Chương 1
"Tại đó! Mau đuổi theo!"
Giữa ánh trăng mông lung, mấy tên thị vệ trên cánh tay áo màu xanh thêu lên chữ "Thừa" phi thân truy đuổi một gã Hắc y nhân.
Hắc y nhân linh hoạt nhảy lên mái hiên cao chót vót, nhưng mấy tên thị vệ đó vẫn đuổi theo không bỏ. Trong lúc ấy, Hắc y nhân liền lách mình nhảy vào một bên cửa của kỹ viện, hướng đến một gian lầu các che màn lụa màu hồng nhạt xông vào.
Vừa thấy bộ váy the mỏng đặt trên giường, Hắc y nhân một tay nhấc bộ quần áo trốn vào sau tấm bình phong. Trong nháy mắt liền thay đổi quần áo, lại gỡ bỏ khăn che mặt màu đen trùm đầu. Một đầu tóc dài đen nhánh toát ra buông xuống, nàng bước nhanh chạy đến trước gương đồng, kinh ngạc khi nhận ra một bộ xiêm y này quá mức mỏng manh lộ liễu, lông mày nàng liền không khỏi nhíu lại. Nhưng nghe thấy ở bên ngoài truyền đến vài tiếng kinh hô cùng tiếng binh binh bang bang, kế đó lại nghe tiếng bàn ghế đổ xuống đất. Nàng liền vội vã vấn kiểu tóc đơn giản rồi ghim vào, cầm chiếc trâm màu xanh ngọc trong hộp trang sức cài lên, lại lấy thêm một mảnh the mỏng che đi một nửa khuôn mặt, cố định cài tóc chắc chắn phía sau. Một đôi mắt trầm tĩnh nhạt như nước trời thu liếc về phía cửa phòng, tiếp vội vàng giấu đi bộ đồ màu đen, hướng cửa sổ u ám nhìn ra bên ngoài, lại bước đến ngồi trước giường ngay ngắn.
"Phanh" một tiếng, cửa phòng bị người ta dùng lực đẩy ra. Vài tên thị vệ từ Vương phủ bước nhanh vào, nhưng ngay sau đó lại có ba gã người vạm vỡ đi theo vào trong. Nàng không quên phát ra tiếng thét hoảng sợ nghe chói tai: "A...."
"Ầm ĩ chết!" Một tên trung niên to lớn trong đó một bước dài đến gần, một phen chế trụ tay của nàng: "Câm miệng!”
Nhưng nàng vẫn không ngừng thét lên chói tai: "A.... Cứu mạng.... Cứu mạng...."
"Cho Lão Tử an tĩnh chút, bằng không liền cắt đầu lưỡi của ngươi!" Một tên râu ria xồm xoàm khác đã đi tới, bực bội rống với nàng một tiếng. Nàng sợ tới mức ngay lập tức che miệng lại, thân thể cứng ngắc, không dám tiếp tục kêu lên.
Hắn mím môi: "Hàng này tuy còn kém nhưng cũng tạm được!" rồi lại nhìn sang ba gã thị vệ: "Các ngươi muốn lục soát gì thì lục soát, nhưng kỹ nữ này ta mua. Ta muốn mang đi."
"Đương nhiên, Lam gia, xin mời."
Ba gã thị vệ không dám cản trở. Vị Lam gia đi theo bọn họ này là người chịu ơn Thừa Vương gia nhưng thực chất lại là huynh đệ kết nghĩa. Bọn họ nào dám đắc tội.
Tĩnh Du nhân tiện nhìn xem người được xưng là Lam gia này, râu ria xồm xoàm trừng một đôi mắt to như chuông đồng đến gần đối mặt với nàng. Mùi rượu xộc vào mũi, nàng chỉ có thể nhịn xuống cảm giác buồn nôn, không dám lộn xộn.
Cả người Lam gia đầy mùi rượu, nhưng hắn còn nhớ rõ trọng tâm chính tối nay, hắn la hét: "Đi, đi! Ân nhân cứu mạng của ta đang đợi ngươi!"
Động tác của hắn thô lỗ, bước đi lảo đảo, hiển nhiên là đã say chuếnh choáng rồi. Nhưng Tĩnh Du không có phản kháng, nàng giả trang thành bộ dạng đáng thương đi theo phía sau hắn. Nghiễm Châu trong ngoài thành đều là phạm vi thế lực của Thừa Vương phủ, nàng muốn toàn thân trở ra cũng chỉ có thể mạo hiểm quân cờ này.
Lại nói, nàng bị Lam gia lỗ mãng túm xuống lầu, mà dưới lầu đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên cũng biết là trên lầu xảy ra tình huống gì. Nhóm oanh oanh yến yến đều co lại một góc, không ít người tìm cách tránh ở dưới gầm bàn, mà ngay cả tú bà trang điểm nồng đậm cũng lôi kéo một gã trai tráng che ở phía trước người rồi mới dám cất tiếng hỏi: "Lam gia, phía trên đó có đánh nhau không?"
"Đánh hay không cũng không phải là chuyện của ta! Ta chỉ phụ trách mang người đi!"
Hắn chỉ chỉ vào mỹ nhân đang được giữ chặt bên mình. Tĩnh Du vội vàng cúi đầu, lo lắng sẽ bị người khác nhận ra, nhưng nàng lo lắng là vô ích rồi. Lam gia hiển nhiên đang vội, hắn thô lỗ đem nàng lôi ra khỏi kỹ viện, lập tức nhét nàng vào một cỗ kiệu.
