1.
Ba tôi luôn ép tôi đi xem mắt.
Đối phương hoặc là những kẻ được gọi là phú nhị đại không biết kinh doanh chỉ biết ăn chơi trác táng, hoặc là người đã có đời vợ, béo ú và mặt đầy dầu mỡ nhưng có quyền thế trong giới kinh doanh.
Ông ta nói tôi xinh đẹp như vậy, nhất định có thể giúp ông ta thăng cấp, trở thành tỷ phú.
Tôi cảm thấy rất buồn cười, người có tiền chân chính làm sao có thể tìm thông gia nghèo bợ đỡ dối trá lại thích khoác lác như ông ta.
Nhưng tôi bị ông ta bức phiền, đành phải thuê một người bạn trai "có tiền" mang về nhà.
Vốn định lừa gạt là được, nhưng không ngờ bị em gái tôi coi trọng.
"Anh rể, chiếc đồng hồ trên tay anh là phiên bản giới hạn của Patek Philippe phải không?"
Bạn trai tôi ngượng ngùng gật đầu.
"Ừm."
Tôi mua nó từ một tiệm bán đồ cổ nào đó, là hàng superfake nhái cực giống thật, giá 5888.
"Anh rể, chỉ cần đính hôn, chú dì sẽ sang tên nhà anh cho chị em sao?"
Hai tay bạn trai cung kính đưa cho ba tôi hai tờ giấy chứng nhận bất động sản đỏ rực.
Vừa mới ra lò.
Tôi cố ý tìm người làm, tốn một trăm đồng.
"Anh rể, chiếc Cayenne trước cửa kia, là xe khiêm tốn nhất nhà anh rồi sao?" Em gái tôi vẫn không chịu buông tha ép hỏi, trong ánh mắt cô ta đều là không che giấu được sự tham lam.
Tôi thở dài trong lòng, tiền thế chấp cho thuê xe là 30.000, tiền thuê 1000/ngày.
Mất gần một tháng thu nhập phụ của tôi.
Bạn trai Tần Phong len lén nhìn tôi, sợ giả vờ nữa sẽ lộ tẩy, vội vàng nói dối ra ngoài nghe điện thoại.
Đó là tiếng chuông báo thức nửa giờ vang lên một lần của anh.
Nhưng Tần Phong chân trước vừa bước ra khỏi phòng khách, em gái tôi liền thân mật kéo cánh tay tôi, vẻ mặt lấy lòng lại chờ mong nhìn tôi: "Chị, anh trai này em rất thích, tặng cho em đi?"
Ba mẹ anh ấy đều ở nước ngoài, tôi gả đi cũng không cần xử lý quan hệ mẹ chồng nàng dâu, thật sự rất thích hợp với tính tình đơn thuần lười biếng của tôi.
Ba tôi uống một ngụm trà, hời hợt nói: "Đường Đường, hai người mới quen nhau một tháng, tình cảm cũng không sâu."
"Nếu em gái thích thích, thân làm chị, tặng cho con bé là được rồi."
2.
Đàn ông đối với tôi mà nói, chính là một bộ quần áo, là gia vị trong cuộc sống, nào có hương vị sự nghiệp.
Nhưng tôi vẫn rất nghi hoặc nhìn chằm chằm ba tôi, vẻ mặt ông nghiêm túc, không giống đang nói đùa.
Cũng đúng, tôi vẫn chính là tồn tại trong suốt nhất của cái nhà này, ba không thương mẹ không yêu.
Tất cả mọi thứ, từ đồ ăn vặt đến đồ chơi, từ váy đến phòng ngủ, chỉ cần em gái tôi Hứa Kiều Kiều nói một tiếng thích, tôi phải nhượng bộ vô điều kiện.
Thấy tôi do dự, mặt ba tôi lập tức đen xuống.
Mẹ nắm tay tôi, vội vàng hòa giải: "Đường Đường, con chịu chút ủy khuất nhường cho em gái con được không?"
"Lát nữa để ba con giới thiệu cho con một người tốt."
