Chương 13

Lý Long lòng mang lo lắng trở về phủ, Đường Thái Tông hoàng đế triệu kiến khiến tâm tình của hắn không thể bình ổn trở lại, vị hoàng đế lúc nào cũng bận rộn quốc sự kia, sao bỗng nhiên rảnh rỗi quan tâm tới hôn nhân đại sự chung thân của hắn. Còn tiến cử thiên kim của một đại thần trong triều, còn định trong vòng một tháng tới sẽ tổ chức hỷ sự cho hắn! Lý Long cự tuyệt cũng không được, đáp ứng cũng không xong, nhất thời bấn loạn.

Vì sao sớm không muộn không, lại muốn tứ hôn đúng lúc này? Cứ như ném một tảng đá lớn vào tâm tư vốn đã không bình lặng, khiến tâm tình hắn càng trở nên hỗn loạn…

Thực sự muốn kết hôn? Nguyên bản trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng là chuyện đương nhiên, thế nhưng…

Trong đầy Lý Long đột

nhiên hiện ra khuôn mặt của Tiêu Hoàn Vũ, vừa suất khí lại mang chút bốc đồng, hắn nhíu nhíu mày, lắc lắc đầu, nhưng hết lần này tới lần khác không đuổi được bóng hình kẻ đó…

Tiêu sái bước qua hành lang gấp khúc, mang theo chút hậm hực, Lý Long vừa ngẩng đầu, không khỏi

nở một nụ cười khổ, dĩ nhiên lại trong lúc bất tri bất giác đi tới trước cửa phòng Tiêu Hoàn Vũ. Tự giễu mình, nhưng sau đó liền đẩy cửa đi vào, dự định nhìn xem tên đại thiếu gia kia, nửa ngày không gặp đang bày trò gì.

AI ngờ lại nhìn thấy Tiêu Hoàn Vũ đang khom lưng thu thập mấy thư linh tinh! Lý Long nhất thời sửng sốt.

“Ngươi đang làm cái gì?”

Lý Long một đường giật lại túi hành lý, trong giọng nói ẩn chứa tức giận mơ hồ, lại phảng phất một tia kinh hoảng…

“Ta thu thập hành lý!” Tiêu Hoàn Vũ lúc này tâm tình vô cùng tốt, cười đến thập phần chói mắt.

“Thu thập hành lý? Để làm gì?” Bão tố bắt đầu nổi lên…

“Về nhà!”

Tiêu Hoàn Vũ rất là sung sướиɠ nha, rốt cục có thể về nhà rồi! Không biết còn kịp xem nốt kết cục của bộ phim truyền hình lúc 8 giờ ta đang coi không? Tuy rằng vẫn còn tới một tháng nữa…

“Về nhà?” Người nào đó cả kinh, lập tức bắt đầu hoảng loạn: “Ngươi thế nào trở về được? Pháp lực của ngươi không phải đã mất hết rồi sao?”

“Cái gì ướt? Ta cũng đâu có tắm đâu?”

“Ngươi không mất đi pháp lực?”

Lý Long kêu lên một tiếng sợ hãi, nỗi kinh hoảng khó có thể khống chế được…

Vậy hắn… lúc nào muốn đều có thể khả dĩ rời đi.

Trong lòng tính cách bỗng nhiên chuyển hóa thành một cỗ lực đạo áp bức nơi lòng ngực, hô hấp trong nháy mắt trở nên khó khăn, Lý Long vô thức nắm chặt tay thành đấm, có điểm kinh ngạc cùng bất lực nhìn Tiêu Hoàn Vũ kết tục chạy ra ngoài, vội vội vàng vàng đến bất diệc nhạc hồ (khẩn trương đến chết đi được). Thẳng đến khi Tiêu Hoàn Vũ ôm đến một đống đồ to nhỏ quý hiếm mà Lý Long tặng y, chạy tới trước mặt, cẩn thận hỏi xem y có thể mang đi không, thì rốt cục, dây thần kinh đang căng cứng đứt phựt một cái.



