Chương 38: Thẩm Tu Ba Tuổi Say Rượu, Nam Chính Cố Lên!

Như lý luận Hồn Sư đối mặt với mẫn công hệ Chu Trúc Thanh căn bản không có cơ hội nào hết, tựa như khống chế hệ khắc chế mẫn công hệ giống nhau, mẫn công hệ chuyên khắc chế phụ trợ hệ. Chu Trúc Thanh một chưởng chém lên cổ đổi phương, Như ý luận hồn sư ngay cả một tiếng cũng không kêu nổi, gục xuống hôn mê bất tỉnh. Tuy nhiên, một khắc trước khi Chu Trúc Thanh tới trước mặt, hắn tự biết không cách nào may mắn thoát khỏi, đã phóng ra đệ tam hồn kỹ, một tầng quang mang kỳ quái màu bạc ba động, ngay khi Chu Trúc Thanh đã xử lý hắn sau đó, quang mang màu bạc đã thành công chia thành sáu tia đồng thời rót lên người sáu thành viên còn lại của Cuồng chiến đội.

Mà lúc này cũng chính là lúc nữ tử xinh đẹp thoát khỏi phạm vi bao trùm của Chu Lưới do Đường Tam phóng ra.

Ngân quang nhập vào trong cơ thể, thân thể sáu người Cuồng chiến đội đồng thời run rẩy một chút, sau một khắc, con mắt bọn chúng đồng thời chuyển thành màu hồng, thân thể bành trước, kể cả Cuồng Tê đang nằm trên mặt đất cũng bằng yêu lực thoát ra khỏi trói buộc của Chu lưới nhảy vọt lên.

Đái Mộc Bạch vốn hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng khi được ngân quang rót vào cơ thể đối thủ của hắn đột nhiên trở nên cuồng bạo hơn, chẳng những hồn lực tăng lên đáng kể, đồng thời hai mắt đỏ lòm, điên cuồng lao lên công kích, ngạnh kháng bức Đái Mộc Bạch thối lui.

Tình huống Tiểu Vũ so với Đái Mộc Bạch còn thê thảm hơn, đối thủ được ngân quang rót vào làm hồn lực tăng lên nhiều, trở nên điên cuồng hơn, đồng thời phạm vi của kỹ năng Trúng tên mở rộng ra, nương theo chấn động mãnh liệt, thân thể Tiểu Vũ khựng lại, mắt nhìn thấy đối phương Xông đυ.ng tới mà không cách nào tránh né.

Thời khắc mấu chốt, một cây Lam Ngân Thảo lặng yên quấn lấy hông Tiểu Vũ, đem thân thể nàng mạnh mẽ kéo lại, tránh được công kích của đối phương.

Nhìn giao diện hệ thống hiện lượng máu của Đường Tam giảm xuống còn hai phần ba, Thẩm Tu mày nhíu chặt. Đại Sư sờ đầu Thẩm Tu, sắc mắt nhàn nhạt: “Tiểu Tu, đừng lo lắng, bọn họ không có thua. Ngươi xem kỹ năng cuối cùng Phụ Trợ Hồn Sư kia phóng thích…”

Bên này đại sư bắt đầu dạy học lý luận tri thức cho y, tình huống mọi người trên đài Đấu Hồn Tràng không được tốt lắm. Hai bên đều tập trung đội viên về nhóm của mình. Bảy người Đường Tam nuốt Ma Cô Tràng của Áo Tư Tạp bay kên không trung. Đáng tiếc Ma Cô Tràng chỉ có tác dụng phi hành trong một phút.

Hồn lực của Áo Tư Tạp không còn đem cây Ma Cô Tràng cuối cùng đưa cho Đường Tam sau đó chậm rãi hạ xuống. Thẩm Tu ở dưới đài thấy thế dìu hắn. Tác dụng ba tháng huấn luyện ma quỷ lúc trước thể hiện rõ rệt. Tuy rằng trong cơ thể hư nhược khó chịu nhưng Áo Tư Tạp vẫn thanh tỉnh, tác dụng phụ của hồn lực tiêu hao quá độ cũng không thể hiện ra nhiều.