Tôi liếc mắt nhìn Tần Phong ngoài cửa sổ còn đang gọi điện thoại, may mắn, bạn trai này là do tôi thuê.
Nếu đây thật sự là đối tượng yêu đương nghiêm túc, người ta không cảm thấy cả nhà chúng tôi đều là b.ệnh th.ần ki.nh mới là lạ.
Chỉ là ba tôi cả đời này chỉ để ý đến tiền, nhất thời hưng phấn quá mức đến ngay cả bạn trai tôi là thật hay giả cũng lười phân biệt.
Hay là Tần Phong diễn xuất quá tốt?
Tôi bất động thanh sắc rút tay ra, uống một ngụm nước trái cây, mỉm cười với bọn họ, không nhanh không chậm nói: "Thật ngại quá, người đàn ông này, con cũng rất thích."
Nói xong, tôi mặc kệ bọn họ, mở điện thoại ra, nhắn tin lại cho biên tập viên.
Nghề phụ của tôi là một họa sĩ truyện tranh, gần đây bị các loại bản thảo thúc giục.
"Ba, con chỉ thích anh rể thôi! Nếu chị không nhường cho con, con sẽ không ăn cơm, ch.ết đói cho xong!"
Hứa Kiều Kiều thấy làm nũng vô dụng, cũng không giả bộ với tôi nữa, nổi giận đùng đùng chạy đến đầu kia sofa, ôm ngực bĩu môi hờn dỗi.
"Ồ! Vậy sao?"
"Bọ hung còn thích ph.ân, sao em không nếm thử đi." Tôi nhấn tắt di động, vẻ mặt nhàn nhạt, nhẹ nhàng ném ra một câu.
Hứa Kiều Kiều tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, chỉ vào mũi tôi không phục tùy ý kêu gào: "Hứa Đường Đường! Tần Phong anh ấy nhã nhặn đẹp trai, khiêm tốn lễ độ, gia giáo cũng rất tốt, cùng tôi vừa vặn môn đăng hộ đối, trời sinh một đôi!"
"Chị từ nhỏ ở cái quê ngh.èo nàn kia, nghèo từ trong xư.ơng c.ốt lại còn thô lỗ, Tần Phong cùng chị không có tiếng nói chung, chị không xứng với anh ấy, cần gì phải chậm trễ anh ấy."
Hứa Kiều Kiều ngẩng mặt đầy phẫn nộ, còn đang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ không ngừng nói ra.
Đây thật sự là chuyện cười không biết xấu hổ nhất tôi từng nghe trong năm nay.
Không cho là xấu hổ ngược lại cho là vinh dự?
Cô ta thật đúng là bị ba tôi chiều hư thành tính công chúa kiêu ngạo, độc đoán, ngay cả tam quan cùng điểm mấu chốt của người bình thường đều không có!
"Sao em biết Tần Phong học rộng hiểu nhiều, tài hoa xuất chúng, đa mưu túc trí?"
"Chỉ vì tiền của người khác, mà em còn tự đánh bóng cho mình tài giỏi, chị thật sự xấu hổ thay em." Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, làm nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu lên kính cửa sổ, âm trầm đến mức cảm giác được khí lạnh bao quanh.
"Chị, chị bức tôi, không đáp ứng tôi đúng không, tôi không sống nữa!"
Nói xong, Hứa Kiều Kiều đứng dậy muốn tự mình nhào vào đυ.ng đầu vào cây cột trong phòng khách của biệt thự, nhưng hai chân lại giống như vững vàng mà vấp té trên sàn nhà, không nhúc nhích.
Mà đôi mắt hoa đào kia, lại một mực liếc trộm ba tôi.
Hừ, sấm to mưa nhỏ.
Cô ta đâu phải thật lòng thích Tần Phong, bất quá là muốn chiếm hữu quấy phá, chỉ cần là tôi để ý thích, cô ta nhất định phải cướp đi!