Nàng nhìn qua khe hở của rèm chứng kiến Lam gia lên một cỗ kiệu khác. Cỗ kiệu ấy liền lập tức bị nâng lên rời đi, nàng hít sâu một cái. Đã an toàn rồi!
Mà ba gã thị vệ của Thừa Vương Phủ kia tìm khắp nơi không ra tên trộm xâm nhập Thừa Vương Phủ- tên tiểu tặc đã trộm đi bảo vật trân quý nhất của Vương gia, lại vội vã xuống lầu chạy đi kiếm.
Tú bà lúc này mới cầm lấy khăn lụa liên tiếp lau mồ hôi lạnh trên trán, oanh oanh yến yến cũng bắt đầu lại cười cười nói nói. Khách nhân cũng từ dưới gầm bàn chui ra, cả trai lẫn gái lại liếc mắt đưa tình, tiếng cười không dứt như thể chuyện mới vừa rồi chưa từng xảy ra.
Không trách được bọn họ, trong thành Nghiễm Châu, Thừa Vương gia coi trời bằng vung. Thuộc hạ của hắn cũng là dựa hơi chủ diễu võ dương oai, nhìn cái gì không vừa mắt hoặc là muốn tranh giành một dân nữ nào liền tùy tiện an bài một tội danh rồi lập tức bắt người đi. Loại trường hợp này bọn họ đã sớm thành thói quen, chỉ cầu bo bo giữ mình, đừng bị vạ lây là tốt rồi.
Nhưng ở góc cây cột bên cạnh, hai nàng oanh oanh yến yến lại thấp giọng nói chuyện với nhau: "Như thế nào Thanh cô nương lại không trốn đi sao? Mất công chúng ta đem hành lý của nàng cùng xe ngựa đều đã chuẩn bị xong hết!"
"Có lẽ Thanh cô nương sợ liên lụy chúng ta. Nhưng mà —" Nàng nhướng mày: "Ngươi không thấy là lúc nãy Thanh cô nương có vẻ giống như cao hứng sao?’’
"Có sao? Ta không chú ý...."
"Các ngươi đang làm cái gì vậy, khách nhân đang chờ kìa!"
Tú bà lên tiếng thúc giục, hai cô nương kia lập tức vén tóc tư thế õng ẹo làm dáng tiến lên phía trước.
Trong bóng đêm, cỗ kiệu càng lúc càng đi xa. Tĩnh Du thấy đã cách kỹ viện rất xa rồi, nàng nhẹ gõ cỗ kiệu hô một tiếng: "Thỉnh ngừng kiệu."
"Nàng ta lại muốn làm gì?" Lam gia rất không cao hứng, nhưng vẫn kêu thủ hạ ngừng kiệu.
Kiệu của Tĩnh du được hạ xuống: "Ách.... Cũng phải để cho ta cái kia —" nàng cúi đầu, trên mặt vẫn che tấm the mỏng, lo lắng bị nhìn ra nàng không phải là người bọn họ muốn.
"Dùng nhà vệ sinh? Ta nghĩ là ngươi muốn chạy trốn kia!"
Lòng của nàng xiết chặt. Thật sự là nàng muốn trốn đi, kỹ nữ lên kiệu ra ngoài, ngoại trừ đến phủ hầu hạ nam nhân, còn sẽ có chuyện gì?
"Không phải, ta là —"
"Ta biết bên ngoài hiện tại truyền cái gì. Nói là quái đại phu đem người chết mở miệng, nói sẽ mổ bụng, đem lục phủ ngũ tạng lấy ra hết để nghiên cứu. Ngươi đi chuyến này, hắn chơi xong rồi cũng sẽ đem ngươi gỡ thành tám khối." Lam gia chịu không được phất phất tay: "Những lời kia tất cả đều là lời đồn đại nhàm chán. Tóm lại ngươi sẽ không thiệt thòi, quái đại phu cực kỳ tuấn tú, y thuật cao minh. Ngươi nên hầu hạ thật tốt."
Nàng cúi đầu cầu xin tha thứ: "Ta.... Ta kỳ thật ngay từ đầu chính là nói với tú bà chỉ bán nghệ không bán thân. Thỉnh đại gia tha ta, thả ta đi!"
"Thả ngươi đi" Hắn lạnh nhạt liếc nhìn nàng: "Tú bà đem ngươi bán cho ta, đại gia ta chính là đã chi ngân lượng. Đi lên!"
Lam gia vươn tay muốn chế trụ cánh tay của nàng, không nghĩ tới nàng lại quay người lại, thi triển khinh công muốn chạy trốn. Sắc mặt hắn thay đổi, rống lên một tiếng: "Nhanh bắt lấy nàng ta!"
Lệnh vừa ban ra, hai gã tiêu sư lập tức phi thân đuổi theo. Tĩnh Du thầm hô một tiếng không ổn thì tay trái, tay phải chợt bị chế trụ. Nàng muốn giãy giụa, nhưng hai người kia động tác nhanh hơn, nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng, khiến nàng chốc lát không thể động đậy!
Chết tiệt, hiện tại nàng đành phải nói ra thân phận thật của mình thôi.