Long mất kiểm soát, nắm chặt lấy hai vai Tiêu Hoàn Vũ, cố sức lay, hận không thể xé nát cái vẻ mặt lúc nào cũng vô ưu vô lo, không biết đến hành động của mình đã gây tổn thương cho người khác như thế nào: “Ngươi sao có thể đơn giản nói ra mấy lời đó? Ngươi sao lại có thể tàn nhẫn như thế? Ngươi nói đến là đến nói đi là đi! Ngươi sao có thể làm như thế, Tiêu Hoàn Vũ, rốt cục ngươi có trái tim không vậy??”

Tiêu Hoàn Vũ bị cơn giận bất thình lình của Lý Long làm cho kinh hách, nhất thời ngây người, ngốc lăng nhìn kẻ trước mắt hai mắt đã vằn tơ máu, hoàn toàn mất đi kiểm soát, trân bảo trong tay rơi xuống đất cũng không phát hiện ra, chỉ là nhìn Lý Long, nhìn…

Là chuyện gì, khiến cho kẻ kia, vốn luôn đối mình nhường nhịn nuông chiều hết mực, đột nhiên tức giận? Vì cái gì, mà hắn lại lộ ra thần tình bi thống, thượng tâm, thậm chí còn mang theo tuyệt vọng không cùng? Là chuyện gì, lại khiến mình cảm thấy một loại gấp gáp, bức bối đế độ không thở nổi? Hình như… đã quên thế nào là hô hấp…

“Nếu như ngươi nhất định phải đi, vì sao còn xuất hiện trước mặt ta! Nếu ngươi nhất định phải ly khai, vì sao lại nhiễu loạn tâm tình bình ổn của ta! Nếu như người tới là để dối gạt chân tình của một gã phàm trần ngu ngốc, vậy thì chúc mừng người! Ngươi công đức viên mãn rồi! Ngươi đi đi! Đi khuất mắt ta!”

“Ngươi nói cái gì… Ta không hiểu…” Y chỉ nghe hiểu duy nhất có một câu: Ngươi đi đi…

Hiểu đến thanh thanh sở sở.

Nhìn Tiêu Hoàn Vũ lâm vào thần tình mê võng mà hoang mang, ánh mắt vẫn vô tội nhìn, khiến người khác phải yêu thương… Lý Long bống nhiên một đường túm lấy cổ áo y, thô bạo kéo y đến gần, ngày cả cơ hội để y chớp mắt cũng khôgn cho, liền chăm chú phủ trùm lấy đôi môi đang khẽ run lên…

CHính là quá mức khϊếp sợ, Tiêu Hoàn Vũ cư nhiên quên cả giãy dụa, chỉ an tĩnh mà tiếp nhận, tùy ý Lý Long ở trong miệng mình đánh ngang chém dọc, dáng vẻ thản nhiên hiền hòa này khiến cho khí thế tiến công bạo ngược chuyển hướng trở thành ôn nhu trìu mến lướt qua, một điểm một điểm mà tinh tế thưởng thức.

Lý Long chậm rãi buông Tiêu Hoàn Vũ ra, dùng ánh mặt phức tạp nhìn gương mặt ửng đỏ của Tiêu Hoàn Vũ, tối hậu lạnh lùng quay lưng lại, hạ một câu:”Ngươi đi đi, bản vương coi như ngươi chưa từng xuất hiện, cuộc đời này, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bản vương lần nữa, nếu không đừng trách hạ thủ không lưu tình…”

Tiêu Hoàn Vũ thân thể rung lên, y dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Lý Long, cái đầu vốn đơn thuần nhất thời không phản ứng được gì. Buổi sáng trước khi xuất môn còn giống như một khối nhuyễn đường ôn nhu ngọt ngào, cứ không ngừng thiên dò vạn dặn, dường như không phải hắn vào cung diện thánh mà là chuẩn bị ra biên quan chịu chết… Vì sao vừa trở về, lại trưng ra bộ mặt phẫn nộ đem mình đuổi đi? Hơn nữa nếu không đi còn bị gϊếŧ?… (y hình như không hề chú ý tới những gì mình vừa phát ngôn…)

“Lý Long…?”

