đâu, cách nghĩ này giúp cho những lo lắng trong cô giảm đi khá nhiều, tốt hơn hẳn. Thang máy đến, Tây Thuần từ từ bước ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi. Đi thật xa cô mới thấy nhẹ nhõm, có lẽ gặp được anh hôm nay chỉ là vô tình thôi.
Sau này chắc hẳn không thể gặp đươc anh nữa.
Cô mỉm cười, nghĩ nên tìm một quán ăn thật ngon, sau đó an ủi dạ dày mình cho thật tốt.
Vừa ra khỏi cửa bệnh viện, nghe ngay có người gọi tên mình.
Tây Thuần dừng lại nhưng không quay đầu, chỉ có bước chân vội hơn. Tiếc là Trình Nghi Bắc đuổi theo nhanh hơn: “Tôi đang gọi em”. Trình Nghi Bắc chặn trước cô, quan sát từng cử chỉ của cô, không bỏ sót chỗ nào.
Tây Thuần khôi phục nét mặt bình tĩnh vốn có: “Vậy sao? Có lỗi quá, tôi không nghe thấy”.
Khóe miệng Trình Nghi Bắc nhếch lên, khi nãy ở trong thang máy, cô vừa bước vào, anh đã biết ngay là cô. Nhưng dường như cô không thấy anh, hay có thể cô không muốn anh thấy cô. Anh tin tưởng vế sau hơn. Anh âm thầm quan sát cô, thang máy vừa dừng lại là cô bước đi ngay. Việc này càng kí©h thí©ɧ lòng hiếu kỳ của anh hơn, nếu anh nhớ không nhầm, khoa sản nằm ở tầng đó. Vốn dĩ chẳng nghĩ nhiều, nhưng bộ dạng không để ý của cô làm anh thêm nghi ngờ.
Trình Nghi Bắc không để tâm: “Sao em lại ở đây?”
“Đến gặp một người bạn”.
“Bạn gì mà gặp ở bệnh viện đấy?” Khuôn mặt anh tràn ngập ý cười, nhưng tuyệt đối không phải cười.
Tây Thuần vốn định cẩn thận tìm lý do giải thích, nhưng nhìn anh thế kia, như thể đang mổ xẻ cô ra, vì thế giọng điệu ương ngạnh lên không ít: “Tôi nhớ giữa chúng ta vẫn chưa được thân thiết lắm phải không?”
Anh như cười như không nhìn cô: “Ồ! Anh vẫn tưởng chúng ta rất thân thuộc ấy”. Mắt anh lướt từ đầu đến chân cô, cô thẳng người ngay tức khắc, xoay người bước đi, không có ý định quan tâm tới anh nữa. Cấp độ tức giận cao nhất của cô là lơ đẹp đối phương.
Trình Nghi Bắc tiếp tục đuổi theo cô, trông anh thật sự nghiêm túc rồi! Anh giữ chặt cô: “Đã gặp rồi thì nói rõ ràng luôn đi”.
Tình hình căng thẳng giữa hai người khá gây chú ý, xung quanh bọn họ xuất hiện nhiều người, Tây Thuần bình tĩnh: “Xin lỗi anh, chúng ta có quen nhau sao?”
“Anh muốn nói với em, quần áo của anh đến hôm nay em vẫn chưa giặt nữa”.
Tây Thuần chưa kịp phản ứng, chợt nghe vài người đang bỏ đi nói: “Hóa ra là vợ chồng son cãi nhau”.
Tây Thuần thấy anh đi hơi khập khiễng, hẳn chân bị thương rồi.
“Tôi nhớ quan hệ của chúng ta không thân mật đến mức ấy. Chẳng nhẽ anh bị bệnh hoang tưởng?”
Trình Nghi Bắc không muốn đôi co với cô, cúi đầu nói: “Ngày đó anh không dùng bao”.
Tây Thuần nghe cả buổi, giờ đã hiểu vì sao anh cứ quấn lấy mình, thản nhiên nói: “Anh không xem TV à? Không biết có loại thuốc ngừa hiệu quả ’48 giờ’ sao?”
“Đâu có nghĩa là đảm bảo trăm phần trăm”. Giọng nói Trình Nghi Bắc rất kiên định.
“Ý anh là gì?” Giọng Tây Thuần lạnh tanh.
“Chúng ta đang ở cửa bệnh viện, chi bằng vào kiểm tra một chút. Như vậy chúng ta sẽ thoái mái hơn, cũng tránh dây dưa về sau. Chẳng mất thời gian của em lắm đâu nhỉ?” Anh nhíu mày.
Tây Thuần cười rộ lên: “Lo lắng gì nào? Yên tâm đi, tôi không có dự định làm bà mẹ đơn thân đâu”.
“Đã vậy thì kiểm tra luôn đi”. Trình Nghi Bắc vẫn kiên trì.
“Dựa vào gì mà phải nghe theo anh”.
Tây Thuần quay đi, Trình Nghi Bắc giữ cô lại. Sao người này phiền thế? Tây Thuần đá một cước vào chân bị thương của anh. Không nghĩ cô sẽ có hành động bất ngờ như thế, Trình Nghi Bắc đau đớn hít sâu. Không ngờ cô gái trông hiền lành thế này khi ra tay lại hung dữ như thế, vẫn không buông tha, tiếp túc giữ chặt lấy cô, túi Tây Thuần rơi xuống đất, mọi thứ bên trong đều rơi ra ngoài.
Nhìn tờ giấy nằm trên mặt đất.
Trình Nghi Bắc híp mắt, con ngươi đen đi, giọng nói cũng khàn khàn: “Xem ra, không cần phải kiểm tra nữa rồi”.