Tôi vọt vào phòng bếp, chọn một con d.ao g.ọt hoa quả sắ.c b.én, trực tiếp ném trước mặt Hứa Kiều Kiều: "Nào, dùng cái này, cái này nhanh hơn."
"Động mạch cảnh hoặc động mạch quay, đều có thể."
"Nếu em không nỡ ra tay, chị giúp em." Hứa Kiều Kiều sợ tới mức mặt trắng bệch, lập tức ngậm miệng lại, không khóc lóc, r.ên r.ỉ nữa.
3.
Cô ta run rẩy môi, mắt rưng rưng, hướng ba tôi ném ra ánh mắt cầu cứu: "Ba..."
"Hứa Đường Đường!"
Bốp!
Một bàn tay rắn chắc đánh vào mặt tôi, nhất thời, mặt tôi nóng như lử.a đ.ốt.
Ba tôi hung tợn trừng mắt nhìn tôi, giống như tôi không phải con gái ruột của ông, mà là kẻ thù không đội trời chung của ông.
"Lúc trước cơ hội du học là em gái cô tặng cho cô, không có Kiều Kiều, cô nào có cơ hội ra nhìn thế giới bên ngoài."
"Hiện tại bất quá là kêu cô nhường đàn ông mà thôi, cô không những không biết báo đáp ân tình, còn muốn gi.ết ch.ết em gái cô, lương tâm của cô bị ch.ó ăn sao!"
Ba mẹ thiên vị đến như vậy, cũng không cân nhắc cảm thụ của tôi.
Bây giờ còn muốn tôi lấy đức báo oán?
Mơ đi!
Na tôi nói xong, liền nhặt con d.ao g.ọt hoa quả trên mặt đất lên, nhanh chóng ném vào thùng rác, nhẹ nhàng đánh vào lòng bàn tay Hứa Kiều Kiều hai cái.
"Con bé ch.ết tiệt, con muốn hù ch.ết ba phải không, ba và mẹ con chỉ có một đứa con gái bảo bối là con, nếu con có chuyện gì, chúng ta sống thế nào đây!"
Hứa Kiều Kiều nhào vào trong lòng ba tôi, khóc đến hoa lê đái vũ: "Ba, nhưng con rất thích Tần Phong."
"Yên tâm, ba sẽ thay con làm chủ."
"Buổi trưa ba làm thịt kho tàu cho con thích ăn nhất có được không, con gái cũng không thể tùy tiện tuyệt thực, đói gầy ba sẽ đau lòng."
Ba tôi vỗ nhẹ lưng Hứa Kiều Kiều, ôn nhu an ủi.
Hứa Kiều Kiều ở góc độ ba mẹ không nhìn thấy, hướng tôi làm khẩu hình miệng.
"Đáng đời, đồ đ.ê ti.ện."
Tôi trong cơn giận dữ, một phen túm lấy Hứa Kiều Kiều, bốp bốp tát cô ta hai cái.
"Hứa Kiều Kiều, thứ không thuộc về em, đừng tùy tiện mơ ước!"
Ba mẹ chiều chuộng cô, nhưng tôi không chiều.
Hôm nay nếu tôi không nói cho cô ta biết vì sao hoa lại đỏ như vậy, tôi sẽ không gọi là Hứa Đường Đường!
Hứa Kiều Kiều che mặt không thể tin nhìn tôi, khϊếp sợ nói không nên lời.
Cũng đúng, từ nhỏ đến lớn, tôi ở trong mắt bọn họ chính là nhẫn nhục chịu đựng, không dám phản kháng, là bánh bao mềm có thể tùy tiện mặc cho người ta khi dễ.
"Hứa Đường Đường, tao cho mày mặt mũi, có phải hay không?" ba tôi giơ cánh tay lên, còn muốn đánh tôi.
Tôi cứng rắn ngăn lại, đẩy ông ta lảo đảo một cái.
Xoay người, tôi lại tát Hứa Kiều Kiều một cái.
"Cô!"
Ba tôi chỉ vào tôi, tức giận ngập trời.
