Chương 8: Làm Một Cái Phủ Đầu Thật Oai Đi Nam Chính.

Đại Sư đi trước một bước, Thẩm Tu và Đường Tam báo danh xong thì đi đến ký túc xá. Kí túc xá gồm ba tầng có thể chịu tải được hơn bảy ngàn học viên, mỗi gian kí túc xá đều có mỗi lão sư phụ trách.

Thất xá tại bảy gian học viện tương đối đặc thù, cũng có điều kiện kém nhất, là chuyên để cấp dùng cho Công Độc Sinh. Dù sao, học viện cũng không phải lương thiện, Công Độc Sinh dù có thể miễn học phí nhưng đãi ngộ cũng không tốt như những học viên bình thường.

Thất xá cũng là nơi duy nhất có người ở hỗn tạp, dù là ở cấp bậc nào chỉ cần là Công Độc Sinh đều sẽ ở đây.

Hai người vừa mới đến trước cửa túc xá đã nghe được bên trong truyền ra âm thanh ầm ĩ. Mở cửa ra, Thẩm Tu theo sát phía sau Đường Tam hướng nhìn vào.

Đây là một căn phòng rộng, chừng gần ba trăm mét vuông, bên trong có tổng cộng năm mươi cái giường nệm, nhưng cũng chỉ có giường nệm, có được chăn gối cũng chỉ được mười một giường, lúc này bên trong đang có bảy tám đứa nhóc tầm bảy tám tuổi đến mười hai tuổi đang ầm ĩ.

Đường Tam ở bên cửa gõ vài cái, đám nhóc đang nói chuyện lập tức hướng lại đây, trong đó có một hài tử lớn tuổi nhìn Đường Tam người đầy vải vụn và Thẩm Tu quần áo lộng lẫy cùng trang sức bạc quái dị, hướng hai người đi tới.

Đứa nhỏ này cao hơn Đường Tam tới hai cái đầu, dáng người của hắn so với độ tuổi là tương đối cường tráng đi về phía bọn họ, từ trên cao nhìn xuống nói: “Công Độc Sinh mới tới?”

Đường Tam trên mặt toát ra một nụ cười thiện ý: “Xin chào, chúng ta là Công Độc Sinh đến từ Thánh Hồn Thôn.”

“Ta là Vương Thánh, Võ Hồn Chiến Hổ, tương lai sẽ trở thành Chiến Hồn Sư. Cũng là đại ca chỗ này, tiểu tử, ngươi tên gì? Võ Hồn là gì? Còn hắn?”

“Ta là Đường Tam, Võ Hồn là Lam Ngân Thảo. Y là Thẩm Tu, Võ Hồn là Trùng Địch.”

“Lam Ngân Thảo? Từ khi nào Võ Hồn Lam Ngân Thảo cũng có thể tu luyện?” Vương Thánh bày ra bộ dáng giật mình, bọn nhỏ trong ký túc xá phần lớn đều cười ầm lên, nhìn Đường Tam như tên ngốc.

Ánh mắt Thẩm Tu lạnh đi, gương mặt cự kì tức giận nhưng Đường Tam lại vẫn mang gương mặt cười: “Cho qua được chứ?”

Vương Thánh không để ý đến lời Đường Tam: “Nhóc tiểu Tam, ta là lão đại ở đây, sau này ngươi phải nghe lời ta biết chưa?”

Nụ cười tên mặt Đường Tam nhạt dần: “Ta tên Đường Tam, không phải nhóc tiểu Tam.” Các trưởng bối thân thiết có gọi hăn là tiểu Tam hắn cũng không để ý, hoặc gọi theo cách thiện ý cũng được. Nhưng kẻ trước mắt tự xưng là lão đại này hiển nhiên là muốn ra oai phủ đầu hắn.

Vương Thánh giơ tay để lên đầu vai Đường Tam đẩy một chút khiến hắn lui về sau vài bước: “Ta cứ gọi ngươi là nhóc tiểu Tam đấy, làm sao? Không phục?”

Đường Tam cười, nhẹ lắc đầu, cầm đồng phục trong tay đặt bên cạnh một cái giường. Lúc Vương Thánh bắt đầu tức giận, đột nhiên hắn ta phát hiện Đường Tam trước mắt lại biến mất.

Mặt khác các học viên nhìn thấy rõ tốc độ Đường Tam cực nhanh bước ra một bước, tiến ra sau lưng Vương Thánh. Không thèm quay đầu lại, cánh tay phải nâng lên, một trỏ đánh vào bên hông Vương Thánh, đồng thời chân phải của hắn cũng đang hoàn hảo dừng lại trước chân phải của Vương Thánh một trỏ đánh vào bên hông gã.

