Chú của cô cũng phòng ngừa bác rất kỹ, vì thế dù bác là phó lãnh đạo của Thư thị, vị trí đó cũng chỉ là hữu danh vô thực.
— Trước khi đọc đến phần này trong tiểu thuyết, Thư Đường thật sự nghĩ rằng bác không có năng lực.
Nhưng đến phần sau của câu chuyện, khi Thư Đường và chú cô đều ngồi tù, bác mang toàn bộ tài sản của Thư thị rồi đuổi họ ra khỏi nhà, Thư Đường mới nhận ra cả nhà bác đều vô cùng khôn khéo. Ngay cả Thư Minh Du cũng không chỉ là một cô gái yêu đương mù quáng, mà có tham vọng thực sự.
Viện nghiên cứu của Phù Sinh Ngọc rất có tiếng tăm, nhiều công ty lớn trong và ngoài nước đều đã tiếp cận mời gọi anh ta, nhưng Phù Sinh Ngọc hoàn toàn không có hứng thú.
Nhưng sau đó, tại sao Thư Minh Du lại có thể hợp tác cùng anh ta?
Bởi vì cô ta đã trở thành vợ hợp pháp của Phù Sinh Ngọc, cùng chia sẻ tài sản.
—— Đúng là một sự kết hợp quái lạ và hoàn hảo đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Phù Sinh Ngọc ghét nhất những người lợi dụng viện nghiên cứu của anh ta để mưu đồ, nên nếu dự đoán không sai, anh ta chắc chắn sẽ tránh xa bất cứ ai có ý đồ như vậy.
Trong tiểu thuyết, chỉ một lời nói đơn giản của Thư Minh Du đã khiến tất cả hành động của Thư Đường bị biến thành đầy ác ý, trực tiếp tạo ra cho chú của cô một đối thủ đáng gờm.
Thư Đường siết chặt tay.
Đang chuẩn bị phản bác, nhưng ngay giây tiếp theo, cô bất ngờ khựng lại.
Cô không thể nói ra lời, miệng như bị câm, tựa hồ có một áp lực vô hình đè nặng lên cơ thể.
Ở cuối hành lang đã xuất hiện một mảnh góc áo, Thư Minh Du nhếch môi cười, vẫn còn tiếp tục nói, định thốt ra những lời kịch bản chuẩn bị sẵn: “Tiểu Đường, Thư thị chế dược…”
Thư Đường siết chặt lòng bàn tay, nhưng không có cách nào phá vỡ tình thế bị kịch bản khống chế, cả người như bị một sức mạnh vô hình ghì chặt tại chỗ, không thể cử động.
Cảm giác bất lực này tràn đến tựa như sóng triều, bao trùm lấy cô.
Nhưng rồi ngay giây sau đó, Thư Đường cảm nhận được một hơi thở quen thuộc.
Một hơi thở lạnh lẽo, thoang thoảng như hương vị của thần điện trên biển, qua năm tháng dần thấm đẫm vào không gian, bao dung như đại dương, tĩnh lặng như nơi thờ tự.
Và khi hơi thở ấy đến gần, Thư Đường như người chết đuối bất ngờ nổi lên khỏi mặt nước.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt, đúng lúc Phù Sinh Ngọc bước tới, Thư Đường lập tức cắt ngang lời Thư Minh Du.
Hơi thở ấy khiến nhịp tim cô bình tĩnh lại.
— Không, chính sự hiện diện của ‘hắn’ đã khiến cô tìm lại được cảm giác an toàn đánh mất.
Cô từ một con chim hoảng sợ, giờ đây lại hóa thành con chim sẻ dám giương cánh trong bàn tay của thần.
Cô mở cửa một chút, quay sang Thư Minh Du nói, “Cô nhìn vào trong đi.”
Thư Minh Du: ?
Thư Đường nhắc khéo, “Cô thấy cái bình nước của tôi đâu rồi không?”
Thư Minh Du ngơ ngác, vừa quay đầu nhìn, vừa định mở miệng nói tiếp nhưng rất nhanh lại im bặt.
Thư Minh Du đầu tiên trợn tròn mắt, rồi cả người bất động vì khi nhìn kỹ, cô ta mới phát hiện cái bình nước của Thư Đường… dường như đang lơ lửng giữa không trung.
—— Bình nước ấy thậm chí còn từ từ trôi nổi lên trong không khí.
Tiếng hét "Có ma kìa!" của Thư Minh Du vang lên khắp hành lang. Cùng với tiếng la hét, Thư Minh Du còn nhìn thấy những dấu nước xuất hiện ẩm ướt một cách bí ẩn ngay phía sau Thư Đường.