Lý Long quyết tâm không thèm để ý tới thanh âm có chút chấn kinh kia, nhưng khi một cánh tay nho nhỏ khẽ kéo ống tay áo hắn thì… Động tác này tuy nhỏ, nhưng sức sát thương thì vô cùng lớn, hắn trong lòng một trận căng thằng, tựa hồ muốn phát điên! Hắn thô bạo giật ống tay áo về, cũng không thèm quay đầu lại, một đường tiêu sái đi ra ngoài.

“Lý Long!!”

Tiêu Hoàn Vũ hoảng hốt chạy đến ôm trụ lấy cánh tay Lý Long, khi cảm thấy đối phương muốn giằng ra, y lập tức cái khó ló cái không, ôm chầm lấy Lý Lông, thoáng cái cả người đều dính chặt vào thân đối phương, liều mạng kêu to: “Ngươi vì sao lại đuổi ta đi? Ta làm sai cái gì?? Không nên đuổi ta đi a! Ở đây ai ta cũng không quen, ta chỉ biết có mình ngươi, ta không có chỗ nào để đến, chỉ có chỗ này thôi… đừng..đừng có đuổi ta đi…”

Lời nói gần như cầu xin, dường như có ma lực làm Lý Long không tài nào tiến thêm một bước về phía trước. Hắn không đành lòng quay đầu lại, Tiêu Hoàn Vũ giờ tựa như một con tiểu miêu, nước mắt chực chờ tuôn ra, một bộ dạng sắp khóc khiến đã cũng phải mềm lòng…

Hoàn Vũ nói không sai, thế gian này, ngoại trừ hắn, y còn biết nữa đâu? Y còn có thể dựa vào ai? Chẳng lẽ là chuyển biến tốt? Y muốn lưu lại… Y muốn lưu lại a!

Lý Long trong lòng một trận phấn khích dâng trài, nhìn Tiêu Hoàn Vũ khẩn trương lôi kéo cánh tay mình, nhất thời trong lòng nóng lên, cầm lấy tay Tiêu Hoàn Vũ.

“Ta ngày mười lăm tháng sau mới đi, ngươi giờ đuổi ta ra ngoài, ta phải ở chỗ nào?”

“…”

“?”

“…”

“Lý Long…?”

“Ngươi cút cho ta, càng xa càng tốt!!!”

Một rống giận gần như tuyệt khí xuyên phá qua mái hiên vương phủ, bồi hồi nấn ná ở trên không mãi không tiêu tán…





“Ô ô ô, hắn vì sao muốn đuổi ta đi? Ô ô ô”

“Cam tùng, tiểu nại, tế tân, mỗi thứ năm chỉ (đơn vị đo lường, mười chỉ là một lượng)”

“Viên sư huynh, Cam Tùng chỉ cần một chỉ thôi.”

“Ô ô ô, hắn vì sao hung dữ với ta? Ô ô ô”

“Tân Di, Độc Hoạt, Nha Tạo, Đại Hồi, Công Đinh…”

“Viên sư

huynh, ngươi cầm chính là Môi Đinh, cái này mới là Công Đinh…”

“Ô ô ô, ta đâu có đắc tội hắn đâu? Ô ô ô”

“Bạch Tàng hai lượng, Nhũ Hương ba chỉ, Ba Đậu một cân…”

“Viên sư huynh…” Cho nhiều Ba Đậu như vậy không sợ tiêu chảy hả?

“Ô ô ô, sao lại thế này? Ô ô ô”

“Dã Bát Giác một chỉ, Sinh Khương ba lá, Hoàng Hoa Thái nửa cân, Hoa Sinh Du một chỉ…”

“Ách…” Ngươi là luyện đan hay xào rau vậy?