Vương Thánh còn chưa kịp phản ứng cả người đã bị đẩy ra ngoài, lảo đảo văng ra khỏi kí túc xá. May mắn thực lực của hắn ta không tồi, không có bị đánh gục nêu không sẽ là kết cục chó ăn cứt.

“Tiểu tử thúi, ngươi dám đánh ta?” Vương Thánh giận dữ, quay người lại, giống như mãnh hổ xuống nui xuống về phía Đường Tam.

Đường Tam chỉ hi vọng tương lai sống ở học viện không gặp quá nhiều phiền toái, ít nhất song sinh hoạt không bị quấy nhiễu. Cho nên, hắn nhất định phải giáo huấn tên này. Đây gọi là gϊếŧ gà dọa khỉ.

Mắt thấy Vương Thánh đánh tới, một quyền hướng đến ngực của mình, Đường Tam không lui mà còn tiến tới, đón một quyền của Vương Thánh. Hắn một bước này đạp trước người Vương Thánh, đồng thời tay trái dẫn, tay phải vung. Hoàn thành một động tác đơn giản.

Vương Thánh chỉ thấy một quyền mình tung ra bị một cỗ lực lượng đặc thù lôi kéo, thế mà bị đổi hướng, đồng thời một lực mạnh mẽ từ Đường Tam truyền đến. Dưới chân lại một lần nữa bị vướng, thân thể tức khắc bay ra ngoài. Lần này không cân bằng lắm. Động tác tay đơn giản của Đường Tam dùng là phương pháp Đường Môn tuyệt học Khống Hạc Cầm Long. Mượn dùng lực lượng của Vương Thánh, hơn nữa thêm cả lực của mình, Vương Thánh thình thịch một tiếng tức khắc ngã trên giường.

Thẩm Tu phủ nhẹ một tiếng cười, khinh thường hừ nhẹ nói: “Còn nghĩ rằng có thề thắng được Tam ca của ta, nên tắm rửa đi ngủ sớm đi anh bạn!”

Đường Tam cầm lấy đồng phục của hai người: “Bây giờ ngươi có thể tránh qua chưa?”

Mắt thấy Đường Tam hướng đến chỗ mình, Vương Thánh theo bản năng giãy giụa tránh ra một con con đường, Đường Tam từ phía cửa tìm được một cái giường cách đó không xa, đem đồng phục của mình đặt ở bên trên. Thẩm Tu cười hì hì ngồi bên mép, nhận đồng phục của mình từ tay Đường Tam.

Mắt khác những học viên tuy rằng khϊếp sợ sự lợi hại của Đường Tam nhưng vẫn xông tới: “Ngươi thật lợi hại, đến Vương Thánh đại ca cũng không phải đối thủ.”

Đường Tam lắc đầu: “Ở đây mình không có chăn gối sao?”

Một học viên không lớn tuổi hơn Đường Tam là bao ánh mắt buồn bã: “Chúng ta chỉ là Công Độc Sinh, vốn học phí đã được miễn thì đào đâu ra chăn gối! Mấy cái này đều là bọn ta đem từ nhà đến. Không thì, ngươi dùng của ta trước đi.”

Đường Tam xua tay nói: “Không cần, cảm ơn. Ta sẽ tự nghĩ cách.”

Vương Thánh đi đến trước mặt Đường Tam: “Ngươi vừa nãy sao lại nương tay?” Hắn ta ở học viện Hồn Sư sơ cấp Nặc Định học đã năm năm, nếu đến cả việc Đường Tam thu đầu gối tránh khiến hắn ta trọng thương cũng không nhìn được, vậy đúng là đổ uổng công.

Đường Tam đạm nhiên nói: “Chúng ta là đồng học, không phải kẻ thù.”

Trong mắt Vương Thánh hiện lên quang mang: “Vừa rồi thực xin lỗi. Mỗi Công Đồng Học ở đây đều phải đối mặt như vậy. Công Đồng Học chúng ta là những kẻ bị học viện khinh thường, vì vậy chúng ta cần phải đoàn kết. Ta hi vọng sau này hai ngươi có thể đoàn kết cùng với bọn ta…”

Đường Tam nhoẻn miệng cười, nói: “Cho nên, ngươi phải ra oai phủ đầu bọn ta trước sao?”

Vương Thánh đỏ mặt, toát ra ý cười đôn hậu vài phần: “Là ngươi ra oai phủ đầu với ta mới đúng. Bất quá, ngươi thật đúng là lợi hại. Ngươi chắc cũng chỉ mới đến 6 tuổi.”

Đường Tam gật đầu, Thẩm Tu vỗ vai Vương Thánh, lắc đầu thở dài nói: “Ai, thiếu niên, ta thấy ngươi cũng không tồi. Đáng tiếc, ai kêu ngươi gặp phải Tam ca ta. Mau, gọi lão đại.”