Lại nửa phút sau, bảy người Sử Lai Khắc trừ Đường Tam dần dần hướng dưới đài bay xuống, rời khỏi đài Đấu Hồn.

Đường Tam ăn xong cây Ma Cô Tràng thứ hai mà một bên cảm thán việc không có Thẩm Tu tùy thời trị liệu đánh rất gian nan, một bên lại lên tinh thần cùng nữ Hồn Sư đối phương đọ sự kiên nhẫn.

Chờ Ma Cô Tràng hết tác dụng, Đường Tam rơi xuống đất, Hồn Kỹ Hồn Sư Như Ý Bàn của Cuồng chiến đội cũng hết thời gian, mà Đường Tam hiện đối mặt chính là sáu người Cuồng chiến! Chẳng sợ hồn lực bọn họ chỉ còn một hai tầng.

Nhờ vào ngoại phụ Hồn Cốt Nát Chu Mâu phá giải một kích cuối cùng của nữ Hồn Sư. Đường Tam phóng thích Bát Chu Mâu làm khí chất cả người có chút ảnh hưởng. Ý cười ôn hòa trên môi chợt biến đổi, sát ý trong mắt lập lòe tia sáng lạnh băng mà tà dị, sải xuống một bước xuống đài. Thẩm Tu vội vàng tiến lên: “Tam ca.”

“Tiểu Tu, không sao.” Đường Tam hơi mỉm cười. Trong mắt hắn vẫn còn tà khí nhè nhẹ, cười lên câu người cực kì. Thẩm Tu mắt đối mắt với Đường Tam, thẩy vậy ngẩn đơ người, có chút hoảng loạn dời đi tầm mắt: “A, không có có việc gì thì tốt. Chúng ta nên đi, đi thôi.”

“Ui, tiểu Tu sao vậy cà?” Tiểu Vũ hưng phấn nhìn hai người, duỗi tay giữ chặt tay Đường Tam: “Tam ca Tam ca ngươi xem, lỗ tai Thẩm Tu có phải đỏ lên rồi không!”

Đường Tam sững sốt, theo bản năng nhìn theo hướng ngón tay của Tiểu Vũ liền thấy Thẩm Tu rời đi có chút vội vã nện bước cùng đôi tai tinh xảo đỏ bừng, trong lòng bỗng nhiên động một cái.

Đại Sư đối với biểu hiện bảy người Đường Tam tỏ vẻ cực kì vừa lòng, cho bọ họ riêng một ngày để xả.

Đái Mộc Bạch ở nhà ăn khách sạn làm một bàn đồ ăn phong phú, dưới tác dụng hồn kỹ của Thẩm Tu làm đầy cây máu, tám người cùng ngồi xuống vây quanh bàn.

“Tiểu Tam, ta kính ngươi một chén. Cám ơn ngươi kịp thời giúp đỡ.” Đái Mộc Bạch nâng cái chén tràn đầy mạch tửu lên trước mặt, hướng Đường Tam nói.

Đường Tam mỉm cười, nâng lên chén mạch tửu của hắn cùng Mộc Bạch đồng thời uống một hơi cạn sạch. Hắn đương nhiên biết, Đái Mộc Bạch cũng không phải là cảm tạ cho bản thân. Khi đó Đái Mộc Bạch mặc dù bị đối phương bức lui, nhưng cũng không nguy hiểm.

Gã cảm tạ, là vì trong lúc nguy cấp Đường Tam đã chiếu cố đến Trúc Thanh.

“Tiểu Tam, ta cũng kính ngươi. Thực lực ta mặc dù không bằng ngươi, nhưng uống rượu chỉ sợ ngươi không phải là đối thủ.” Áo Tư Tạp có chút không hảo ý giơ lên cái chén của hắn.

“Ta tới!” Thẩm Tu đứng kên, vẻ mặt hào khí uống một ky, một đôi mắt đen sáng trong.

“Được!” Áo Tư Tạp liên tục vỗ tay: “Không ngờ được, Tiểu Tu ngươi vẫn là một hán tử!’