"Kỳ thật ta là Tĩnh Du cách cách cách — ách —" Nàng khó tin trừng mắt nhìn á huyệt- huyệt câm của mình liền cũng bị điểm.
"Nếu ngươi là Tĩnh Du cách cách vang danh xa gần, vậy chúng ta đây cũng chính là ba vương công quý tộc rồi." Lam gia vẻ mặt chịu không được nhìn chằm chằm nàng: "Ta Lam gia có lẽ là người thô kệch, nhưng ánh mắt ta còn không có mù lòa. Bộ xiêm y này là ta đặc biệt sai người đưa cho tú bà, ngươi đừng tưởng rằng chúng ta chưa từng gặp mặt, ta liền sẽ để cho ngươi lừa gạt!"
Hai gã tiêu sư đột nhiên tiến lên lặng lẽ nói với hắn: "Nàng biết võ công, vẫn là nên cẩn thận một chút!" Hắn gật gật đầu, đột nhiên tiến lên, dùng thủ pháp đặc biệt điểm huyệt đạo trên người nàng: "Ta cho ngươi biết, phương pháp giải huyệt này chỉ có ta biết. Nó sẽ khiến ngươi không cách nào sử dụng võ công, nhưng không ảnh hưởng đến hành động của ngươi, tốt nhất ngươi nên hầu hạ ân nhân cứu mạng của ta thật tốt. Chỉ cần nghe hai chữ thỏa mãn từ miệng hắn, ta liền sẽ thay ngươi giải huyệt đạo!"
Cái gì? Cái này sao lại như vậy được?
Nàng lại bị ép ngồi trở lại trong kiệu. Lần này không còn có bất cứ công chúa bằng hữu nào có thể cứu viện rồi!
Các nàng đều đã gả đi xa lắm, nhóm thành viên công chúa mới lại quá mức non nớt. Huống hồ lần này nàng là bởi vì chuyện cá nhân mà rời xa kinh thành, ai cũng không biết hành động đêm nay của nàng.
Sau nửa ngày, nàng nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ của cỗ kiệu, nhìn thấy bọn họ bước vào một trạch viện. Nàng như Mộc Đầu Nhân (đầu gỗ, ý chỉ ngu ngốc) bị đem vào trong một căn phòng, ép nằm lên trên giường.
Tĩnh Du nhìn chằm chằm nóc giường, cố gắng nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ.
Nàng là công chúa đầu tiên trong bang đào hôn, lại mạo hiểm lẻn vào Thừa Vương phủ đánh cắp dược liệu trân quý của Thừa Vương gia, lại nghe lời lão Nhϊếp thái y tà ác luyện chế "Thuốc chống lão hóa". Mà lúc này Thuốc chống lão hóa lại được giấu vào trong cái yếm của nàng.
Ai! Nàng vốn định muốn giáo huấn Thừa Vương gia một trận, nhưng lại trở thành gây họa cho chính mình!
"Lam gia, ngươi tặng cho ta một nữ nhân làm lễ vật. Ngươi nói đùa sao!"
Ngoài cửa đột nhiên vang lên nói chuyện với nhau, giọng của nam nhân này cực kỳ thanh, mà hình như nàng đã từng nghe qua ở nơi nào.
"Sao lại là nói đùa?" Lam gia nhịn không được ồm ồm kêu to: "Đây chính là ta hao tâm tổn trí chuẩn bị lễ vật, không có nam nhân nào không thích thú khi thu được loại lễ vật này!"
"Chính là —"
"Yên tâm, nàng rất sạch sẽ, là lần đầu tiên, ha ha ha...."
"Ta không phải ý tứ đó."
"Ta biết rõ. Đại phu ngài đối với kỹ nữ không có hứng thú, mà ta lại không biết cái gì là hoàng thân quốc thích. Ngươi cũng như ta, cũng biết kỹ viện, sòng bạc, nhưng cái này tuyệt đối là hàng tốt...."
Hai người nói chuyện với nhau, giọng nói tựa như đã đi càng lúc càng xa, hết thảy chuyển thành yên tĩnh. Nhưng chỉ chốc lát sau sau, nàng lại nghe thấy hai tiếng bước chân vang lên, trong đó một cái sôi nổi, tựa hồ như là một đứa bé.
"Oa, không nghĩ tới lão râu ria xồm xoàm kia thật sự đưa tới nữ nhân a!" Một thanh âm trong trẻo của bé gái thốt lên.
"Thì ra là hắn đến tìm ngươi để thăm dò." Giọng nói của nam nhân tràn ngập sự vui vẻ.
"Ta cần nha, nhưng lão râu ria xồm xoàm kia hình như hiểu lầm ý tứ của ta. Ta mới không cho nữ nhân khác hầu hạ ngươi, ngươi là của ta!" Bé gái khẽ hừ một tiếng.
"Tiểu quỷ."
Tĩnh Du càng nghe lông mày càng nhíu chặt. Tại sao càng nghe giọng này càng giống như là “Hắn”?
"Ngươi làm gì thế? Trở về phòng đi."
Tĩnh Vũ duỗi tay ra ngăn cản ý định xông vào trong phòng của Tiểu quỷ.
"Ta muốn nhìn xem lão râu ria xồm xoàm kia tặng cho ngươi nữ nhân bộ dáng ra sao thôi!" Tiểu quỷ 8 tuổi liều mình nhảy đi nhảy lại liên tục, nhưng vóc dáng quá nhỏ, cái gì cũng nhìn không tới.
