Chương 46

“Ngươi có biết cây đàn này trị giá bao nhiêu không?”

A Na Côi lắc đầu.

Đàn Đạo Nhất nói: “Đây là bảo vật vô giá.”

A Na Côi cười ha ha, vẻ mặt như đang nghe Đàn Đạo Nhất nói chuyện tiếu lâm gì hài hước lắm.

Đàn Đạo Nhất bỗng cảm thấy bị sỉ nhục khôn kể. Ngu ngốc, ngu ngốc, chàng không kìm nén nổi, bỗng đè dây đàn còn đang rung xuống, cao giọng mắng: “Ngu ngốc!”

A Na Côi tắt ngóm nụ cười, “Anh nói ai?”

Đàn Đạo Nhất đứng bên giá đàn, nhìn A Na Côi bằng nửa con mắt, chàng cười lạnh nhắc lại: “Ngươi, ngu không ai bằng.”

Gương mặt trắng muốt của A Na Côi lạnh tanh, nhìn chàng hồi lâu, chân mày nàng cau lại, nét cười mềm mịn như tơ nhện bay lượn từ khóe mắt, “Ừ tôi ngu đấy, tôi cứ nằm mơ mộng đẹp đấy,” Ngón tay nàng vểnh lên thật cao, nhón ngọc bội của Đàn Đạo Nhất lên như sợ bẩn, quăng ra xa, châm chỉa nói: “Không giống người nọ, suốt ngày mơ thấy quái mộng, giày vò hạ nhân nửa đêm canh ba không ngủ được.”

Mặt Đàn Đạo Nhất cứng đờ, “Cái gì?”

Mắt A Na Côi tỏa sáng lấp lánh, đắc ý nhìn Đàn Đạo Nhất, “Ai cũng nói thế mà. Ngày nào mọi người ở biệt viện cũng hóng chuyện sân của anh, còn hỏi thăm chúng tì nữ anh ngủ có ngon không. Tì nữ nói…”

“Nói hươu nói vượn!” Đàn Đạo Nhất ngắt lời nàng, sắc mặt vô cùng khó coi.

A Na Côi cười ha hả, tựa người lên giường, tay ôm lấy ngực, cau mày lại, “Ôi chao, ta nóng quá, tì nữ tỷ tỷ ơi, lại đây xoa ngực cho ta với…”

Mặt Đàn Đạo Nhất phủ sương lạnh, rảo bước tới tóm lấy cánh tay A Na Côi. A Na Côi không kịp né tránh, ngã nhào vào lòng chàng. Đàn Đạo Nhất ôm siết eo nàng, cúi mặt xuống, A Na Côi hoảng sợ đến độ lông mi rung rung, vốn tưởng Đàn Đạo Nhất định đánh nàng, chàng lại nhếch miệng cười giễu, hạ giọng thì thầm vào tai nàng: “Muội ngủ với ca ca là sẽ hết nóng thôi.”

Người khác mà nghe thấy thế, ắt hẳn sẽ ưm một tiếng ngất đi, A Na Côi chẳng những không ngất mà còn mở to đôi mắt dập dờn sóng nước, nhìn chàng vô cùng hào hứng.

Đàn Đạo Nhất bị đôi mắt này nhìn, trong lòng bồn chồn, tai nóng như rang. Lời ra khỏi miệng như bát nước đổ đi, chàng không biết nên nói câu gì tiếp theo, cả người thộn ra.

“Muội không muốn ngủ với ca ca đâu.” A Na Côi nói, nàng đặt tay trước ngực Đàn Đạo Nhất, ngẩng mặt lên. Ở góc độ này, nàng nhìn thấy rèm mi chàng dày rậm, mũi rất cao, mày hơi cau, có phần tức giận. A Na Côi nghĩ: Chàng đẹp thật đấy. Nàng bị vẻ anh tuấn của chàng mê hoặc thần hồn, nghe Đàn Đạo Nhất hừ một tiếng, định lỏng tay ra, nàng ngượng ngùng cúi đầu xuống, nói nhỏ như muỗi kêu: “Nhưng huynh có thể hôn muội.”

Đàn Đạo Nhất ngừng thở, biểu cảm cũng cứng lại, “Cái gì?” Chàng ngơ ngác hỏi.

A Na Côi ngó trộm chàng, càng xem càng thấy thích, tay nhỏ lặng lẽ ôm cổ Đàn Đạo Nhất, thân mình mềm mại cũng áp sát lại gần. Đàn Đạo Nhất bất giác lùi hai bước, ngã ngồi lên giường. A Na Côi thuận thế ngồi lên chân chàng, bất mãn chu mỏ, “Sao huynh còn chưa hôn muội?”

Ánh mắt Đàn Đạo Nhất cố định trên mặt nàng chốc lát, chàng dò xét cúi mặt xuống, A Na Côi không tránh, mắt cũng chẳng chớp, con ngươi sáng ngời. Chàng dán lên môi nàng, dè dặt ve vuốt, chần chừ lưỡng lự rồi hơi nghiêng mặt, ngậm lấy khóe môi nàng mυ"ŧ mυ"ŧ.

Đàn Đạo Nhất ngẩng đầu lên, con ngươi đen láy nhìn nàng, im lặng một hồi, chàng hắng giọng, “Được chưa?”

A Na Côi chớp chớp hai mắt mù sương, tay kéo cổ chàng xuống, nàng chưa hết thòm thèm, “Muội muốn nữa.”

Đàn Đạo Nhất không nhịn được cười khẽ, lại hôn nàng. Chàng sát rạt trước mặt, A Na Côi bị buộc nhắm mắt lại. Hơi thở chàng ấm áp phả lên mặt, dường như còn mang theo chút mùi đàn hương đã thấm đượm lâu năm. Nàng lại sắp chuếnh choáng, lưỡi say sưa liếʍ môi chàng. Cánh tay Đàn Đạo Nhất vắt ngang eo nàng bỗng siết chặt, hơi thở nóng rực mà bí bức.