“Áo Tư Tạp ngươi có ý gì?” Thẩm Tu hừ một tiếng, con ngươi uy hϊếp hơi nheo lại, đuôi mắt vì uống rượu mà lây chút hồng nhạt. Đôi mắt thủy quang long lanh lưu chuyển, cực xứng với tưởng mạo tinh xảo lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.

Ánh mặt Đường Tam dao động, tay xoa ngực. Lại tới nữa. Cảm giác ê ẩm nghẹn trướng này, tại sao. Rốt cuộc là tại sao lại có loại cảm giác này?

“Ta cái gì cũng chưa nói! Ta chưa nói ngươi không giống hắn tử!” Áo Tư Tạp liên tục xua tay.

Áo Tư Tạp cũng có đôi mắt đào hoa, nhưng lại không giống Thẩm Tu. Mắt đào hoa của Thẩm Tu mang theo một loại phong cách cổ điển, như mặc nhuộm đẫm đồng tử tựa nước trong, trắng đen rõ ràng, thanh thấu trong suốt. Đuôi mắt hơi cong lên, yêu mà không mị, mị mà không diễm, kết hợp với cần cổ tạo thành một loại khí chất hấp dẫn khó có thể hình dung. Mà Áo Tư Tạp lại có nhiều hơn loại khí chất công tử ôn nhuận đa tình, đều là loại phong lưu lịch sự tao nhã.

“Áo Tư Tạp ngươi đúng là thiếu đánh!” Thẩm Tu nắm tay làm bộ muốn đánh, Áo Tư Tạp cũng cực kì phối hợp tránh né trái phải, quanh ghế ngồi âm thanh cười hi hi ha ha của mọi người.

Sau khi chờ hai người ngồi xuống Ninh Vinh Vinh mới bưng chén rượu đứng lên: “Ta kính mọi người.”

Nàng cũng không có vội vả uống rượu, đứng ở nơi đó nhìn mọi người, hai má có chút ửng đỏ: “Lúc vừa đến học viện, ta từng mang đến cho mọi người không ít phiền toái. Khi đó Tam ca cùng Tiểu Áo nói không sai, nếu ta vẫn tiếp tục như vậy, sợ rằng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội hiểu rõ hàm nghĩa của hai chữ bằng hữu. Đặc biệt là tiểu Tu, thật sự thật sự cảm ơn ngươi! Nhiều ngày đã qua, được cùng mọi người tập luyện, cùng chiến đấu, cùng vượt qua những thử thách khó khăn, ta phải cám ơn mọi người. Chén này là để kính mọi người, đồng thời thay cho lời xin lỗi mà trước giờ ta không đủ can đảm nói ra.”

Nói xong mấy chữ cuối, Ninh Vinh Vinh một ngụm uống cạn chén rượu. Trong lúc uống rượu, hai hàng sương lấp lánh từ trên mắt chậm rãi chảy xuống.

“Vinh Vinh, giống như ngươi nói đó, chúng ta là đồng đội, hà tất phải nói tạ?” Thẩm Tu chân thành tha thiết nói.

“Đúng vậy, Vinh Vinh. Chúng ta là đồng đội, cũng là huynh đệ. Hiện tại cũng vậy, về sau cũng vậy. Từ lúc trở về từ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bọn ta đều đã tiếp nhận ngươi. Về sau không cần lại nói lời như vậy. Tới, mọi người uống rượu. Có điều tiểu các ngươi còn nhỏ, uống ít thôi.” Đái Mộc Bạch sang sảng cười.

Rượu này càng uống càng hăng. Càng uống càng không thể khống chế. Cho dù là Đái Mộc Bạch từng có lời nhưng lúc này, chính hắn cũng không ngừng uống. Tám người bọn họ dù tuổi không lớn nhưng là Hồn Sư, thể chất có điểm hơn người. Hơn nữa trong khoảng thời gian luyện tập cực lực này, khả năng tiêu hóa rượu ngon, không ngờ là càng tăng cao. Cả nhóm uống liên tục hai canh giờ mới nghỉ.