"Sẽ không thêm một đôi mắt, đi!"
"Vậy nếu ta đáp ứng với ngươi không nổi loạn, ngươi chính là chồng tương lai của ta." Hai tay chống nạnh, miệng nhỏ của nàng giương cao.
Hắn trực tiếp nhắm đầu nàng gõ xuống: "Ta cứu ngươi cũng không phải là cho ngươi đến quấn lấy ta." Tiếp liền đem thân nàng đẩy đi ra khỏi cửa, trực tiếp khóa cửa lại.
Tiểu quỷ trừng mắt nhìn cửa, nàng biết rõ nha. Lúc hắn cứu nàng lên, nàng vừa bẩn vừa thối lại đang phát sốt. Đứa ăn mày nhỏ bạn nàng đã nói, hắn cứu nàng, mang nàng về chỉ là muốn giúp đỡ nàng một phen, để cho nàng trở thành người được tái sinh, nhưng đợi khi nàng lớn lên gả cho hắn rồi, lúc đó chẳng phải cũng là một người mới a (người mới = tân nhân ? Nàng xoay người thong thả bước ra ngoài.
Vào rồi! Tĩnh Du thậm chí còn nghe được tiếng khóa cửa. Nàng thật sự khẩn trương, khả năng đó sẽ xảy ra sao? Thật sự sẽ là hắn sao? Hắn là người nàng sùng bái không dứt, làm sao có thể khiến nàng tiêu tan giấc mộng về hắn được....?
Bốn tháng trước —
Đây là ngày đặc biệt nhất trong cả cuộc đời Tĩnh Du nàng. Trong cùng một ngày, tất cả hỉ nộ ái ố bốn loại tư vị nàng đều đã nếm hết.
Bạn tốt của nàng là Phức Vi cách cách bị ngã ngựa trọng thương. Tại lúc thập tử nhất sinh, trong nháy mắt bỗng nàng nhìn thấy "Hắn"!
Lúc này, bên cạnh giường bệnh của Phức Vi, nàng cùng Phức Vi nín thở nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú. Lại nhìn theo hắn từ bên trong một cái bình sứ bạch ngọc đổ ra ba viên thuốc nhỏ màu trắng có mùi thơm nồng nàn lạ lùng, đưa vào trong miệng Phức Vi, thấy nàng nuốt xuống xong, hắn đột nhiên cười: "Cũng may, cuối cùng cũng còn một hơi thở."
Nghe vậy, nàng không tự chủ được cũng mỉm cười vui vẻ, ở trong l*иg ngực tràn đầy sùng bái cùng ý thức mãnh liệt sôi trào.
Từ nhỏ đến lớn nàng đối với dược thảo, sách thuốc luôn có một sự mê muội không nói nên lời. Nhưng bởi vì ở trong hoàng tộc, dù cho sách thuốc có nhiều hơn nữa, phong phú hơn nữa cũng chỉ là lý luận suông, không thể tận mắt nhìn rõ.
Cho nên nàng cực kỳ sùng bái vị thần y trẻ tuổi tài cao, xuất quỷ nhập thần Tĩnh Vũ, hơn nữa tên hắn cùng tên của nàng phát âm cực kỳ giống nhau. Cái điều trùng hợp tuyệt vời này khiến nàng cảm thấy bọn họ trong lúc đó tất sẽ có duyên phận thật sâu nặng. Vì vậy nàng từ sùng bái hắn liền dần dần chuyển thành ái mộ.
Nàng thường nghĩ, hắn hẳn là một người có cá tính điềm tĩnh bên trong, là một nam tử tuấn tú nho nhã. Được gặp hắn một lần nữa cũng là điều mong ước lớn nhất của cuộc đời nàng.
Mà lúc này hắn đang đứng ở trước mặt nàng, nàng lại kích động nói không nên lời, chỉ có thể dùng đôi mắt sáng lên ánh rạng rỡ nhìn hắn.
Hắn trẻ tuổi hơn, tuấn mỹ hơn so với trong trí nhớ của nàng còn, mày kiếm mắt sáng, lại mặc một bộ áo trắng nho nhã giống như trong tưởng tượng của nàng như đúc.
Nàng xem hắn bắt mạch cho Phức Vi, lông mày chuyển từ nhíu chặt vì phức tạp trở nên thoải mái, con ngươi đen quay về thông suốt.
Thật ra, nói dễ nghe một chút thì gọi là lười biếng bất kham (ko kềm chế dc), hẳn là từ "cà lơ phất phơ" mới tả được chuẩn xác. Mà cái thần sắc biến hóa của hắn làm lông mày nàng không khỏi nhướng lên.
Hắn là thần y mà nàng sùng bái. Hắn không nên cũng không thể có loại thái độ, bộ dạng ngả ngớn như côn đồ đầu đường, xó chợ. Sau đó lại nghe hắn dùng giọng điệu khoan thai nói chuyện, thảo luận thời tiết, trong nội tâm nàng càng sùng bái hắn hơn rất nhiều. Nhưng giờ thì bức tường cao về hắn đã xuất hiện vết nứt....
"Ba viên Tục Mệnh Đan là ta đến Âm Sơn, đánh nhau cùng một đám dơi núi rất lâu mới hái được Thiên Tiên Thảo. Loại cỏ này nghe đồn là loại cỏ thần tiên trên trời dùng để cứu mạng..."
