“Rốt cục trong hôn lễ của người Trung Hoa, thời điểm nào ứng với khi thần phụ chứng hôn trong giáo đường? Ta muốn tại thời khắc then chốt nhất mới xuất hiện.”
Nghe Tiêu Hoàn vũ nói, Lý Thuần Phong đau đầu, nhu nhu huyệt Thái Dương, cái tên này thực sự cho rằng có trò vui để chơi chắc? Cư nhiên đi cướp tân lang còn muốn chọn thời điểm mấu chốt!
“Ta cũng chưa từng tham gia qua… Bất quá, căn cứ ghi chép trong “Nghi Lễ”, hẳn là có nạp thải
(tặng lễ vật để cầu hôn), vấn danh
(đưa thϊếp có ghi tên tuổi, ngày, giờ sinh)
, nạp cát tường
( tặng lễ vật ăn hỏi), nạp chinh, thỉnh kì hoa thân nghênh lục hạng
(=.=)…? Nghe nói còn có thông hôn thư, đáp hôn thư, gia đình nhà gái còn phải chuẩn bị trước mọi thứ, hình như đêm thành lễ còn phải tế tiên linh, nhà gái trải trướng nghi… Đúng rồi, kết hôn thì còn có chướng xa, hạ tế, khước phiến, quan hoa chúc, cập hữu bặc địa, an trướng, bái đường các loại…”
Tiêu Hoàn Vũ lộ ra biểu tình vô cùng thành thực, mơ mơ hồ hồ nhìn. Lý Thuần Phong chỉ đành thở dài một hơi: “Ta nghĩ bái đường là tương đối quan trọng, bái xong tam bái thì sẽ kết thúc buổi lễ, ngươi chọn thời điểm đó mà nhảy ra đi… Bất quá phải nói trước cho ngươi, nhất bái thiên địa, nếu ngươi dám ngăn thì sẽ bị trời phạt… Là Viên Thiên Cương nói… Nhị bái cao đường thì cũng nên tránh, bởi vì cao đường của Lý Long hẳn sẽ do Lý Thế Dân đảm nhận… Ngươi nhảy ra thì sẽ bị khép tôi khi quân, chém đầu a… Phu thê giao bái tương đối hảo, bất quá là cúi đầu xong thì sẽ vào động phòng, ngươi canh thời gian cho chuẩn một chút, vái ba vái rồi thì không thể vãn hồi được đâu…. Nữ tử ở đây nếu bị phu gia từ hôn, chắc chắn sẽ lấy cái chết để dĩ tạ thiên hạ đó! Ngươi cũng không muốn hạnh phúc của mình xây trên xác người khác ba?”
“…” Hình như so với trong tưởng tượng phiền phức hơn rất nhiều? Người Trung Quốc kết hôn sao lại phiền toái thế cơ chứ?
“Kỳ thực ra nghĩ ngươi chính là trước lễ thành hôn cùng Lý Long nói rõ là tốt nhất…” Cẩn cẩn dưc dực thử đề xuất lần nữa.
“Nếu thế thì quá bình thản, nhạt nhẽo a! Buồn chán! Không có ý nghĩa! Không kí©h thí©ɧ tí nào!”
Ngươi cho này là chuyện đùa cho vui hả??
“Xảy ra chuyện gì ta mặc kệ đó…”
Lý Thuần Phong nhìn Tiêu Hoàn vũ hăng hái ghi chép trên tờ giấy lớn, không khỏi xua tay, kệ hắn vậy, dù sao thì, hắn ấn nút một cái liền quay về hiện đại, tin chắc Đường Thái Tông có phát lệnh truy nã thì tới thế kỉ 21 cũng quá hạn thi hành án rồi…
Hôn lễ của Lý Long cứ thế, chiêng trống rùm beng mà tiến hành, trong khi đó, kế hoạch cướp dâu của Tiêu Hoàn Vũ cũng trong giai đoạn hoàn thành.