“Ô ô ô, ta hận ngươi, Lý Long, Ô ô ô”

“Kê Đản ba khố, Khâu Dẫn năm nhánh…”

“Cái kia…” Xem ra không nói không được: “Sư huynh, dược này là cho hoàng thượng ăn đó…” Ta còn muốn sống thêm hai năm nữa a…

Nhìn Viên Thiên Cương vốn được xưng tụng là thần nhân, nay sắc mặt tái nhợt, thần tình thống khổ, hình như

đang cố kiềm chế cái gì đó.

“Ô ô ô…”

“Ngươi im!!! Khóc lóc rêи ɾỉ hai ngày rồi không mệt hả? Phiền chết người!!!” Viên Thiên Cương rốt cục phát uy…

“Sư huynh” Lý Thuần Phong một đường ngăn lại: “Ngươi là cao nhân a!! Cao nhân! Giữ phong độ!! Phong độ a!!”

Bỗng nhiên một đạo kim phù (thẻ bài bằng vàng) xuất hiện trong tay Viên Thiên Cương, chỉ nghe hắn nghiến răng nghiến lợi: “Lập tức nghe lệnh! Ngũ Long nghe mệnh ta, tiêu trừ yêu ma!!”

Bùa còn chưa bây tới chỗ Tiêu Hoàn Vũ, Lý Thuần Phong đã một đường đoạt lấy, ném xuống đất, cố sức đạp cho hai phát, sau mới nghĩ cách dập lửa:

“Ngươi quá khoa trương đi! Cư nhiên dùng loại bùa chú này đối phó người thường?”

Lý Thuần Phong trừng mắt nhìn, kinh ngạc nhìn Viên Thiên Cương, Viên Thiên Cương lạnh lùng liếc mắt nhìn qua hắn, tiếp tục lạnh lùng quét về phía Tiêu Hoàn Vũ vẫn không hay mình vừa thiếu chút nữa đã bước vô quỷ môn quan, sau đó vung phất trần, hừ một tiếng liền tiêu sái bước ra ngoài, vẫn như cũ lộ ra một cỗ yên hỏa tiên khí không phải của người thường, hoàn toàn nhìn không ra hành vi quá khích vừa rồi là do hắn làm…

Nhìn Viên Thiên Cương chậm rãi đi xa, Lý Thuần Phong lúc này mới thở dài một hơi, trừng mắt nhìn Tiêu Hoàn Vũ: “Biết ngươi bị người ta đá, cũng không nên đến Ngọc Hư Cung của chúng ta khóc đến thiên hôn địa ám đi! Ngươi có biết đạo gia tu hành có bốn chữ chân ngôn, đứng đầu chính là “Tĩnh” không hả?? Ngươi không phải không biết Viên Thiên Cương trong sách vở được người ta ca tụng như thần tiên tái thế, trong đó nhất định là có đạo lý! Ngươi chính là đừng có chọc vào hắn!””

Tiêu Hoàn Vũ rất là ủy khuất bĩu môi, hai mắt ẩm ướt, ra vẻ tội nghiệp nhìn Lý Thuần Phong.

Lý Thuần Phong ngược lại trợn trắng mắt: “Ta van ngươi, ngươi đừng có dùng cái ánh mắt như con khuyển, nhà có tang sự mà nhìn ta? Ta không phải Lý Long, còn lâu mới bị hạ bởi bộ dáng đó của ngươi!”

