- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đường Đột Mỹ Nhân
- Chương 5
Đường Đột Mỹ Nhân
Chương 5
Ngày mới, Lý Long vừa dậy đã kích động chạy tới trước cửa phòng Tiêu Hoàn Vũ, liên chính hắn cũng không rõ vì cái gì mà bản thân tự nhiên tích cực đến thế.
“Tiêu cô nương? Ngươi tỉnh chưa?”
Một lát sau…
“Ân…vào đi…”
Được “chủ phòng” cho phép, Lý Long điềm nhiên mở cửa bước vào, sau đó…
CHỉ thấy Tiêu Hoàn Vũ đem y phục ném tứ tung, trên người chỉ mặc độc có một cái quần soóc, trên thân là một cái áo phông rộng thùng thình, trên che dưới hở. Loại này trong mắt người thế kỷ 21 chỉ là một cảnh thực thông thường, là trang phục tối thoải mái mặc ở nhà, nhưng ở thời Đường….Nhất là dưới con mắt của kẻ luôn coi mình là nữ nhân thì…lớn chuyện a.
Chỉ thấy người trên giường, y phục không che hết cơ thể, một đôi chân ngọc thon dài lộ ra, trắng noãn, tinh tế tựa như tạc từ ngọc thạch không tỳ vết. Trên thân lại càng lộ ra một mảnh ý xuân, cổ áo trễ, bờ vai mảnh như ẩn như hiện sau lớp vải. Mà thân thể kia đang như con mèo say ngủ, cuộn tròn thành một đống, thỉnh thoảng hơi hơi động đậy, phát sinh tiếng rên nho nhỏ ngọt ngào, hình như còn đang trong mộng đẹp. Bỗng nhiên, hai chân dang rộng, tạo ra một cảnh động lòng người, thân người xoay nhẹ hướng ra phía cửa, động tác nhẹ nhàng liêu nhân, lại thêm một tiếng nói mê động lòng người: “A Long…ta còn muốn (muốn cái giề =)))))))))))))))))…”
Mới sáng sớm đã bị khung cảnh xuân ý dào dạt như thế “tập kích”!!! Ngay cả một gã Lý Long thường ngày trầm ổn cũng không khỏi đứng ngây ngốc ở cửa phòng, tuy rằng lãnh tĩnh thành quen khiến hắn không có phát sinh kêu thét gì, nhưng theo lẽ thường thì ít ra cũng nên khả dĩ đánh thức người kia, thế nhưng hiện tại tình huống lại tiến triển thành: Ly Long đứng ngây ngốc ở cả phòng điềm nhiên tiếp tục “thưởng thức” mỹ cảnh, mà người bị thưởng thức lại không biết đang ở trong mỹ mộng cỡ nào, thỉnh thoảng phát ra tiếng thì thào thỏa mãn, bay đến trong tai Lý Long lại trở thành tiếng rêи ɾỉ nồng nàn khi hoan ái….
Lý Long đứng ngây ra, nhưng đại não không hề ngừng hoạt động như một số truyện tầm xàm bá láp vẫn nói, trái lại bắt đầu vận hành hết tốc lực!!!
Nàng vừa gọi bản vương vào… Nếu là nữ nhân bình thường đang trong cảnh quần áo không cân chỉnh sao lại có thể để nam nhân bước vào phòng? Lẽ nào nàng cố ý? Cử chỉ liêu nhân như vậy, còn gọi thẳng tục danh của bản vương… Quá rõ ràng rồi!! Nàng là đang dụ dỗ bản vương!!!
Động cơ của nàng là gì? Ai phái nàng tới?
Lý Long đang trong lúc suy tư, Tiêu Hoàn Vũ cuối cùng cũng chịu mở hai con mắt lèm nhèm, vừa nhìn thấy Lý Long thì, tính tình lễ phép khiến hắn mỉm cười…
Nhưng trong con mắt Lý Long, một nữ nhân, y phục trễ tràng, dùng cái loại ánh mắt mông lung mê hoặc này nhìn mình, nụ cười chào buổi sáng thông thường lại thành nụ cười tà mị đầy câu dẫn…
Nhất thời máuy chảy lên đầu!! Nữ tử lớn gan!! Có lẽ nên nói là…phóng đãng!!