"Nàng ấy rốt cuộc thế nào?" Thái độ của Lôi Sa Hoàng đối với hắn không đủ thận trọng và cảm thấy bất mãn. Bởi vì nằm ở trên giường chính là nữ nhân hắn yêu sâu đậm!
"Nàng chết!" Mọi thiên tài đều có tính tình cổ quái, mà Tĩnh Vũ đời này ghét nhất chính là đang nói chuyện bị cắt ngang. Cho nên không khách khí trực tiếp đưa lên hai chữ kia.
"Cái gì???" Lôi Sa Hoàng sắc mặt biến đổi lớn, ngay cả đám a hoàn bên cạnh hắn cũng mặt cắt không còn chút máu.
"Nhưng đã được ta cứu trở lại." Hắn nói tiếp.
"Ngươi —" Lôi Sa Hoàng lần đầu tiên có ý nghĩ muốn đánh người, nàng cũng có định đó, nhưng lại vội vàng kéo tay của hắn ra.
"Hắn là ‘thần y’ chỉ nghe thanh không nghe thấy người, chờ hắn cứu sống Phức Vi, ta sẽ cùng ngươi đánh hắn!" Nàng cũng rất tức giận, một đại phu nổi danh thiên hạ sao lại có thể có cái vẻ mặt cợt nhả như thế!
"Cũng được!" Lôi Sa Hoàng thả tay xuống, nhưng biểu lộ vẫn đang rất khó coi.
Nàng cũng biết thần y đang đánh giá nàng, nhưng nàng chưa biểu hiện thái độ tốt với hắn.
Tĩnh Vũ tinh tế đánh giá vẻ mặt tức giận đến đỏ lên của Tĩnh Du. Trên đầu nàng có một đoá hoa hồng giả bằng lụa cao nổi bật như lá cờ trên cái cổng chào (cái này nghe buồn cười chết được =)) ). Ngũ quan của nàng giống như những viên ngọc quý được mài dũa tinh xảo, dung mạo tựa thiên tiên. Một bộ trang phục tơ lụa màu tím của phụ nữ Mãn Thanh làm tôn lên khí chất được chiều chuộng như đứa trẻ của nàng, mà cặp mắt sáng long lanh kia toát ra lửa giận khiến cho ánh mắt của hắn nhìn nàng như bị thôi miên.
Đại khái là nàng cũng quan tâm đến truyền kỳ về vị thần y xuất chúng hơn người này, cũng nhận thức được y thuật của hắn, cũng tự cho là mình đã nhận định đúng hắn nên là người như thế nào.
Phát hiện này một chút cũng không ngoài ý nghĩ của hắn. Hơn nữa sau này hắn còn phát hiện ra nàng là "thầy thuốc ngốc nghếch" luôn tự cho mình là đúng.
Nàng tức giận thở phì phì trừng mắt nhìn hắn. Nàng đã từng sùng bái, liều mình truy đuổi, chỉ vì mong muốn có thể gặp mặt hắn một lần, nhưng hắn lại có thể thuận miệng dùng sinh tử của Phức Vi đùa giỡn khiến nàng bực bội, tức lộn ruột. Thật hận.
Tĩnh Vũ cũng thấy rõ ràng trong đôi mắt đẹp kia ẩn chứa hàng ngàn những tâm tình gì. Điều khiến hắn hiếu kỳ chính là trong đôi mắt đó chứa ai oán cùng phẫn uất, giống như hắn cùng nàng trong lúc đó có thâm cừu đại hận gì vậy.
Điều này cũng thật mới lạ, làm cho hắn nhịn không được giương khóe miệng lên, nghĩ cách xác nhận thân phận của nàng. Dù sao hắn cũng chỉ mới vội vàng liếc xem qua bức họa của nàng mà thôi.
"Đúng thì sao?" Tuy hắn cứu bằng hữu tốt nhất của nàng, nhưng nàng lại chán ghét thái độ của hắn! Nàng không cần lại phải yêu mến hắn!
"Ta muốn xử lý miệng vết thương của nàng ta, ngươi có gan thì lưu lại."
"Đương nhiên là ta muốn lưu lại!" Nàng lạnh giọng trả lời.
Nhưng nàng hối hận, chứng kiến hắn dùng kim khâu lại vết thương trên người Phức Vi. Nàng liền chạy ngay đi nôn mửa.
Những ngày tiếp theo, hắn vẫn dùng thái độ như không có việc gì để trị liệu cho Phức Vi. Thậm chí cuối cùng, còn nhân lúc bằng hữu của nàng chưa tỉnh hẳn, im hơi lặng tiếng rời đi mất.
Từ đó tới nay cũng đã mấy tháng bọn họ chưa từng gặp lại, nhưng điều này là sao? Hôm nay nàng lại có thể gặp hắn lần nữa?
Tĩnh Vũ lười biếng bước nhanh đến bên giường. Nhìn thấy nữ nhân che mặt bằng tấm the mỏng kia, chỉ lộ ra mỗi một đôi mắt sáng. Đầu tiên hắn nhíu mày lại, điều tiếp theo khiến nàng khó có thể tin được chính là hắn cúi người tới gần, đem khuôn mặt anh tuấn dán sát mặt nàng, chậm rãi xé đi tấm the mỏng ở trên mặt. Đôi mắt đen lộ ra ý cười nồng đậm.