Ngày tổ chức hôn lễ, nghi thức vô cùng náo nhiệt được tiến hành, văn võ bá quan thấy hoàng thượng đích thân ngự giá, cũng kéo nhau mà đến, gần như đạp bằng cả Lê vương phủ, long phượng hỉ chúc cháy lên, đèn bách niên hảo hợp thắp sáng, ánh vàng rực rỡ phát ra từ chữ “hỉ”, đại hồng đăng lung linh treo đầy trong viện. Lý Thuần Phong cùng Viên Thiên Cương tự nhiên cũng được mời làm thượng khách. Viên Thiên Cương thì không có vấn đề gì, chỉ có Lý Thuần Phong lần đầu chứng kiến thân vương cưới vợ, từ nửa dặm ngoài phủ đã mục trừng khẩu ngốc, kia một đường dài hồng thảm, mùi hoa nức mũi, còn có nhạc ban, tập sái
(xiếc), lưu thủy yến
(tiệc rượu), … lộ ra phong thái tiêu tiền vô cùng bạo tay của hoàng gia.
Đáng tiếc, Lý Thuần Phong đối với cái loại hiện trường hôn lễ tuyệt đối có giá trị
học thuật như thế này, chỉ để lại ấn tượng với bảy chữ:
“đại hồng đăng lung cao cao quải”…
Bởi vì một khối đồ sộ hồng sắc khiến kẻ khác hoa mắt thần mê, dải hồng đăng lung khổng lồ, treo kín đặc đem bầu không khí hồng nhuận phản lên gương mặt của mọi người! Cứ như cả thế gian đều bị sắc đỏ của hôn lễ bao trùm.
Thế nhưng… đây chính là hôn lễ cử hành theo kiểu hoàng tử đón dâu đó nha! Lý Thuần Phong yên nhiên dậm chân giận dữ, nếu như ngày sau nghĩ lại, chỉ sợ sẽ ảo não đến chết mất…
Lý Thuần Phong hết nhìn đông lại nhìn tây, âm thầm tìm kiếm thân ảnh của Tiêu Hoàn Vũ, bỗng nhiên thấm thía cảm giác của phần tử khủng bố, phạm pháp chuẩn bị làm nhiệm vụ…
Người kia trốn ở nơi nào a?
Tân nương vào cửa…
Lúc nào xuất hiện ni?
Tân nương do hỉ nương dẫn vào hỉ đường…
A! Sắp bắt đầu bái thiên địa rồi!! Hoàn Vũ dự định lúc nào thì nhảy ra?
Nhất bái thiên địa….
A a a! Bái xong rồi! Phải bái cao đường rồi! Trời ạ! Tiêu Hoàn Vũ đâu??
Nhị bái cao đường…
Trên trán Lý Thuần Phong đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, tâm một trận kinh hoảng, hoang mang rối loạn, mắt liếc chung quanh: Trời ạ, trời ạ, mau ra đây a!! Sắp phu thê giao bái rồi….
“Phu thê giao…”
“Chờ một chút!!”
Khách quan chớ nóng vội, không phải là Tiêu Hoàn Vũ… mà là do Lý Thuần Phong nhất thời cấp bách lỡ miệng thốt ra…
Một lời vừa nói, ánh mắt mọi người tự nhiên tập trung tới trên người Lý Thuần Phong, Lý Thuần Phong trong chớp mắt trở thành tiêu điểm hận không thể lập tức đập đầu vào tường cho rồi!
Liên quan gì đến ta!! Đều không phải là Tiêu Hoàn Vũ đi cướp tân lang sao??? Ta sao phải ra đứng đầu sóng ngọn gió chứ???
Thế nhưng lời cũng đã nói… Ngay cả Đường Thái Tông cũng có ý nhìn Lý Thuần Phong, Lý Thuần Phong thực sự là muốn nhắm tịt hai mắt, xỉu quách cho rồi…
“Thái sử lệnh đại nhân thỉnh nói ra chủ ý?” Tân lang Lý Long một thân hỉ phục, trên mặt lại không có nửa điểm vui mừng, chỉ là trong mắt bỗng nhiên lóe lên quang mang khó hiểu, phảng phất là đang chờ mong điều gì đó.