Một cỗ tức giận không nói nên lời lập tức tràn lên đầy, thứ tình cảm mơ hồ vừa nảy sinh với Tiêu Hoàn Vũ bị phẫn hận tập kích, đanh tan không còn một mảnh!!!
Bản vương cư nhiên lại có thể để ý tới loại nữ tử này? Nhìn nàng biết rõ cung cách khơi mào hứng thú của nam nhân như vậy, rõ ràng không thể là xử nữ!
Bỗng nhiên trong đầu nổi lên một cỗ du͙© vọиɠ muốn xé nát nữ tử trước mắt, Lý Long một bước tiến đến, không khỏi bị giằng xé bởi ý niệm muốn đặt Tiêu Hoàn Vũ dưới thân. Đáy mắt Tiêu Hoàn Vũ hiện một tia khó hiểu, Lý Long nhìn thế chỉ cười nhạt: Còn giả vờ? Nếu là ngươi muốn dùng sắc dụ dỗ
bản vương, bản vương sẽ giúp ngươi như nguyện!
Hung hăng đoạt lấy đôi môi non mềm đỏ thắm, không nghĩ tới môi của nàng ngọt ngào như vậy, duonwgf như là ngọc dịch quỳnh tương, ngọt ngào, mát lạnh, lại thuần khiết vô ngần… Cố dụng sức nhưng động tác vẫn vô thức ôn nhu, đôi môi tinh tế như nhuyễn đường tư vị quả thực tuyệt mĩ vô song.
“Nạn nhân” Tiêu Hoàn Vũ vẫn có chút mơ hồ, khi hắn ý thức mình đang bị hôn thì không khỏi…. ngẩn người!
Vốn nghĩ rằng nơi này vùng sâu vùng xa hẻo lánh, không ngờ lại lưu hành cách thức chào buổi sáng “mốt” như vậy!
Nghĩ thế, Tiêu Hoàn Vũ rất chi là phối hợp, không có đẩy Lý Long ra. Mà Lý Long thấy người dưới thân tuy đã tỉnh nhưng vẫn không có đẩy mình ra…Vậy hắn phán đoán không sai, đúng là muốn dùng sắc dụ hắn mà!!!
Trong nháy mắt tức giận lại đá văng lý trí, Lý Long không còn tâm trí suy nghĩ vì sao hắn khi biết nàng muốn dụ dỗ hắn thì lại đặc biệt tức giận như vậy. Hắn- một kẻ xưa nay bị dụ dỗ không biết bao nhiêu lần cũng không nổi lên được một tia tình tự, ngay cả trong lúc hoan ái cao trào lông mày còn không có nhếch lên, thế mà hiện tại…
Lý Long tinh tế dùng lưỡi nhẹ nhàng đem bờ môi ngọt ngào kia tách mở, rất nhanh bắt được chiếc lưỡi mềm như nước, nhẹ nhàng cắn múi, không tự chủ được mà càng hôn càng sâu, mỗi lưỡi đan vào càng thêm thân mật..
Say…
Lý Long trong nháy mắt đã say, cái cảm giác tuyệt vời không gì sánh được này làm hắn một lần nữa quên đi phẫn nộ, thầm nghĩ phải hảo hảo thưởng thức mỹ vị của nhân gian này (hám giai quá độ a T^T)
Mãi đến khi…
Khố gian bị Tiêu Hoãn Vũ hung hăng đá một cái! Lý Long đau đến chết đi sống lại, buông Tiêu Hoàn Vũ ra, họ Tiêu lập tức ngồi bật dậy, hung hăng tặng hắn một cái tát in hằn năm ngón, còn không quên đá thêm một cười nữa!!!
“Vương bát đản!! Cư nhiên lại là gay!!”
Lý Long đang đau đến không nói nên lời, nghe đến đó lập tức nổi trận lôi đình: “Cấp (trả – và đọc gần giống g-a-y =))))))) cái gì?? Thù lao? Nguyên lai là kỹ nữ!!”
“Kỹ nữ????!!” – Từ này Tiêu Hoàn Vũ nghe lại hiểu không sót nghĩa nào…
“Bloody helll! Shame on you!! Fuck!!”
