Chính là… Tại làm sao lại giận, ta cái gì cũng không làm nha!!
Tiêu Hoàn Vũ tính tình vốn bướng bỉnh, bây giờ cảm xúc cũng náo loạn vô cùng, đạp ngã cửa, sau đó về phòng… A, trong phòng có Lý Long, đành phải đi khách phòng vậy.
An an tĩnh tĩnh, không khí thực trầm lặng, không ai bồi y nói chuyện phiếm, cũng không ai kể y nghe mấy chuyện thú vị trên phố dạo gần đây, lại càng không có ai cùng y tiến hành giao lưu văn hóa cùng ngôn ngữ, chỉ có ánh nên nhẹ leo lắt trong gió nhẹ.
Nhàm chán, nhàm chán, hảo nhàm chán a!!!
Không tivi, không máy tính, không MD, không ai nói chuyện cùng thỉ chỉ có thể trừng mắt nhìn trời đêm, cuộc sống về đêm ở thời cổ đại căn bản chỉ là con số không!
Tiểu Hoàn Vũ rốt cục buồn tới điên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trăng đêm vằng vặng giữa bầu trời, bốn bề không một mảnh âm thành, Tiêu Hoàn Vũ tiêu sái ung dung đi tới hoa viên, từ xa đã trông thấy Lý Long đang nằm vật người ra trên bàn đá giữa hoa viên.
Vốn Tiêu Hoàn Vũ nghĩ muốn quay bước, cuối cùng vẫn vì lo lắng mà đi tới. Lý Long cả người nồng mùi rượu, miệng đang la hét mấy từ vô nghĩa gì đó, Tiêu Hoàn Vũ nhíu nhíu mày, tiến lên lay lay người hắn, đối phương vẫn không nhúc nhích, thờ dài một hơi, trực tiếp đưa tay nâng Lý Long dậy.
“Rốt cục chuyện gì khiến ngươi buồn bực thế a?”
Lý Long nửa tỉnh nửa mê, nhìn thấy Tiêu Hoàn Vũ, bỗng một phen đẩy y ra, nói, âm thanh mang theo vài phần phẫn nộ: “Dù sao ngươi cũng có thích ta đây, không cần ngươi quan tâm!! Tất cả đều là ta tự mình đa tình! Bây giờ để ý tới ta làm gì, ngươi tránh ra! Không cần lo cho ta!:”
Tiêu Hoàn Vũ mặt đầy hắc tuyến, nhìn Lý Long đang cáu kỉnh: đây chẳng lẽ chính là ấu trĩ đại nhân trong truyền thuyết, nốc rượu say, đại não liền thoái hóa, nổi hứng muốn đùa cợt tiểu hài tử?
Lý Long buồn bực ngồi về chỗ cũ, cầm bầu rượu nên nốc thêm mấy ngụm, nằm úp sấp mà thì thào: “Ngươi không để ý tới ta, ta cũng không thèm để ý tới ngươi, hanh…”
Tiêu Hoàn Vũ rốt cục cũng đã giác ngộ rằng, chưa thấy qua Lý Long say rượu là một chuyện tốt đẹp tới cỡ nào.
Suy nghĩ nửa ngày cũng chả hiễu mình đã đắc tội hắn ở điểm nào, lại không thể để mặc kệ cái tên say kia được, đành ngồi vào một bên ngồi xem Lý Long. Lý Long thì thào một trận chán chê liền bắt đầu buồn ngủ, Tiêu Hoàn Vũ ngồi ở một bên, nương theo ánh trăng tỉ mỉ nhìn kĩ gương mặt say ngủ của Lý Long.
Không biết có phải do bóng đêm mờ ảo, đôi môi cương nghị của Lý Long thêm vài phần phong nhuận, cũng có thể là tại dính rượu đi, cũng… không biết tại sao cũng gợi cảm hơn rất nhiều…
Tâm Tiêu Hoàn Vũ bỗng nhiên nhảy dựng, rõ ràng không phải lần đầu tiên nhìn thấy đôi môi khêu gợi như vậy, lại càng không phải là chưa bao giờ cũng Lý Long hôn môi, thế nhưng.. trong l*иg ngực tim cứ đập loạn lên.
Chắc là… Chính mình nhìn thấy trên miệng hắn có dính rượu, đột nhiên cũng thèm…
Thân người dần dần cúi xuống, một chút lại một chút tiến gần.
Ta không phải muốn hôn hắn… Chỉ là nghĩ muốn nếm thử, xem đó là rượu gì thôi…
Đầu lưỡi tham nhập, nhẹ nhàng liếʍ một chút, cay, lại thơm dịu, tuy rằng Tiêu Hoàn Vũ vốn quen uống bia, không hiểu nổi rượu của lão tổ tông có cái gì đáng uống, thế nhưng, rượu đọng trên môi của Lý Long lại có một loại hương vị khác…
Thực sự là hảo uống ma… Nếm thêm một chút…
Tiêu Hoàn Vũ trong lòng nghĩ “Thêm một chút” cổ vũ chính mình, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đầu lưỡi hướng theo hương rượu, nhẹ nhàng liếʍ môi Lý Long…
(cái bầu rượu ở bên cạnh đó =.=)
Bỗng nhiên, người bị hôn đột nhiên mở miệng, Tiêu Hoàn Vũ trốn không kịp, lập tức rơi vào vòng tay hắn, vừa định lùi về, liền bị cảm giác nhu nhuyễn bao vây, khinh khinh nhu nhu trêu ghẹo. Tiêu Hoàn Vũ hơi hơi trợn mắt, Lý Long đôi con ngươi vẫn nhắm nghiền, thế nhưng hai tay đã muốn vòng quanh người Tiêu hoàn Vũ, phân không rõ là hắn đang tỉnh hay là ngủ.
Bất quá, thuận theo lực đạo đôi tay của Lý Long, Tiêu Hoàn Vũ tìm được trọng tâm, thoải mái dựa vào người hắn, tiếp tục hưởng thụ nhạc thú thần thiệt
(môi + lưỡi => hôn pháp đây mờ, trình độ tiến bộ quá đi chớ)
giao triền.
Ôn nhu quán quít, lại khiến cho hô hấp dần trở nên dồn dập, Tiêu Hoàn Vũ có loại cảm giác: dường như chính bản thân mình cũng đã say rồi.
Thoáng chốc hoảng hốt, cảm giác được thứ ấm áp trong miệng đã ly khai, ngẩn ngơ mở to hai mặt, lại nhìn thấy Lý Long đang cười cười đưa lưỡi liếʍ môi, vẻ mặt đó, rõ ràng là con đại miêu vừa ăn vụng thành công mà.
“Ngươi giả say?” Tiêu Hoàn Vũ nhất
thời hồi phục tinh thần.
“Đâu có? Chẳng qua tại vì bị ngươi hôn trộm mà tỉnh thôi.” Tiêu Hoàn Vũ nhất thời hai gò má nóng bừng, vừa thẹn vừa giận, đang muốn phát tức, Lý Long lại dùng đôi môi mê hoặc nhẹ nhàng thì thầm bên tai: “Ta say. Ngươi cũng say, ngày mai liền không nhớ rõ chuyện đêm nay… Cho nên, phóng túng một chút cũng không sao…
(chả chết bố con thằng nào =)))