“Ách… Cái kia… Bần đạo đêm qua quan sát tinh tượng, lúc này không thích hợp đón dâu, là thời điểm đại hung, nửa canh giờ sau tiến hành mới là hảo…” Ta đành tự biên tự diễn…
“Sẽ không a” Viên Thiên Cương cực kì tinh tế bấm đốt ngón tay: “Ta từ lâu đã tra hoàng lịch, quan sát tinh tượng, kiểm cát hung, nếu làm lầm canh giờ sẽ đổi thành đại hung, đoạn tử tuyệt tôn, tái vô nhân duyên. Nếu thành thân ở khắc này, sẽ hậu thế hưng thịnh, vinh hoa phú quý hưởng không hết.
“Sư huynh, ngươi hẳn là tính sai rồi?” Lý Thuần Phong ngoài miệng cười nhưng trong không cười: “Ngươi thử suy nghĩ hảo lần nữa xem…”
Ngươi cư nhiên lúc này còn dám bỏ đá xuống giếng?? Không vì Tiêu Hoàn Vũ, cũng nên vì mặt mũi của ta mà giả một bộ dáng có chuyện lạ xảy ra chứ?? Không thì làm thế nào ta thoát được vụ này… Ô ô ô… Thương đả xuất đầu điểu
(súng bắn chim đầu đàn)
a….
Viên Thiên Cương đè thấp giọng nói: “Lý Long đời này chỉ có thể cùng nữ tử này sinh duyên, ngươi nếu phá hủy hảo sự của hắn, hắn nhất định cả đời cơ khổ, không thể kế thừa hương hỏa, ngươi nhẫn tâm sao?”
“Nếu Tiêu Hoàn Vũ không đoạt lại được Lý Long, một mạch đem ta lôi trở về, ngươi cũng sẽ nhẫn tâm hả??” Lý Thuần Phong rất đơn giản tung đòn phủ đầu, lộ ra bộ dáng vô cùng hung hăng, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Viên Thiên Cương, cái này cũng coi là vì bằng hữu mà triệt để hy sinh đi…
Viên Thiên Cương ngẩn ra, nhướng mày, trầm tư một chút, bỗng nhiên quay mặt hướng Lý Thế Dân nói: “Hoàng thượng, bần đạo sơ sẩy, tính sót một thiên vong tinh, ngôi sao này lộ trình bất định, như có như không, nếu không phải sư đệ cẩn thận tỉ mỉ tính lại, chỉ sợ thật đã phạm vào tối kị, bần đạo khẩn cầu hoàng thượng ân chuẩn dời lễ lại nửa canh giờ sau.”
Viên Thiên Cương không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, bày ra một bộ dáng dấp tràn ngập tự tin, hơn nữa hắn thường ngày liệu sự như thần, quả nhiên ngay cả Lý Thế Dân nghe thế cũng lâm vào trầm tư. Lý Thuần Phong trong lòng kêu gào: không có thiên lý!! Vì sao hắn vừa nói thì mọi người đều lộ ra dáng dấp lo lắng cực dộ? Ta nói thì không ai tin?? Hơn nữa người kia nói dối mặt không đỏ, tim không nhảy, hủy nhân duyên con nhà người ta cũng không sợ bị trời phạt, âm hiểm a…
(vậy còn ngươi?)
———-
* Đại hồng đăng lung cao cao quải: một bộ phim nổi tiếng của đạo diễn Trương Nghệ Mưu, với ống kính hiện thực và ám ảnh lâu dài.