Tiêu Hoàn Vũ dùng ngôn từ cực kỳ bại hoại mà mắng, Lý Long một từ cũng nghe không hiểu, nhưng hắn không hiểu cũng tự nhiên biết không phải lời tốt đẹp gì!
Kỹ nữ đáng chết! Dám dùng sắc dụ bản vương! Lại còn dám động tay chân! Bây giờ còn mắng ta?????? Chỉ bởi vì muốn đòi thù lao?
Lý Long khí nóng bốc đầu, đột ngột nhào tới, đem Tiêu Hoàn Vũ áp đảo dưới thân, sau đó đối hắn cuồng dại mà hôn.
“A! Vương bát đản!! Ngươi đồ đồng tính luyến ái!! Buông!!!”
Đáng tiếc, Lý Long nghe không có hiểu ý tứ của cái cụm từ mang tính thời đại như “Đồng tính luyến ái”, thế nên hắn không thèm dừng tay. Tiêu Hoàn Vũ thì vẫn cứ kêu gào thất thanh: “Ngươi cái tên dư đào này (ồ vâng – cái từ này dĩ nhiên bắt nguồn từ chuyện Di Tử Hà cùng Vệ đế ăn chung một quả đào)!! “, “Bộ ngươi thích đoạn tụ chi tích hả???” “Ta không có thích long dương!!!!”
Nói liên tục nói không ngừng nghỉ, tưởng rằng Lý Long sẽ dừng lại.
Đáng tiếc, không như mong muốn, hơn nữa tình huống càng ngày càng có xu hướng tiến triển nhanh hơn…
“A!!!”
Tiêu Hoàn Vũ hét thảm một tiếng, cái áo phông thể thao độc nhất vô nhị trong lịch sử Đường triều trăm năm chính thức đi về cát bụi…
Lý Long sửng sốt nhìn.
“Buông!! Ngươi cái tên hỗn đản!! Ta gϊếŧ ngươi!!”
Hạ thân Tiêu Hoàn Vũ bị Lý Long cường bạo áp chế không thể động đậy, y phục bị xé rách lại càng khiến hắn tuyệt vọng, chỉ có thể vừa mắng to vừa khóc nức nở.
Ô ô ô ô, xem ra hôm nay hậu đình trinh tiết của ta khó mà giữ rồi!….
“Ngươi…ngươi là nam?” Lý Long lúc này, gần như đã hóa đá…
“Vương bát đản! Chả lẽ ta nhìn giống con gái lắm sao~~ Ô ô ô, ngươi là tên đại sắc lang, uổng ta tin tưởng ngươi như thế… ngươi cư nhiên đối ta làm ra cái loại chuyện này…”
Thấy Tiêu Hoàn Vũ khóc đến lê hoa đái vũ, Lý Long nhất thời luống cuống phân trần: “Ngươi…ngươi thế nào lại không phải nữ nhân?”
“Ta giống nữ ở chỗ nào???”
“Ngươi có lỗ tai a!” Lý Long hùng hồn đưa ra chứng cứ xác thực của hắn.
“Stupid!! Đứa nào nói chỉ nữ nhân mới có thể có hả!! Nam sinh trong học viện của chúng ta có đứa nào chưa từng bấm lỗ tai chứ??:”
“Thế nhưng…chỉ có nữ nhân mới có thể có a… nam nhân thế nào lại có thể đeo cái thứ đó?”
“Ngươi lạc hậu cổ hủ lẽ nào muốn cả thế giới cũng phải theo ngươi??”
“Na…ý của ngươi là… ở nước của ngươi nam tử cũng có thể xỏ hoa tai?” Chỉ có thể là như vậy, nếu không thì hắn không tài nào hiểu được chuyện này.
“Đúng!! Chính hắn!” Tiêu Hoàn Vũ khẳng định dứt khoát, lại trở về cùng kẻ trước mặt làm một cuộc phổ cập giáo dục.
Lý Long nhất thời ong ong cả đầu, nếu như hắn là nam, thế thì những cử chỉ thân thiết không hợp lễ trước đây đều có thể hiểu rồi…
Nhất thời Lý Long mặt đỏ, coi như đã hiểu rõ chân tướng, cư nhiên là bản thân hắn đa tình..”
“Xin lỗi… ta.. ta tưởng ngươi là…. Xin lỗi…”
“Cút ngay!!” Tiêu Hoàn Vũ quát ấm lên.
