Chương 33

Tiết Hoàn không nói hai lời, quỳ phịch xuống trước mặt Đàn Tế, chắp tay hành lễ.

Thịnh tình không thể chối từ, Đàn Tế đợi Tiết Hoàn đứng dậy rồi, lặng lẽ quan sát hắn mấy lượt rồi mới cười nói với thái tử: “Thuận tay mà thôi, điện hạ làm thế tổn thọ thần quá.”

Thái tử cười sang sảng, “Đàn công, nếu trước đây còn chỗ nào đắc tội, hi vọng ông bỏ qua chuyện cũ.”

“Điện hạ khách khí.”

Thái tử gật đầu, đưa mắt trông, thấy Đàn Đạo Nhất đứng một mình dưới cây san hô, mắt nhìn Tiết Hoàn lom lom, y hiểu rõ trong lòng, mỉm cười vẫy tay với Đàn Đạo Nhất, “Đạo Nhất, lâu rồi không gặp.”

Đàn Đạo Nhất tiến lên, lạnh nhạt thi lễ.

Tính tình thái tử hào sảng, trêu ghẹo Đàn Đạo Nhất ngay trước mặt quần thần, “Nghe nói xuân tới là ngươi thành hôn với Tạ nương tử rồi, việc mừng sắp đến mà sao cứ suốt ngày dài cái mặt ra thế? Chẳng lẽ nương tử nhà họ Tạ không vừa ý ngươi?”

“Tại hạ trời sinh mặt đã vậy.”

Thái tử cực kì niềm nở, kéo tay Đàn Đạo Nhất, lệnh chàng ngồi bên cạnh mình. Khách khứa ngồi trong đây hoặc râu tóc bạc phơ, hoặc mập mạp xấu xí, trông thấy Đàn Đạo Nhất thiếu niên thanh khiết như vậy, không khỏi có người không vui. Thái tử cười vỗ cánh tay chàng, “Mười bảy tuổi,” Y cười xấu xa, “Bên người có mĩ thϊếp nào không?”

Đàn Đạo Nhất mặt không đổi sắc, “Không.”

Thái tử bất ngờ, trỏ vào chúng mĩ tì qua lại trong sảnh, “Nhiều mĩ nhân như vậy mà không một ai lọt được vào mắt ngươi à? Chẳng lẽ ngươi thích nam nhân?”

Đàn Đạo Nhất nhẫn nhịn cơn phiền chán, “Không thích.”

Thái tử thấy chàng không phải người thích nói đùa, cũng bèn cười xòa, buông tha Đàn Đạo Nhất, quay sang xem các mĩ nhân đàn hát. Đàn Tế khá có phẩm vị, gia kĩ nuôi trong phủ đều có sắc có vóc, tựa như xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ, thái tử xem không chớp mắt cái nào. Đàn Tế thấy thế, đắc ý vê râu, “Điện hạ thấy thế nào?”

Thái tử xem tận hứng, mỉm cười tựa vào bình phong bạch ngọc, “Cũng được.”

Đàn Tế nhíu mày, nháy mắt với người hầu. Không bao lâu sau, một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi ăn bận lộng lẫy đi ra, trên tóc mai nàng cài một đóa sơn trà cánh kép màu vàng, mặc tiểu sam tay hẹp, váy lụa biếc quét đất, eo đong đưa, thướt tha đi tới trước mặt thái tử. Nàng cong ngón tay, dâng một chén rượu cho y, “Điện hạ, uống rượu đi ạ.”

Giọng nàng như hoàng oanh, trong veo réo rắt. Bờ môi tô son khẽ nhoẻn, là một cô nàng hay cười.

Thái tử cười đánh giá nàng, nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

“A Tùng,” Đàn Tế nói chuyện với nàng vô cùng hiền hòa, “Con hát một bài cho thái tử nghe đi.”

“Vâng,” A Na Côi thu váy thi lễ, váy lụa biếc của nàng như lớp lớp phù vân, đai lưng thật dài bay bổng theo gió. Nàng biết mình nên đưa bước nhẹ nhàng thế nào, mũi chân di chuyển như bước đi trên cánh sen. Nàng biết tất cả mọi người đều đang dừng lại, nín thở, chỉ nhìn mỗi một nụ cười mỗi cái nhướng mày của nàng, chờ nàng mở miệng.

Cổ cầm du dương, tì bà thánh thót, nàng cất giọng hát: “Một tiếng thu thanh, một vầng thu nguyệt, một giấc thu vàng, một hơi thu lạnh, một đàn thu nhạn vỗ cánh thành hàng…” Đại khái là vẫn chưa hiểu hàm ý đìu hiu thê lương của bài hát này, nàng liếc trộm Đàn Đạo Nhất, trên đôi má hồng bung nở lúm đồng tiền, ráng chiều dập dờn, giọng ca tuyệt hảo khiến người ta phải nín thở chăm chú, ý thu liên miên bất tận, trầm trầm bổng bổng, “Một bầu thu tửu, một bài thu thi, một sợi thu hương, một mối thu hận, nhân đây một bức thu cảnh, một màn thu sương, chỉ còn lại một chăn một gối, bầu bạn cùng thu đăng thu trướng…”

Thái tử lắng tai nghe, cầm lòng không đậu vỗ tay gõ nhịp cho nàng, đợi tiếng ca vấn vít tan rồi, y khẽ thở dài một hơi, nói với Đàn Tế: “Nàng này được, ta lấy mười hộc trân châu đổi với Đàn công, chẳng hay Đàn công có chịu bỏ thứ yêu thích?”