Rõ ràng là bộ dáng đáng yêu nhuyễn manh lại cố tỏ ra nghiêm túc, Đường Tam nhìn ông cụ non Thẩm Tu mà lắc đầu, cười ra tiếng. Xoa xoa đầu Thẳm Tu một phen, lúc này mới xua tay với Vương Thánh nói: “Ta tới để học, các ngươi không cần gọi như vậy.”

Vương Thánh nghiêm mặt nói: “Đây là quy củ, quyền ai cứng hơn người đó là lão đại. Ngươi nghĩ lão đại dễ làm? Ta cũng không phải khiêm tốn với ngươi làm gì. Ngươi xem.” Vừa nói hắn ta kéo tay áo đồng phục của mình lên.

Đường Tam nhìn thấy giật mình, ở trên cánh tay hắn ta có đến ước chừng bảy-tám vết thương xanh tím. Thẩm Tu cũng kinh hô ra tiếng.

Vương Thánh cười khổ nói: “Đây là học viên mới đến hôm qua làm cho, chúng là Cộng Độc Sinh, đều xuất thân từ gia đình nghèo, những học viên kí túc xá khác thường xuyên khi dễ người chỗ chúng ta. Làm lão đại của kí túc xá sẽ phải thay các huynh đệ xuất đầu. Ta muốn đem trách nhiệm này cho ngươi.”

Mắt khác những học viên khác cũng gật đầu, nhìn Đường Tam, trên mặt toát ra một tia mong chờ.

Tinh thần trọng nghĩa là yếu tố của hiệp khách, trong đó có bao gồm bảo hộ kẻ yếu. Năm đó Đường Tam ở Đường Môn đã được giáo dục về phương diện này nhiều không kể xiết, nghe vậy cũng không thể từ chối: “Vậy thôi được. Ta sẽ không để đồng học ở kí túc xá bị khi dễ.”

Đúng lúc này, một thanh âm thanh thúy từ bên ngoài truyền đến: “Nơi này là thất xá?”

Mọi người cũng đồng thời nhìn qua, đôi mắt tức thời có chút căng thẳng.

Chỉ thấy một tiểu cô nương xinh xắn đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ thì tuổi tác so với Đường Tam không sai biệt lắm, chiều cao cũng tương đối giống nhau. Khuôn mặt nhỉ nhắn trắng hồng, bộ dáng phấn nộn như gấu thủy mật đào làm người ta có xúc động muốn thử một ngụm. Cứ nhìn qua quần áo nàng có phần mộc mạc nhưng lại cực kì sạch sẽ. Tóc đen dài chải chuốt thành một bím rũ qua mông. Một đôi mắt ngập nước tò mò. Tay nàng cũng cầm một bộ đồng phục mới tinh.

Cả ký túc xả đều là nam, đột nhiên lại xuất hiện một cô bé xinh đẹp như vậy làm cả đám đều trợn mắt há mồm.

Nữ hài nhi ở cửa chớp chớp mắt, mỉm cười ngọt ngào: “Chào mọi người, ta là Tiểu Vũ, vũ trong khiêu vũ.”

Vương Thánh ở sau lưng Đường Tam thọc một cái: “Lão đại, tới, làm một cái phủ đầu ra oai với nàng!”

“Ách… không cần đâu.” Đường Tam không nghĩ tới mình vừa mới trở thành thất xá lão đại thì gặp phải vấn đề nan giải. Hắn không thể ra tay khi dễ một nữ hài tử được, hắn thật sự làm không được. Lúc này đến phiên Đường Mặc cười: “Đường lão đạo ngươi mau lên, đừng khiến người ta mất mặt nha.”

Hung hăng vò đầu Thẩm Tu một cái, Đường Tam rơi vào đường cùng đành phải đứng lên, đi qua phía nữ hài tử: “Chào ngươi, ta tên Đường Tam. Là, là…” Hai chữ lão đại hắn thật sự nói không nên lời, trong đầu liên tục nhảy số: “Là trưởng xá ở đây, ngươi gọi tên ta là được. Cho hỏi, Võ Hồn của ngươi là gì?”

“Võ Hồn của ta là thỏ. Một tiểu bạch thỏ đáng yêu. Còn ngươi?” Thời điểm nàng cười trên mặt sẽ lộ ra hai lúm đồng tiềm đáng yêu gây đông lòng người.

Đường Tam nói: “Vậy ngươi vừa lúc khắc ta rồi, Võ Hồn của ta là đồ ăn Võ Hồn của ngươi, Lam Ngân Thảo.”

“Chuyện là…, chuyện là thế này, Thất xá chúng ta có một quy củ, muốn Công Độc Sinh mới tới thể hiện một chút thực lực Võ Hồn. Cho nên, ta muốn cùng ngươi luận bàn một chút.”