*Bên trên có một số thuật ngữ dùng trong đám cưới, tớ thề là tớ biết được chết liền, mong mọi người thông cảm
Đoàn người nhất thời một trận rối loạn, ngay cả Khâm Thiên Giám cùng Thái Sử Lệnh cũng nói vậy, ai còn dám dị nghị gì? Vì vậy đệ tam bái đành dừng lại, cứ như thế chờ…
Ngay sau đó, vấn đề lại phát sinh…
Nếu như Tiêu Hoàn Vũ không xuất hiện? Lẽ nào lại trì hoãn tiếp? Chỉ sợ rằng long nhan nổi giận.. Thế nhưng tên kia rốt cục là chạy đi đây?
Bỗng nhiên Lý Thuần Phong “a” lên một tiếng sợ hãi, vỗ đầu, thất thanh la hoảng: “Ta thực là ngốc mà! Hoàn Vũ nhất định đã xảy ra chuyện!”
Dưới tình thế cấp bách, Lý Thuần Phong không hề suy nghĩ tựu chạy ra bên ngoài. Bỗng nhiên cánh tay bị người khác giật lại, vừa quay đầu, chính là tân lang vẻ mặt vô cùng kinh ngạc cùng sửng sốt: “Ngươi nói Hoàn Vũ làm sao vậy? Ngươi tính được cái gì???”
“Hắn muốn tới thưởng thân
(cướp tân lang/ tân nương)! Kết quả giờ cũng không thấy xuất hiện! Nhất định là đã xảy ra chuyện!”
Bất quá này không phải là tính ra, đều là suy ra thôi, ta là kim điền nhất (?).
Đột nhiên kim điền nhất Lý Thuần Phong tắt tiếng, bởi vì xung quanh toàn thể đều lộ ra thần tình kinh ngạc vô cùng…
Ô… thế nào tự nhiên lại khai tuốt ra thế này…
Quả nhiên, tiếng hừ lạnh của Đường Thái Tông mơ hồ vang lên… Lý Long lúc này không thèm lo lắng chú ý tới bầu không khí giằng co xung quanh, tràn ngập trong đầu đều là “Hoàn Vũ muốn thưởng thân là có ý gì?”… Lẽ nào… lẽ nào.. hắn thích…
Lý Long biến sắc: “Hắn thích Nhâm tiểu thư?”
Ngã ngửa!
Đừng hiểu lầm, chỉ là tác giả ngã dập mặt thôi =.=
“Ngu ngốc” Lý Thuần Phong tức giận, mắt trợn trắng lên: “Nói cho ngươi! Người thế kỉ 21 chúng ta chỉ thịnh hành một đêm tình, không có chuộng nhất kiến chung tình! Ngươi cho là hắn vì ai mà muốn thưởng thân a! Đừng tưởng rằng hắn không phải nữ nhân thì có thể lên xe mà không mua vé! Tưởng có thể tọa bá vương xa nghênh ngang đi qua cửa của liên minh tân thế kỷ chúng ta??? Đừng tưởng rằng ngươi là tổ tông chúng ta thì có thể khi dễ người khác!!!
(Lý Thuần Phong có phải uống quá chén không? Ăn nói rất có phong cách của Tiêu thị nha…)
Phỏng chừng ở đây chẳng có ai hiểu hắn đang nói cái gì.
Lý Long giật mình một lát, bỗng nhiên nói: “Hắn…. là vì ta?”
Đốt pháo! Đốt pháo hoa mau!! Cùng Tiêu Hoàn Vũ giao lưu trao đổi kinh nghiệm lâu như vậy, quả nhiên khả năng lý giải ngôn từ có bước nhảy vọt! Vô hạn thăng hoa!
“Ngươi nghĩ sao?” Lý Thuần Phong vui mừng, thở một hơi, quả nhiên, tâm ý Lý Long vẫn không thay đổi…
Lý Long giật mình, bỗng nhiên trong mắt hiện lên một tia kiên định, một đường cởi xuống hồng lăng
(lụa đỏ)
trên người, đang muốn mở miệng nói, thanh âm tức giận của Đường Thái Tông từ trong hỉ đường đã vang lên: “Nửa canh giờ đã qua, Long nhi tiếp tục hành lễ đi.”
