Cô thật lòng thích mái tóc bạc của vị ‘tiên sinh’ thần bí nơi vực sâu kia, mái tóc tựa như ánh trăng dịu dàng, xúc cảm như lụa mịn mát, tựa viên ngọc quý của ánh trăng vậy.
Bên cạnh Thư Minh Du nở nụ cười nhếch mép.
Cô ta chưa từng nghĩ Thư Đường lại phối hợp đến thế, hiệu quả còn vượt xa mong đợi —
Xem đi, có người đàn ông nào trên dương gian có thể đáp ứng tiêu chuẩn của Thư Đường không?
Một tiểu công chúa như cô, quả thực là tự tin đến quá mức, chờ đến lúc đó người khác sẽ cười rụng răng cho mà xem!
-
Dù những lời yêu cầu của Thư Đường nghe thật “chấn động lòng người” nhưng tổ chương trình tuyệt đối sẽ không để khách mời nào có thời gian “rớt hình tượng” nên lập tức bố trí nhiệm vụ.
Chương trình đã bước vào giai đoạn tiếp theo.
Cả nhóm sáu người bọn họ bị "đóng gói" và đẩy ra khỏi biệt thự, chỉ được cung cấp một căn bếp và phòng ăn vô cùng đơn sơ. Từ đây trên hòn đảo này, họ sẽ phải bắt đầu tự mình tìm đồ ăn.
Dĩ nhiên yếu tố quan trọng của chương trình là ghép đôi, nên họ cần phải lập thành từng đội hai người.
Thư Đường lập tức nhìn về phía Tư Nghiêm Minh —
Vì cô biết Tư Nghiêm Minh đuối lý.
Nhưng vừa thấy ánh mắt cô, Tư Nghiêm Minh theo bản năng lùi lại một bước. Thư Đường nghĩ đến chuyện anh ta bị cảnh sát giữ trong hai ngày, cảm thấy vị huynh đệ này chắc đã bị cô“quấy rối” không nhẹ, nên cô tiếc nuối mà từ bỏ.
Cuối cùng, Thư Đường và Phù Sinh Ngọc thành một đội; Thư Minh Du ghép cùng Hạ Anh Bách; còn Tư Nghiêm Minh thì bắt cặp với Tống Âm Âm.
Nhiệm vụ đầu tiên là tìm đồ ăn.
Thư Minh Du nghĩ Thư Đường chỉ là một tiểu công chúa “không thể tự lo liệu cuộc sống”, không chỉ riêng cô, mà cả đoàn phim cũng mang ấn tượng này. Dù sao toàn thân Thư Đường cũng đều toát lên một vẻ kiều quý.
Thư Đường thực sự chưa từng trải qua cuộc sống khó khăn, cũng không biết gì về sinh tồn nơi hoang dã, nhưng ai bảo cô có “hào quang ngoại truyện” ?
Phù Sinh Ngọc đã chuẩn bị sẵn tinh thần gánh phần lớn công việc cho cô, nhưng anh ta không ngờ rằng, mọi việc chỉ cần gặp Thư Đường lại trở nên dễ dàng đến vậy.
Anh ta vốn chỉ có một chút nhận thức mơ hồ về sự “xui xẻo” của mình, nhưng kể từ khi đi cùng Thư Đường, anh ta nhận ra: Hình như sự xui xẻo đó là thật.
Có những lúc, khoảng cách giữa người với người còn rộng lớn hơn cả rãnh Mariana.