“Không công bằng…” Tiêu Hoàn Vũ bất mãn lầm bầm: “Các ngươi đều chỉ cần bấm tay tính tính là biết, ta cùng Lý Long có khúc mắc, sao ta cái gì cũng không biết vậy…”

“Ta không thế” Lý Thuần Phong thẳng thừng nói: “ Tatheo chủ nghĩa vô thần, cũng không mê tín. Tuy rằng trên thế giới này thực sự có rất nhiều chuyện không thể giải thích được…”

“Tỷ như…” Ánh mắt Lý Thuần Phong chậm rãi hướng về xa, lộ ra một tia si mê khó đoán: “Hắn.. cũng chỉ là nhân loại giống ta, nhưng luôn luôn nắm rõ chân lý mà kẻ khác không hiểu được, rõ ràng không khác gì ta, thế nhưng có thể nhìn thấy quá khứ, nắm trong tay vận mệnh tương lai… Số phận của mỗi con người đều nằm trong quy luật của hắn, ở trước mặt hắn, bản thân thực sự nhỏ bé, như đứng trước thần tiên…”

Tiêu Hoàn Vũ giương mắt, nhìn theo nhãn thần của Lý Thuần Phong, chỉ thấy một cái đàn tế thần, một cái lư khói hương nghi ngút, a, còn có một con gà mái bị vặt trụi lông, trần nước sôi tế thần…

“Ngươi…

giỏi hơn nó a… Hơn nữa, nó trước mặt ngươi hẳn nhỏ hơn mới đúng…”

Xem ra cách nhau tới một nghìn năm lịch sử, viễn cảnh giao tiếp với người khác của Tiêu Hoàn Vũ vẫn tối om một mảnh…

“Chính là nói ngươi đó!” Lý Thuần Phong trừng mắt: “Từ buổi tối ngươi tới đây, Viên Thiên Cương cũng đã tính được rằng có một ngoại tinh rơi xuống trần gian, không ở trong Ngũ hành, cũng không thuộc luân hồi chuyển kiếp, cùng mạng của ta có điểm tương đồng! Hoàng thuonwgj đã âm thầm quan sát các ngươi thật lâu, nếu không phải Lý Long càng lún càng sâu, hắn cũng sẽ không đùng đùng hạ chỉ muốn tứ hôn”

“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Hoàn Vũ giật mình.

Lý Thuần Phong khẽ lắc đầu, thở dài một hơi: “Ngươi cùng ta đều không phải người ở thời đại này, sở dĩ Viên Thiên Cương không thể nào đoán ra số mệnh của ta cùng với ngươi. Mà Hồng Loan tinh chiếu mệnh của Lý Long bao năm bất biến, đêm đó đột ngột biến động, có thể thấy ngươi cùng hắn sẽ có tình duyên, thế nhưng bởi vì không nhìn ra số mạng của ngươi, rất khó nói hai ngươi là nghiệt duyên hay hỉ duyên, thế nên hoàng thượng rất lo lắng… Huống chi ngươi lại là nam nhân, thế nên hoàng thượng nghĩ, chỉ cần đơn giản tứ hôn, chặt đứt duyên phận của hai ngươi! Ngày đó Lý Long nhận lệnh vào cung thì ta cùng Viên Thiên Cương tới thăm viếng ngươi, chính là muốn nhìn ngươi một chút, để xem ngươi tại sao lại có thể thoát ly tam giới, rốt cục là yêu hay tiên. Lại không nghĩ rằng, ngươi cùng ta tương đồng… Tiêu Hoàn Vũ?”

“Tứ hôn?… Là kết hôn hả?” Tiêu Hoàn Vũ kinh ngạc hỏi.

“Đúng, không sai biệt lắm. Cổ đại mà, ép duyên.” Lý Thuần Phong nói.

Kết hôn… Nơi trái tim bỗng dưng đau nhói… Hắn… muốn kết hôn? Hắn… Đem ánh nhìn hướng về phía một nữ nhân khác,sủng ái nàng, che chở bảo hộ nàng… Mua những gì nàng thích ăn, đem cho nàng những món đô chơi mới lạ, đưa nàng đi thăm thú phong cảnh ngoài thành… Còn có thể nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng nàng, động tác cẩn cẩn dực dực như sợ làm kinh động cái gì, nếu như nàng không dãy giụa, hắn sẽ vui vẻ đến mức mắt thành hình trăng lưỡi liềm, thanh âm lộ ra một cỗ nhảy nhót hoan ca…

(tưởng tượng gì chi tiết quá vậy trời =)))

“Hoàn Vũ?”

