Chương 14

Sứ giả Nhu Nhiên quả thực đang âu sầu vì chuyện A Na Côi, không khỏi giải thích: “Chuyện này vốn hiếm lạ, chỉ cần hỏi trong điện của điện hạ…”

“Nói năng xằng bậy.” Thái tử bỗng lạnh mặt, “Tiết Hoàn.”

Một người áo đen lên tiếng đáp lời, đột ngột nhào xuống như diều hâu, “keng” một tiếng nhỏ, mũi kiếm buốt lạnh đã chực đâm vào ngực sứ giả Nhu Nhiên, bị Đàn Đạo Nhất phi một chén rượu, mũi kiếm hơi lệch đi, chỉ đâm thủng vạt áo sứ giả Nhu Nhiên.

Sứ giả Nhu Nhiên cả kinh lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm người áo đen với vẻ phòng bị.

Đàn Đạo Nhất đứng lên, nghiêm mặt nói: “Nhị hoàng tử không bắt cóc nghĩa tử của khả hãn, sứ giả Nhu Nhiên chỉ cần vào cung hỏi một câu là biết ngay thật giả. Thái tử điện hạ vì nhị hoàng tử mà tùy tiện đả thương người ta, vừa mang tiếng không hay, vừa làm hỏng hôn ước của Nhu Nhiên và triều ta, chẳng phải lợi bất cập hại sao?”

Thái tử híp mắt, nhìn chằm chằm Đàn Đạo Nhất chốc lát, sau đó bật cười ha hả, “Đàn lang nói đúng lắm, Tiết Hoàn, ngươi thay ta nhận lỗi với khách quý đi.”

“Vâng.” Người áo đen trở tay thu kiếm, rót đầy chén rượu, kính sứ giả Nhu Nhiên. Lúc chén rượu chạm môi, hắn chợt nhớ ra, lại nâng chén với Đàn Đạo Nhất, nhếch miệng cười, ngửa đầu uống cạn, sau đó trở về ngồi quỳ sau thái tử.

Mọi người lại tiếp tục nói chuyện trên trời dưới biển. Trong lòng Nguyên Dực bức bối, ánh mắt đuổi theo người áo đen kia, thấy hắn tự mình hộ tống sứ giả Nhu Nhiên bị kinh sợ, đi lên cầu gỗ giữa hồ rồi mà còn đang chắp tay nhận lỗi, vô cùng kính cẩn, khác hẳn dáng vẻ ngang tàng khốc liệt định gϊếŧ người vừa rồi.

Khi hắn vòng về, Nguyên Dực chăm chú nhìn kĩ, thấy hắn cũng là một thanh niên anh tuấn, tuổi trên dưới hai mươi, lúc ở sau thái tử không hề thấy bắt mắt, giờ phút này mặc áo bào tay bó đen tuyền, xuyên qua giữa đám đông tay áo thùng thình lại trở nên nổi bật dị thường.

“Tiết Hoàn…” Nguyên Dực tìm kiếm cái tên này trong đầu nhưng không thu hoạch được gì, hắn thấp giọng hỏi Đàn Đạo Nhất, “Cậu nghe nói đến người này bao giờ chưa?”

Đàn Đạo Nhất lắc đầu, “Có thể là môn khách phủ thái tử mới chiêu nhận.”

Tiết Hoàn đang lặng lẽ nhặt chén rượu Đàn Đạo Nhất ném lên quan sát, bỗng nhận thấy có người nhìn mình, ánh mắt cảnh giác của hắn lập tức quét tới, đυ.ng trúng ánh mắt Đàn Đạo Nhất. Hắn lười biếng chắp tay với Đàn Đạo Nhất, cười cất mảnh vỡ chén rượu vào tay áo.

A Na Côi há hốc miệng, ngơ ngác xem Đàn Tế chuyện trò tán gẫu với một đám người đã đứng tuổi trong sân.

Nói toàn những chuyện thời thế thiên hạ, chuyện ngày xưa y quan nam độ1, chuyện Bắc Tề bạo ngược chuyên chế. Đương bàn luận sôi nổi thì bỗng dừng lại, “bốp” một tiếng bắt được con rận trên cổ, sung sướиɠ tự đắc vung phất trần, cười nói: “Khoái thay khoái thay!”

1 Thành ngữ cổ của Trung Hoa, xuất xứ từ tác phẩm “Sử thông” của sử gia nhà Đường Lưu Tri Kỷ, nguyên dùng để chỉ sĩ tộc Trung Nguyên kéo nhau xuống Nam khi thiên hạ đại loạn vào cuối thời Tây Tấn, dẫn đến nền văn minh/chính quyền Trung Nguyên dời xuống phía Nam; sau được sử dụng để chỉ chung việc quan lại, sĩ phu xuống Nam tránh loạn rồi bám rễ phát triển ở phương Nam.

Họ giống khỉ thật đó, A Na Côi lắc đầu.

Xem thêm một lúc, cảm thấy nhàm chán, nàng rầu rĩ quay trở về, thấy một đám tì nữ trẻ tuổi ngồi túm tụm dưới hiên, trên đầu cài thược dược nở rộ xiêu xiêu vẹo vẹo, tay chậm rãi phe phẩy quạt lụa, lúc thì cười khanh khách, lúc thì trợn mắt mắng. A Na Côi cắn môi, ngưỡng mộ nhìn làn váy lụa biếc của họ phất phơ theo gió.

Họ đều chẳng đẹp bằng ta. A Na Côi thầm nghĩ, ta mà mặc váy lụa như thế, cài trâm như thế, cầm quạt như thế… Làm hoàng hậu cũng đủ tư cách.

Ấm ức trở về, A Na Côi ngó về phía phòng Đàn Đạo Nhất, thấy dưới hiên chợt có mấy thị vệ cầm kích đứng canh, ánh mắt A Na Côi sáng bừng lên.