Tĩnh Vũ thấy miệng nàng liên tục hé mở rồi lại ngậm, tốt bụng đưa tay giúp nàng cởi bỏ huyệt đạo, nhưng dường như cảm giác thêm được điều gì đó, đôi mắt hắn chợt lóe lên tia sáng.
Rốt cục cũng có thể cử động, Tĩnh Du vốn định thở dài nói ra, đã lại thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn dán sát lại gần. Nàng nín thở không dám động đậy nhưng nhịn không được đành mở miệng: ''Ngươi nhất định phải dựa gần như vậy sao? ''
Ha ha... Khẩu khí của nàng nghe như là đã không thể kiên nhẫn nữa rồi! Thật sự chính là nàng sao Tĩnh Du cách cách?! Hắn trực tiếp cười một tiếng gập người, nhìn thấy nàng không thể tự nhiên ngồi dậy được.
Đây là sao? Chẳng lẽ đây chính là vị công chúa thích làm chuyện kinh thiên địa nghĩa vang danh xa gần, khiến người khác phải sợ hãi? Cách cách giả trang làm kỹ nữ?
Hắn dùng ánh mắt không bình thường cố ý đánh giá nàng từ đầu đến chân, lại cố ý dừng ở nửa người trên mê người của nàng. Khác hẳn với lần trước khi gặp mặt lúc nàng mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh, bây giờ chỉ có cái áo yếm thêu hoa, bên ngoài khoác thêm một áo choàng the mỏng màu hồng phấn gắn hạt ngọc trai. Cảnh xuân liền bị hắn thu hết vào mắt.
Nàng theo bản năng cúi đầu hướng theo ánh mắt của hắn xem xét, lập tức liền hô nhỏ một tiếng, bối rối dùng hai tay vòng ôm chính mình lại, ngẩng đầu hung tợn nhìn hắn: ''Phi lễ chớ nhìn, thiệt thòi cho cái danh thần y của ngươi!''
''Thần y cũng cần phải ăn uống ngủ nghỉ, thất tình lục dục đều giống người khác thôi.'' Dùng giọng điệu trào phúng đối đáp nàng, hắn không nghĩ sẽ trở nên ngang ngược vậy.
Nhìn nàng dùng hai tay phòng vệ che đi cảnh xuân ở trước ngực, Tĩnh Vũ giương cao miệng cười, lại nhìn nàng lập tức nhảy xuống giường, bước nhanh tới cửa. Hắn xoay mình một cái, nhanh như chớp tiến lên ngăn cản đường đi của nàng.
Nàng sửng sốt nhìn động tác mau lẹ của hắn, lập tức xác định võ công của hắn không kém chút nào, mà mới vừa rồi là hắn giải huyệt cho nàng đi.
Nàng thử vận khí, lại phát hiện bản thân không thể sử dụng được nội lực: ''Trên người của ta bị Lam gia dùng thủ pháp đặc biệt điểm huyệt chế trụ nội lực. Ngươi có thể giải cho ta không?''
Hắn lắc đầu, ánh mắt chợt thu vào, vừa vặn giấu đi một chút ý cười giảo hoạt. Khi mới giải huyệt đạo cho nàng, hắn đã nhận ra còn có huyệt đạo khác bị hạn chế, tuy rằng năng lực của hắn có thể giải nhưng hắn lại chưa có ý định làm thế, bởi vì trực giác mách bảo cho hắn biết, nếu khôi phục lại võ công cho nàng, phiền toái lập tức kéo đến a...!
Nếu không có năng lực, vậy còn chuyện tốt gì để nói! Nàng trừng mắt nhìn hắn: ''Coi như ta chưa hỏi, mời ngươi tránh ra, đừng ngăn cản đường đi của ta.''
Hắn chỉ lắc đầu cười: ''Ngươi là lễ vật Lam gia bỏ một lượng lớn bạc mua tặng cho ta, làm sao có thể rời đi?''
Sắc mặt nàng lập tức trầm xuống: ''Hắn xài bao nhiêu tiền mua ai đêm nay ta không biết, nhưng người đó tuyệt đối không phải là ta!''
''Lời của ngươi sai rồi, nữ nhân hắn đưa tới là ngươi.''
''Đây chẳng qua là kế tạm thời của ta!''
''Nói ta nghe một chút.''
Nàng làm sao có thể nói cho hắn toàn bộ chân tướng việc một cách cách biến thành kẻ trộm ở bên ngoài, còn tự cho là có thể trừng trị mấy tên thô bạo, lỗ mãng. Kết quả...
''Tóm lại cũng chỉ là một hiểu lầm. Đối với ngươi ta là ai ngươi rất rõ ràng, ta muốn đi, không cần thiết phải kể chi tiết với ngươi!'' Nàng lạnh lùng nói.
Hắn khẽ nhíu đôi lông mày: ''Ý của ngươi là thân phận của ngươi cao hơn ta? Được, điểm này cần phải bàn bạc lại.''
Những lời này của hắn có hàm ý khác nhưng khi lọt vào tai nàng lại trở nên cực kỳ chói tai: ''Thì ra ngươi thật sự nghĩ bản cách cách ta là kỹ nữ?''