Lý Long cuống quít xuống giường, Tiêu Hoàn Vũ lập tức đem chăn bao kín mình, trừng mắt nhìn Lý Long, thập phần cảnh giác lùi lùi vào trong góc tường.
“Xin lỗi, ta không cố ý…” Lý Long hận không thể tìm một đường tiến lại gần, nhất là khi thấy đôi mắt vốn rạng rỡ sắc xuân giờ sưng đỏ lên vì khóc, càng tổng sỉ vả bản thân quyết liệt hơn.
“Vương bát đản…dám coi ta là nữ nhân… lại còn đối xử vũ phu như thế…. Nhất định ngươi không phải người tốt mà… ô ô ô ô…”
Tiêu Hoàn Vũ một bên vừa khóc thút thít, một bên run rẩy nói, nhìn qua không khỏi khiến người ta thấy yêu thương vô kể.
“Không phải thế!! Tại vì ta nghĩ ngươi cố tình… tại biểu hiện của ngươi… Ainha! Hiểu lầm!!!
“Ngươi…ngươi nghĩ rằng ta là nữ… Còn tưởng rằng ta câu dẫn ngươi???” Thấy Lý Long ảo não gật gật đầy, Tiêu Hoàn Vũ càng được thể khóc lớn: “Người khác câu dẫn ngươi là ngươi đè người ta ra luôn được? Cái tên không biết lễ nghĩa này!!! Ta đúng là mù mới nghĩ ngươi là người tốt!!”
Thế là Tiêu Hoàn Vũ của chúng ta một bên lu loa ăn bạ, một bên ôm chăn chạy xuống giường, từng bước từng bước nhích về phía cửa, cảnh giác nhìn Lý Long, sau đó tông cửa chạy ra ngoài. Phát hiện ra ý đồ của hắn, Lý Long mới cuống cuồng đuổi theo, đùa hoài đi, hiểu lầm này quá lớn nha, không giải thích rõ ràng thì danh dự của bản vương để ở đâu (có hả??)
“A!!”
Cho rằng hắn muốn bắt mình trở về, Tiêu Hoàn Vũ sợ đến khóc thét, càng liều mạng chạy ra bên ngoài! Lý Long chỉ còn cách lao tới ôm chầm lấy hắn!
“Ngươi, nghe ta giải thích!”
“Ta không muốn nghe!! Ngươi là cái tên sắc lang!! Đại da^ʍ côn (côn đồ dâʍ đãиɠ)!”
“Ta không phải!”
“Buông ra! Ta phải đi! Buông ra!” Tiêu Hoàn Vũ càng kêu khóc dữ hơn: “Ta lớn từng này rồi nhưng chưa có ai dám đối với ta như vậy!!
Ngươi cái tên chết tiệt! Dám đối xử với ta dã man như thế!!”
“Ta đã nói là ta không cố ý rồi cơ mà!!” Lý Long vẫn cố sống cố chết ôm lấy hắn.
“Ta không cần biết!! Ta không ngốc đến nỗi ở lại cái chỗ đáng sợ này!!”
“Ngươi nghe ta nói đã có được không?”
“Không nghe! Không nghe!”
Tỳ nữ cùng người hầu từ lâu đã lặng lẽ vây quanh, từ những nơi kín đáo nhòm xem kịch hay.
Tình huống gì thế này? Ân, có thể thấy nàng kia dưới chăn không có mặc gì… vương gia thần tình hoảng loạn như thế, nàng kia lại vừa khóc vừa nháo, lại nghe đối thoại của bọn hắn, khả dĩ có thể đoán ra…
Vương gia nhất thời ý loạn tình mê! Bá đạo áp chế nàng! Nhân gia cô nương một thân thuẩn khiết bị hủy trong nháy mắt!
Ai nha ai nha, thật nhìn không ra vương gia vốn lạnh lùng như đá lại động tình, không đếm xỉa đến hậu quả, cư nhiên ra tay mạnh thế! Nói không chừng nhân gia cô nương sớm đã có người trong lòng, vương gia lại đem gạo nấu thành cơm! Quả là âm hiểm…
Hết chương 5
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đường Đột Mỹ Nhân
- Chương 5