Chương 34

Trong lúc thái tử nói chuyện, A Na Côi đã đang lặng lẽ quan sát y, thấy thái tử cũng coi như oai hùng, nhưng tuổi hơi lớn, cũng thoa phấn bôi son như những người khác, nom chẳng ra làm sao – có lẽ người duy nhất không thoa phấn trong điện này chỉ có Đàn Đạo Nhất, nàng không khỏi ngó Đàn Đạo Nhất, thấy chàng chẳng thèm liếc một cái nào về phía mình, chỉ mải nhíu mày nhìn cây san hô đăm chiêu, vẻ mặt lãnh đạm cực kì, A Na Côi hậm hực, hừ nhẹ.

“Điện hạ nói đùa gì vậy?” Đàn Tế cười ha hả, gọi A Na Côi tới đứng cạnh mình rồi mới nói với thái tử: “Đây là con gái thần A Tùng, không phải nô tì trong nhà, sao có thể nhận mười hộc châu tặng lại cho thái tử?”

Thái tử lấy làm tiếc nuối, giễu cợt Đàn Tế: “Đàn công, là con gái thật hay là con gái giả vừa nhận nuôi thế?”

Đàn Tế cười tủm tỉm, giảo hoạt nói: “Con gái là con gái, ở đâu ra thật giả?”

Thái tử cười mỉm, ánh mắt lưu luyến trên người A Na Côi, “Đàn công nuôi con gái mát tay quá.”

Đàn Tế gật đầu, “Đứa con gái này của thần rất ngoan, thần thực sự không nỡ tùy tiện gả nó cho người ta…” Đang cân nhắc ngôn từ thì thấy Đàn Đạo Nhất bất đồ đứng dậy rời ghế, đi ra ngoài sảnh, Đàn Tế cười ruồi, thầm mắng mấy câu cái ngữ không nên thân, mặc kệ chàng. Trông thấy sắc mặt Nguyên Dực cũng khó coi, Đàn Tế đạt được hiệu quả bèn dừng tay, nuốt lại những lời còn sót.

A Na Côi một lòng một dạ đặt sự chú ý lên thái tử, thấy Đàn Đạo Nhất phất tay áo bỏ đi, nàng khẽ nguýt mắt, nhón một quả nho tím bóng đặt vào tay thái tử, “Điện hạ.”

Tuy lấy sắc hầu người, nhưng được cái nàng rất hồn nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn mừng ra mừng dỗi ra dỗi, thú vị hơn nhiều đám thiên kim khuê các lúc nào cũng đoan trang nghiêm chỉnh, thái tử rất thích, lệnh A Na Côi đứng hầu bên cạnh, hai người mắt đi mày lại, trò chuyện như xung quanh chẳng có ai.

Đàn Tế sợ hôm nay bị người ta nhìn ra mình đỏ mặt, cố ý đắp một lớp phấn thật dày, thế là bụng dạ cũng vững vàng hơn. Ông vuốt râu, cười mỗi lúc một roi rói trước ánh mắt hoặc xem thường, hoặc kinh ngạc của khách khứa.

Đàn Tế thận trọng, nửa câu sau không nói ra, Lưu tư không thấu đáo lòng người bèn mở miệng thay ông, “Thái tử phi tĩnh dưỡng trong chùa, công chúa Nhu Nhiên thì không thông ngôn ngữ, chỉ e tính tình cũng trái ngược với nữ tử triều ta, điện hạ nên nạp vài vị phi thϊếp dịu dàng săn sóc thì hơn.”

Nhạc phụ Vương Phu đang ngồi ngay đây, thái tử đâu tiện há mồm bảo nạp thϊếp, cười ha hả nói: “Không vội, không vội.”

Quả nho trên ngón tay A Na Côi suýt nữa bị bóp bục vỏ, nghĩ đến roi của Xích Đệ Liên, cả người nàng tức thì trở nên gượng gạo, “Điện hạ,” nàng ngập ngừng, “Bao giờ công chúa Nhu Nhiên đến Kiến Khang ạ?”

Thái tử thấy cô nhóc này đến sắc mặt cũng thay đổi, mờ mịt ừm một tiếng, “Xuân tới,” Y ân cần hỏi A Na Côi, “Sao thế, em sợ người Nhu Nhiên à?”

A Na Côi ghé lại bên tai thái tử, nói rất nghiêm túc: “Điện hạ, người Nhu Nhiên mắt như chuông đồng, mồm như chậu máu, há ra một cái là đớp được nửa cái đầu người đấy.”

Thái tử bật cười, cau mày làm như chuyện thật, “Thật à? Em từng gặp người Nhu Nhiên rồi?”

“Ai cũng nói vậy mà?” A Na Côi trợn tròn hai mắt, “Không những thế, họ ăn thịt dê, uống sữa dê, sớm chiều ngủ trong chuồng dê, người ngợm hôi rình,” Nàng làm bộ phẩy tay, “Eo ôi cái mùi ấy.”

Thái tử chẳng để tâm mấy câu ngớ ngẩn của nàng, quay đầu đi nghe người khác bình luận về phong thổ Mạc Bắc, vì đã đính hôn với công chúa Nhu Nhiên nên về thể diện, thái tử vẫn phải bảo vệ nàng ta, “Công chúa là minh châu trong lòng bàn tay khả hãn, cơm ngon áo đẹp, hẳn sẽ không thô bỉ, cơ mà tính tình thì chắc hơi nhõng nhẽo.”

A Na Côi đầy bụng căm phẫn bất bình, suýt nữa để lộ lên mặt. Trong mắt nàng, tay thái tử này cũng chẳng khác nào một kẻ ngu xuẩn – Nàng ôm bát lưu ly đựng đầy nho, ưỡn thẳng lưng, môi dẩu lên một độ cong không dễ phát hiện, bày ra biểu cảm xem thường, “Đồ đáng ghét.” Nàng lặng lẽ lẩm bẩm.