“Vương bát đản!!” Tiêu Hoàn Vũ bống nhiên gầm lên, ngữ khí oán hận rõ ràng: “Cái đồ ăn cam không đổ vỏ, đồ Trần Thế Mỹ bạc nghĩa bội tình! (Di, y cư nhiên biết Trần Thế Mỹ???), chiếm tiện nghi của ta rồi còn muốn thú lão bà, dám vi phạm luật một vợ một chồng??? Mơ đi! Trừ phi Bill Clinton muốn cưới Monica Lewinsky, thì ta mới thả ngươi đi tìm tân hoan! Ngươi cho rằng ngươi là Trụ Tư (thần Zeus) muốn tìm ai thì tìm? Cẩn thận Hải Lạp (nữ thần Hera) thiến ngươi, đưa vào cung hầu hạ con hồ ly Đắc Kỷ! Ta muốn xem ngươi bị đóng đinh lên thập tự như Da Tô (Jesus) quăng vào Hoa Quả Sơn cho hầu tử (khỉ) ăn! Ngươi cư nhiên dám thú nữ nhân kia (ngươi biết là ai sao?). Cái kia nữ nhân một thân phì nhục (béo), nước hoa vẩy cả bình, chân đi như máy bay oanh tạc có cái gì tốt?? Rõ ràng là thứ phẩm!! Ngươi nếu dám đem cao điểm (bánh ngọt) ta thích ăn đút cho cái thùng bia kia thì sẽ biết tay ta? Bin Laden ném bom đánh sập cái Lê vương phủ nhà ngươi??? (ai có thể nói cho ta biết hắn rốt cục muốn nói cái gì =.=)

“Ách.. Tiêu Hoàn Vũ?”

“Chờ ta thiêu đốt tiểu vũ trụ này, biến tất cả thành hầm trứng thì chính là ngày diệt vong của ngươi! Ngươi quá coi thường Cáp mô công của cung Bọ Cạp ta rồi đó!! Ta muốn đem đôi cẩu nam nữ các ngươi đến I-rắc vớt dầu mỏ!!”

“I-rắc đang đánh trận a…”

Bất quá Tiêu Hoàn Vũ không hay nước Mỹ của y đang dội bom xuống đó…

“Ta muốn thủ tướng Tiểu Tuyền (Koizumi) của I-rắc treo ngược các ngươi lêи đỉиɦ Tháp Sắt!! Cho các ngươi ở Bắc Cực hưởng tuần trăng mật! Chỉ có chim cánh cụt ngắm các ngươi!!!

“Cái kia… Tiểu Tuyền là thủ tướng Nhật Bản… Mà Tháp Sắt không ở I-rắc, cũng chả ở Nhật Bản, lại càng không phải ở Bắc Cực.. Còn có, Bắc Cực là gì có chim cánh cụt…”

Thôi quên đi, Lý Thuần Phong a, tốt xấu gì thì đó cũng là điểm đặc sắc nhất của Tiêu Hoàn Vũ hắn mà

Hết chương 13

* Trần Thế Mỹ: Bạn có thể vào đây đọc để biết thêm chi tiết:)):

* Bill Clinton và Monica Lewinsky: Cuộc tình khá nổi tiếng giữa cựu tổng thống Mỹ và cô thực tập sinh xinh đẹp tại nhà trắng. Bạn chỉ cần lên google, gõ cụm từ trên, bác google sẽ phun ra một đống:))

*Tháp Sắp: một ngọn tháp khá nổi tiếng ở thành phố Khai Phong, Trung Quốc, được mệnh danh là “Thiên Hạ đệ nhất tháp”.