Hắn không để ý liền nhún vai: ''Ta chỉ là một người thu nhận lễ vật. Những chuyện liên quan đến chuyện trung chuyển hay thân phận của ngươi đều không có quan hệ gì với ta. Điều quan trọng là, lễ vật ta mở ra chính là ngươi!''
Nàng nhăn mặt rùng mình: ''Ngươi dám!''
''Chậc chậc...'' Hắn đột nhiên cười cười tiếp cận nàng: ''Ngươi có biết hay không việc nam nhân rất dễ bị kích động, ngươi có thể dễ dàng khơi mào du͙© vọиɠ trong hắn!''
''Ta không biết, ta chỉ biết là nếu ngươi dám chạm vào ta, ngươi sẽ phải chết!''
''Phải không? Nhưng tại sao ta lại cảm thấy ngươi đang cố tình khêu gợi du͙© vọиɠ của ta. Chẳng lẽ là vì ngươi thích ta?''
''Chỉ còn thiếu mỗi việc ngươi đưa mặt mình lên thϊếp vàng thôi. Lần đầu tiên nhìn thấy, ta liền chán ghét ngươi!''
Hắn giương miệng cười một tiếng: ''Đó là chuyện mấy tháng trước, tại sao cảm giác chán ghét của ngươi vẫn mãnh liệt như vậy? Điều này rất không bình thường đi!''
Đương nhiên là không bình thường. Hắn làm sao có thể hiểu được, nàng vốn cực kỳ ngưỡng mộ hắn, nhưng lại không nghĩ đến lúc đối mặt với sinh tử hắn lại lộ ra vẻ mặt cợt nhả, khiến cho sự ngưỡng mộ của nàng đối với hắn rơi mất hết!
''Chán ghét chính là chán ghét!''
Nàng không nghĩ rằng nàng lại cùng hắn dây dưa không dứt. Nàng có ý muốn nói rằng phải đi, hắn lại đứng bất động như núi. Nàng nghiến răng nghiến lợi giận dữ nói: ''Ngươi là tiếc số tiền của Lam gia? Vậy được rồi, hắn dùng bao nhiêu tiền mua nữ nhân kia cho ngươi, ta sẽ trả lại ngươi gấp hai, gấp ba lần!''
''Ngươi nghĩ rằng thần y thật sự thiếu tiền?'' Hắn hỏi lại.
Không phải? “Vậy ngươi thiếu cái gì?”
“Ta thiếu nữ nhân.”
Sắc mặt nàng lập tức biến đổi. Nhìn vẻ mặt háo sắc của hắn, nếu không phải từng tận mắt thấy qua y thuật của hắn rất cao thâm, đánh chết nàng cũng không tin cái tên tuấn tú cao ngạo lại giống tên háo sắc này là thần y!
Hắn thấy rõ trong mắt nàng hiện lên khinh thường. Có lẽ ở cùng những thứ thi thể xác chết kia quá lâu liền thấy người con gái trước mắt này thực sự kiều diễm vô cùng hấp dẫn. Nhưng có điều đặt tay lên ngực tự hỏi, lời này còn thực sự là chưa đúng.
Nàng không chỉ là một cách cách sở hữu dung nhan xinh đẹp, nếu như bình thường cũng chỉ là một cô nương có nhan sắc mà thôi. Nhưng trên người nàng còn toát ra cỗ khí chất đặc biệt làm hắn khắc sâu ấn tượng.
Nhưng vì sao nàng đối với hắn hình như thật là bất mãn đi? Hắn có chút hờn giận: ''Rất nhiều nữ nhân nhìn ta cũng không có biểu tình giống như của nàng.''
''Ta nghĩ là ta hẳn không phải trường hợp đặc biệt. Nếu thật sự có một nữ nhân yêu thương, nhung nhớ ngươi thì Lam gia chắc sẽ không cần phải đi mua kỹ nữ về cho ngươi phát tiêt!'' Nàng cố ý mỉa mai hắn, không ngờ tới...
''Ngươi thật sự là thông minh nha.'' Vẻ mặt hắn thật sự rất kích động. Nàng không thể tin được trừng mắt: ''Cho nên đem người khác đưa đến trong nhà làm lễ vật, mà khi trả về lại còn nguyên thì thật là thất lễ.''
''Đừng xằng bậy!'' Nàng phẫn nộ lên tiếng, giọng run nhè nhẹ. Bỗng nhiên hắn thình lình bước đến gần làm nàng bị bất ngờ phải bước lùi về phía sau.
''Không cần phụ tấm lòng và ý tốt của người khác!'' Hắn tiếp tục đi tới.
Nàng nuốt nước miếng, tiếp tục lui về phía sau: ''Ta là cách cách...''
''Ngươi nói gì?'' Hắn cố ý giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục bước về phía trước.
Nàng như con chim sợ cành cong, đi lùi từng bước một. Mãi cho đến khi hai chân đυ.ng phải giường, lại thấy đôi mắt của hắn hiện lên tia xảo trá, nàng mới phát hiện ra căn bản là nàng đã sai lầm rồi, nhưng muốn chạy cũng không còn kịp nữa. Hắn như tòa núi cao đứng chắn trước mặt nàng, nhẹ nhàng nghiêng thân thể một chút, nàng sợ tới mức ngã ra nằm ngửa ở trên giường, đối mặt với khuôn mặt anh tuấn của hắn, lòng nàng trở nên lo sợ: ''Ngươi... ngươi... biết ta là ai...''
