Mấy ngày trước truyền đến tin tức, hoàng đế Bắc triều đích thân đón công chúa Xích Đệ Liên vào hậu cung, phong làm phu nhân. Nhu Nhiên lấy cớ con nuôi của khả hãn bị bắt cóc, hủy hôn ước với Nguyên thị, có thể thấy chỉ là màn ngụy trang mà thôi, chẳng trách hoàng đế trên giường bệnh tức giận đến ho ra máu. Dưới tiếng gầm rống của đế, đám Tạ Tiện, Vương Phu đều nín thở, không dám hó hé.
“Đàn khanh,” hoàng đế suy yếu giơ tay lên, Đàn Tế vội vàng tiến lên nghe lệnh, hoàng đến ho sù sụ một trận, nói: “Dực Nhi thỉnh chỉ bắc phạt tại Dự Châu, đồng thời tiến cử Nhữ Nam thái thú Đàn Quyên làm Chinh Bắc tướng quân, Đàn Quyên là em ruột của khanh?”
Lòng dạ Đàn Tế căng siết, “Vâng.” Vẻ mặt ông lúng túng, “Bắc phạt can hệ trọng đại, Đàn Quyên tài mọn, chưa đủ khả năng cáng đáng…”
“Huynh đệ của Đàn khanh, sao có thể tài mọn?” Hoàng đế không nghe lời khiêm tốn của ông, “Cứ quyết định vậy đi.” Lệnh thứ sử Dự Châu Nguyên Dực trấn giữ hậu phương, đô đốc quân sự, Đàn Quyên thống lĩnh binh mã, xuất chinh bắc phạt. Đàn Tế nương nhờ Đàn Quyên, được gia phong làm thị trung kiêm Kiêu Kị tướng quân.
Đàn Tế ra sức khước từ, song hoàng đế khăng khăng cố chấp, cuối cùng đành nhắm mắt ứng nhận. Mấy thần tử đều có tính toán riêng trong lòng về cuộc chiến đột ngột xảy ra này, hoàng đế tựa người trên ngự tọa, ánh mắt lần lượt quét qua từng người, thở dài, nói: “Trẫm, không còn nhiều thời gian…”
“Bệ hạ!” Mấy người đồng thời biến sắc, vội vàng quỳ xuống.
Gương mặt hoàng đế sau làn khói lượn lờ phun ra từ thú đồng nom càng thêm ảm đạm, đế xua tay, chậm rãi nói: “Đàn Tế tỉ mỉ, Tạ Tiện khoan dung, Vương Phu cẩn trọng… Chư vị đều là thần tử đắc lực của trẫm, thế nên, hôm nay trẫm muốn phó thác đại sự cho chư vị. Vương phu,” Hoàng đế thoáng cao giọng, Vương Phu quỳ gối trước mặt hoàng đế, mặt ròng ròng lệ, nắm tay hoàng đế thật chặt. Hoàng đế cười nói, “Tính tình thái tử hấp tấp hung tợn, khanh là cha vợ nó, phải dạy bảo nó nhiều hơn, đừng giấu lòng riêng. Trẫm giao cả quốc triều và thái tử cho khanh.”
Trong tiếng khóc than cảm kích lẫn thống thiết, hoàng đế lộ vẻ mệt mỏi, bảo: “Vương Phu nán lại, những người khác lui ra cả đi.”
Đàn Tế khom người lui ra ngoài điện, xoay người, nhìn mây mù cuồn cuộn trên trời cao, không khỏi thở dài.
“Cẩn thận.” Tạ Tiện ra sau thấy Đàn Tế suýt bước hụt, vội đỡ ông, hai người đi xuống thềm ngọc, Tạ Tiện cười chắp tay với Đàn Tế, “Đàn thị trung, chúc mừng.”
Đàn Tế cười khổ khoát tay áo. Trận Bắc phạt ứng đối vội vàng, chưa thể biết được là lành hay dữ, bữa này thăng quan, ông rất không tình nguyện. Tạ Tiện hiểu rõ nỗi sầu lo của Đàn Tế, không nói nhiều, chỉ có thể vỗ vai ông an ủi, nói sang chủ đề khác nhẹ nhàng hơn, “Đông chí hưu mộc, sang nhà tôi uống rượu không? Lâu rồi không được gặp cậu hiền tế của tôi, mẹ già trong nhà cũng mong nhớ nó lắm.”
Đàn Tế khẽ hừ mũi, tất nhiên ông sẽ không kể xấu Đàn Đạo Nhất trước mặt người ngoài, chỉ đành cười gượng nói: “Được được, dạo này nó tiến bộ hơn rồi, hôm nào sẽ bảo nó đi khấu đầu với lão tổ mẫu.”
Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện, ra khỏi cửa cung rồi thì ai về phủ nấy. Già trẻ phủ họ Đàn đều đã nghe tin Đàn Tế thăng quan tiến chức, hoan hỉ nhao nhao chúc mừng. Đàn Tế bức bối trong lòng, lệnh mọi người lui cả ra ngoài, chỉ chừa Đàn Đạo Nhất, nói với chàng: “Ta chỉ ước có thể phủi sạch quan hệ với thằng chú con, nhưng rốt cuộc vẫn bị buộc vào với nhau. Trận này mà đánh thắng thì mọi người đều vui, nhưng nếu không thắng thì ta cũng mất hết mặt mũi trong triều.”
Đàn Đạo Nhất cẩn thận nghe Đàn Tế càu nhàu xong, hỏi: “Phụ thân cảm thấy trận này không thắng được ạ?”
Đàn Tế thở dài, vuốt râu lắc đầu, “Khó.” Lại mập mờ tiết lộ với Đàn Đạo Nhất chuyện hoàng đế ủy thác, nghĩ đến Vương Phu được hoàng đế giữ riêng lại, Đàn Tế khó tránh có phần ganh tị, “Triều chính sau này sẽ nằm trong tay Vương thị, may mà con người Vương Phu còn có chút chừng mực, đáng tiếc lại đẻ ra một thằng con bất tài. Vương Phu cũng xuất thân hàn môn, thuở thiếu thời ngắm cổng thành dưới Tuyên Dương Môn…”