“Hoàng thượng” Lý Long quỳ rạp xuống đất, dập đầu thật mạnh: “Vi thần sợ hãi, chỉ có thể phụ kì vọng của hoàng thượng…”
“Long nhi! Đường Thái Tông cắt ngang lời Lý Long, trong thanh âm lạnh lẽo thêm một phần sát khí: “Trẫm đích thân tứ hôn, ngươi lại dám ghét bỏ sao?”
“Vi thần không dám… Chỉ là…”
“Chẳng lẽ thiên kim Nhâm phủ gả cho ngươi còn ủy khuất ngươi có phải không?”
“Vì thần không phải ý tứ này! Thần chỉ là…”
“Không phải thì tốt rồi” Đường Thái Tông lạnh lùng nói: “Kháng chỉ bất tuân có hậu quả gì, ngươi tự hiểu lấy.”
Nội đường một trận im lặng, trong không khí, ám lưu khiến người khác hít thở không thông bắt đầu chuyển động, tràn ra dự cảm về hai cỗ sát khí giằng co nhau đến lưỡng bại câu thương…
Ngay khi Lý Thuần Phong cùng Viên Thiên Cương vì Lý Long mà đổ một trận mồ hôi lạnh thì, Đường Thái Tông lần thứ hai hạ một đòn sấm sét: “Hôm qua cấm quân vì phòng có kẻ gian nhiễu loạn hỉ tiệc, đặc biệt dò xét, thấy một người lén lén lút lút, ý muốn gây rối, đã bắt lại giam giữ, chờ Long nhi thành hôn xong, trẫm mới xử lý sau, ý của ngươi như thế nào?”
Lý Thuần Phong cùng Lý Long hấp một ngụm lãnh khí, đặc biệt Lý Thuần Phong tâm tư lại càng cuồn cuộn đứng lên, không nhĩ là trăm tính nghìn tính, lại không ngờ tới Lý Thế Dân xỏa quyệt đã sớm phòng bị chuyện này, hiện tại thế cục đảo ngược, nên làm thế nào cho phải?
Ngươi nói xem hắn nói là thật hay giả?” Lý Thuần Phong khẽ huých Viên Thiên Cương: “Sẽ không phải là kế hoãn binh chứ?”
Viên Thiên Cương khẽ nhíu mày: “Giờ lành đã qua, lúc này thực là giờ xấu, chỉ sợ thật có chuyện là đi.”
Ô ~ Vậy làm sao bây giờ?? CHỉ sợ dù là Lý Long có thành thành thực thực đi thành thân, chỉ sợ cũng đã bị Lý Thế Dân xếp vào “sổ đen”. Sau đó đúng là tiền đồ “vô lượng” a!!!
“Sư huynh, ngươi nếu như không che chở nổi ta, ta đành trở về nha?”
Viên Thiên Cương hờn giận, nhướng lông mày: “Ngươi không tin ta?”
Noi xong, cánh tay nhanh chóng ôm trụ lấy thắt lưng của Lý Thuần Phong, hai người ẩn ẩn liếc mắt đưa tình tại chỗ.
Ta van ngươi… Hai ngươi cũng nên chọn thời gian địa điểm chớ…
“Long nhi, có thể phu thê giao bái chứ?”
Ngữ khí Lý Thế Dân đã tràn ngập nguy hiểm, thị vệ bên tay phải đã đưa tay phóng tới chuôi kiếm, vận sức chờ lệnh.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lại hắn?”
Lý Long không cam lòng, trong đáy mắt hiện lên vài phần kháng cự, nhưng tối hậu chớt mắt, lại ảm đạm trở xuống…
Bỗng nhiên, một thanh âm lớn, sáng sủa mà quen thuộc vang lên: “Ta phản đối!!”
hết chương 19