''Đương nhiên là hoa khôi Thanh Nương ở kỹ viện được Lam gia mua về...''
Hắn dựa thấp cả người xuống sát người nàng, nàng lại cố gắng đẩy hắn ra nhưng vô ích. Bàn tay to lớn của hắn dễ dàng bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng kéo cao, hoàn toàn làm mất đi trở ngại, dựa sát vào nàng để hắn động chạm đến thân mình nàng.
Nàng tuy rằng không thể động đậy nhưng cũng cắn răng mở miệng nhắc nhở: ''Ngươi dám che dấu lương tâm, nghĩ ta là hoa khôi để làm loạn chạm vào ta?''
''Đó cũng không phải là ý tồi, ta coi như lý do dự phòng.''
''Ngươi!''
''Ta nghĩ tốt nhất là chúng ta vẫn nên thương lượng. Nếu ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi đào hôn, lại bị Lam gia đem từ kỹ viện đến nơi này, ta sẽ không chạm vào ngươi''
Hắn mang theo vẻ mặt đáng giận tươi cười, nhìn nàng đang nhìn mình bằng đôi mắt xinh đẹp.
Hả? Hắn làm sao có thể biết được việc nàng đào hôn trong khi nơi này cách kinh thành tới mấy ngàn dặm. Hơn nữa A Mã cùng ngạch nương khi cùng nàng đề cập hôn sự đã bị nàng cự tuyệt, để lại thư rồi trốn đi. Đáng lẽ bây giờ, hôn sự kia hẳn đã phải bị hủy bỏ rồi chứ, làm sao có thể đến tai hắn?
''Ta biết ngươi rất ngạc nhiên, cho nên chúng ta không ngại trao đổi một chút bí mật chứ?''
Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn: ''Ta mới không có bí mật!''
''Vì sao từ trên người nàng ta lại có thể ngửi thấy mùi dược thuốc kỳ lạ?'' Hắn dựa sát người nàng hít một cái thật sâu rồi lại cười một cách gian xảo.
Mặt nàng lập tức biến đổi.
''Hơn nữa... mùi hương này còn đặc biệt thật nồng?'' Tay hắn nhẹ nhàng di chuyển từ hai má trắng nõn của nàng đi xuống, khẽ vuốt đến đôi ngực đang phập phồng của nàng kia, đôi mắt đen hiện lên ý cười gian tà: ''Kỳ thật ta đối với các vị thuốc cực kỳ mẫn cảm, đặc biệt hiếu kỳ, nhất định phải xem cho rõ ràng.''
''Ngươi!'' Nàng liền mở to hai mắt nhìn hắn, chữ ''dám'' đột nhiên nghẹn nơi cổ họng. Tay hắn lại bắt đầu thăm dò bên trong cái yếm, mặc dù hắn còn chưa có cởi xiêm y của nàng. Hai tay hắn đích thực đυ.ng phải nơi mềm mại, hốc mắt nàng liền nổi lên sự phẫn nộ cùng khinh thường, trợn mắt nhìn hắn.
Đích thực là hắn không nên đυ.ng đến vật tròn tròn mềm mại kia. Nhưng bình dược lại bị cột ở phía trên dây áo yếm, hắn phải dùng sức một chút mới có để tháo xuống. Lần này là do không cẩn thận đυ.ng phải, nhưng cảm giác tốt lắm, no đủ mềm mại, hấp dẫn hắn tiến lên cố gắng xâm lược thêm một bước. Nhưng nếu lúc này hắn muốn nàng, chỉ sợ cách cách tôn quý lại hiếu thắng này sẽ cắn lưỡi tự sát mất, hắn sẽ cảm thấy luyến tiếc. Dù sao hắn cũng sẽ có được nàng, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Cầm trong tay một thanh dao nhỏ sắc bén, hắn thu hồi cổ tay trở về, nhìn bình sứ hồ lô chỉ cao bằng ngón tay: ''Đây là?''
''Ngươi đã giật tiền lại còn cướp sắc. Ta khinh bỉ ngươi!'' Nàng nhịn lại không cho nước mắt trào ra, mạnh mẽ lên án.
Cúi đầu thu lại nụ cười trong đôi mắt đen láy: ''Cướp sắc? Đây chính là không sớm thì muộn cũng thế thôi. Cướp tiền mà, theo ta được biết, vì thuốc trường sinh quý giá này mà không biết bao nhiêu mạng người đã bị gϊếŧ, hao phí một số tiền lớn mới đến tay. Làm sao lại có thể trở thành của ngươi?''
''Này...''
''Hôm nay ngươi đã quá mệt mỏi rồi! Từ kẻ trộm lại trở thành kỹ nữ, bị đưa đến nơi này, tốt nhất là nên ngủ đi...''
Hắn cúi đầu dịu dàng dụ dỗ nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy càng thêm sợ hãi.
Một viên thuốc có mùi thơm lạ lùng theo ngón tay có chút thô dày của hắn đưa đến miệng nàng. Dường như vừa vào trong miệng liền tan ra, một luồng ấm áp tràn đầy cổ họng, ánh mắt nàng trở nên mông lung. Cho dù nàng cố gắng muốn nhìn cho rõ đôi mắt thâm trầm kia đến mấy nhưng đôi mắt vẫn là chậm rãi khép lại, bắt đầu thϊếp đi...