Chương 18

“Tùy ngươi.” Đàn Đạo Nhất hờ hững ném lại một câu.

A Na Côi chớp mắt chờ đợi, Đàn Đạo Nhất mãi không cử động, cũng chẳng nói gì tiếp.

A Na Côi nổi giận, nàng vừa không có tiền, vừa không có thân phận, cũng chẳng có tiếng nói gì với quản gia, chẳng lẽ lột váy vóc trâm vòng của tì nữ xuống lấy cho mình?

Chửi rủa Đàn Đạo Nhất một trận trong lòng, A Na Côi lại gần, dè dặt quan sát vẻ mặt Đàn Đạo Nhất.

Đàn Đạo Nhất hốt nhiên xoay người xuống giường, đi tới trước bàn giá đỡ.

“Vậy…” Nàng thoái lui cầu cái khác, nói với bóng lưng chàng: “Tôi không muốn bị gọi là Nhu Nhu nữa.”

Đàn Đạo Nhất mở hộp kiếm, rút ra một thanh trường kiếm, thờ ơ xoay người.

A Na Côi sợ đến vụt so vai, tưởng chàng định gϊếŧ người. Môi nàng run run, ngập ngừng nói: “Anh muốn gọi là gì thì gọi…”

“Ra vẻ.” Đàn Đạo Nhất khẽ nguýt, vòng qua nàng đi ra sân.

Chuyện mượn sức Đàn gia đã là tình thế bắt buộc đối với Nguyên Dực. Một tuần1 sau, Đàn Tế gọi Đàn Đạo Nhất tới, trỏ vào phong thư trên bàn, nói: “Thúc phụ con gửi thư từ Kinh Châu, nói Nguyên Dực muốn ghi tên một ái thϊếp dưới danh nghĩa chú ấy, sung làm thứ nữ Đàn gia, chú con hỏi ta có được hay không – Con có biết chuyện này không?”

1 Tuần ở đây tính theo lịch cổ Trung Hoa, một tuần có mười ngày, một tháng có ba tuần.

Đàn Đạo Nhất kinh ngạc với tốc độ hành động của Nguyên Dực, “Điện hạ từng đề cập với con, con nói không được.”

Đàn Tế gật đầu, “Ta không muốn có bất kì liên hệ gì với Nguyên Dực, con cũng không được.” Đàn Tế nghiêm nghị nhìn vào mắt Đàn Đạo Nhất.

Muốn giấu cũng chẳng giấu nổi nữa, khoảng thời gian này Đàn Đạo Nhất bị A Na Côi quấy nhiễu đến phiền lòng nhọc tâm, dứt khoát thẳng thắn, “Cô gái ấy hiện đang ở trong phủ chúng ta.”

Đàn Tế tức thì trợn trừng mắt, nhảy dựng lên chỉ vào Đàn Đạo Nhất mắng: “Con thay Nguyên Dực nuôi kĩ thϊếp ngay dưới mí mắt ta?”

Đàn Đạo Nhất không khỏi giải thích: “Không phải thϊếp của ngài ấy…”

“Không phải thϊếp của hắn, chẳng lẽ là thϊếp của con? Con nuôi nó làm gì?”

Đàn Đạo Nhất bị ông hỏi cứng họng, há miệng lè lưỡi.

Ánh mắt Đàn Tế không dấu vết dò xét vẻ mặt chàng, “Con dắt người đến đây cho ta xem.”

Đàn Đạo Nhất ngạc nhiên. Đàn Tế vểnh ngón tay thành hình hoa lan, chậm rãi vân vê một sợi râu, mặt tỏ vẻ cao thâm khó dò.

A Na Côi biết Đàn Tế muốn gặp mình, hưng phấn đến độ tim đập thình thịch. Nàng kìm nén kích động, đi đến trước mặt Đàn Tế thi lễ, mặt cười mỉm, thận trọng đoan trang.

Đàn Tế tỉ mỉ quan sát nàng mấy lượt, giọng điệu cũng ôn hòa hơn vài phần, “Con tên gì?”

A Na Côi thoáng ngó Đàn Đạo Nhất, cao giọng đáp: “Con tên A Tùng ạ.”

“Không có họ à?”

“Con mất cha mẹ từ nhỏ, không biết họ gì.”

Đàn Tế lấy làm cảm khái, “Thật là một đứa trẻ đáng thương.” Ông lại hỏi: “Thi từ ca phú, cầm kì thư họa, biết những cái nào?”

A Na Côi ngập ngừng, đáp: “Con biết hát ạ.”

Đàn Tế gật đầu khen ngợi, “Nghe giọng con như chim hoàng anh vậy, có giọng ca đẹp cũng chẳng thua gì cầm kì thư họa. Con hát một bài cho ta nghe thử đi.”

Đàn Đạo Nhất nhếch mép, không ngăn cản. A Na Côi có lòng muốn khoe giọng trước mặt Đàn Tế, làm ông hài lòng, nàng mở bả vai, tay nhón đai lưng, tựa một cành sen mới ngậm nụ sắp nở, cất tiếng hát véo von, “Oan gia ơi, nhớ mãi thôi, hôm nay tới, mừng khôn nguôi. Chẳng cởϊ áσ, ôm ấp nhau. Ôm một cái, tan ưu sầu, ấp một cái, tiêu lo âu, hận không thể chung chăn chung gối…”

Đàn Tế phun sạch ngụm trà ra ngoài, mặt mo đỏ bừng trách cứ: “Thô tục!”

A Na Côi đang hát dở thì bị ông quát dừng, ngượng ngùng ngậm miệng, nghĩ bụng: Thì ra ông cũng là một ông già giả đứng đắn, bảo sao sinh ra một ông con giả đứng đắn. Nghĩ vậy, miệng nhỏ như củ ấu không nhịn được dẩu lên. Đàn Tế thấy nàng tiểu mỹ nhân non nớt nũng nịu vậy, lại không nỡ mắng mỏ, hắng giọng nói: “Bài này không hay, sau này đừng hát nữa.”