Trở lại khách sạn, Đường Tam cùng Thẩm Tu ở một phòng. Hai người vào phòng, Đường Tam đỡ Thẩm Tu ngã lên giường. Thẩm Tu mơ mơ màng màng lẩm bẩm vài tiếng rồi nghiêng người ngủ tiếp. Đường Tam ngửi hai người trên người toàn mùi rượu có chút buồn cười: “Ngươi gia hỏa này, chỉ biết uống uống uống. Bây giờ còn muốn ta giúp ngươi…”

Nghĩ đến thói sạch sẻ của Thẩm Tu Đường Tam cảm thấy có chút đau đầu. Hắn lôi Thẩm Tu lên, Thẩm Tu lười nhắc dựa lên người Đường Tam. Hô hấp nóng ấm ướŧ áŧ thổi lên cổ hắn, toàn thân Đường Tam bất thình lình run lên, dưới chân nện một bước suýt thì ngã.

Chỉnh lại cơ thể Thẩm Tu, Đường Tam bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ nghĩ mới vừa rồi vì không quen để cổ là bộ phận yếu ớt lộ trước người khác nên mới trở nên bất thường. Ném cảm giác không tên trong lòng ra sau đầu, Đường Tam đem Thẩm Tu bỏ vào bồn tắm.

Sau đó, là cởϊ qυầи áo?

Tầm mắt Đường Tam theo bản năng trượt xuống. Quần áo trên người Thẩm Tu bởi vì lúc nãy lăn lộn mà cực kì lộn xộn, lúc nay một mảng da lớn trắng nõn lộ ra. Trước kia khi còn ở học viện sơ cấp Hồn Sư Nặc Định hai người ngủ chung giường, hắn đương nhiên biết làn da Thẩm Tu có bao nhiêu căng mịn. Có một đoạn thời gian ngày nào Tiểu Vũ cũng nhìn Thẩm Tu chằm chằm, muốn biết y có dùng mỹ phẩm dưỡng da gì hay không. Hiệu quả tốt như như vậy, làm cho Thẩm Tu cực kì bất lực.

“Ưm…” Thẩm Tu tựa hồ nằm ở trong bồn tắm không thoải mái, hàng mi dầy đậm khẽ run. Đôi con ngươi mở ra, hơi nước mông lưng mê mang nhìn chằm chằm Đường Tam. Giống như không hiểu tại sao mình lại ở trong bồn tắm, tính trẻ con nghiêng đầu, nở một nụ cười dáng lạn: “Tam ca, ôm!”

Bị nụ cười trên mặt Thẩm Tu ăn hưởng, Đường Tam ôn nhu câu môi, nhìn Thẩm Tu nháy mắt hóa thành ba tuổi cố chấp duỗi tay muốn được ôm một cái. Hắn dở khóc dở cười vỗ đầu y. Đem thiếu niêm ôm sát vào ngực. Cơ thể ấm áp kề sát lên người mình, chóp mũi là mùi hương thanh mát của Thẩm Tu, trong lòng Đường Tam có cái gì đó nhanh chóng xẹt qua.

Thẩm Tu cọ cọ ngực Đường Tam, nhép miệng nhắm hai mắt lại. Thiếu niêm an tĩnh ngủ khóe môi còn mang theo ý cười thỏa mãn, dưới ánh nến vàng ấm áp của phòng tắm nhìn hết sức tốt đẹp. Ma xui quỷ khiến thế nào Đường Tam khẽ vuốt sườn mặt trơn mịn của Thẩm Tu, đột nhiên hoàn hồn phát hiện động tác của mình vội thu hồi tay, tim đập nhanh so với bình thường rất nhiều làn.

Trên ngón tay vẫn còn xúc cảm tinh tế căng tràn, Đường Tam đảo nắt nửa ngày mới miễn cưỡng làm mình bình tĩnh lại. Đem thiếu niên trong lòng ngực cẩn thận đưa lại vào bồn tắm, tay ngừng trên bút thắt quần áo của Thẩm Tu, bất động.

“Chết tiệt –“

Một nút thắt nhỏ rơi trên mắt đất, không dính một hạt bụi.