Trên mặt tôi còn đau rát, theo bản năng liếʍ liếʍ khóe miệng, lại có một tia tanh mặn.
Tôi hít một hơi thật sâu, nâng cằm lên, bắt gặp ánh mắt oán giận như đang phun lửa của ba tôi: "Ông đánh tôi mấy cái, tôi liền trả lại cho Hứa Kiều Kiều mấy cái tát!"
"Hứa Đường Đường, tao đánh chết mày!"
Em gái tôi cầm lấy cốc inox trên bàn trà, liền ném về phía tôi.
Đều bị tôi khéo léo tránh đi.
Cô ta thấy không ném trúng tôi, lại không cam lòng tới bắt tôi, cào tôi.
Nhưng cô ta còn chưa đυ.ng tới thân thể của tôi, đã bị tôi một cước đạp ngã trên mặt đất.
Cô ta lảo đảo đứng dậy, trốn vào trong lòng ba tôi, gào khóc: "Ba, con rất sợ, chị gái, cô ta... cô ta đi.ên rồi."
4.
"Hứa Đường Đường, tao vất vả khổ sở đưa mày ra nước ngoài du học, mày liền học những thứ ác độc này để báo đáp tao?"
Ba tôi tức giận đến mặt mày xanh mét, l*иg ngực kịch liệt phập phồng.
"Lúc tao xảy ra t.ai nạ.n xe cộ, em gái mày bất chấp nguy hiểm đến tính mạng truyền m.áu cho tao, lúc đó mày ở đâu?"
"Em gái mày bất quá là muốn mày nhường một người đàn ông, cho dù là muốn hai quả thận của mày, mày cũng phải đồng ý, dù sao trong nhà này, em gái mày mới là người quan trọng nhất, mày tính là đồ r.ác rư.ởi gì..."
"Thật sự xấu hổ thay mặt mũi của ông, tôi không nghe lời, thế nên phải m.ắng tôi."
Ba tôi vừa chỉ trích mắng tôi, còn không quên lau nước mắt cho Hứa Kiều Kiều đang khóc đến hoa lê đái vũ.
Động tác kia mềm mại che chở cùng cẩn thận từng li từng tí, giống như Hứa Kiều Kiều là một con búp bê gốm sứ vừa chạm vào liền vỡ.
Rạng sáng một tháng trước, ba tôi bị t.ai nạ.n xe cộ lá lách bị vỡ và chảy m.áu rất nhiều, tôi dàn xếp ổn thỏa thủ tục cấp cứu khoa cấp cứu, lập tức gọi điện thoại khẩn cầu chủ nhiệm khoa ngoại đích thân làm phẫu thuật cho ông.
Biết được ông ta là máu âm tính RH, tôi gấp rút liên tục liên hệ ngân hàng m.áu, nhưng nhóm m.áu này rất hiếm.
May mắn mấy ngày trước bệnh viện tổ chức kiểm tra sức khỏe, chức năng gan của tôi, năm hạng mục gan B, sàng lọc nhiễm trùng (kháng thể Treponema palilidum, virus suy giảm miễn dịch ở người, kháng thể gan A) đều bình thường.
Nhưng tôi không phải nhóm m.áu âm tính RH.
Nhưng em gái tôi là nhóm m.áu đó!
Tuy rằng cô ta không phù hợp với quy trình truyền máu bình thường, nhưng sự tình khẩn cấp, ba tôi đang bị sốc, tôi chỉ có thể báo cáo lên tổng ban và khoa y tế, xin phẫu thuật đặc biệt.
Tôi canh giữ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, lòng nóng như lử.a đ.ốt, lại không thể không giả bộ trấn định, an ủi mẹ tôi vẫn nhỏ giọng khóc nức nở thất thần.
Tôi hận ba tôi say rượu lái xe, nhưng tôi càng hy vọng người nằm trên giường phẫu thuật lạnh lẽo kia là tôi.
Mà bây giờ, qua lời nói của ba tôi, lại giống như một con d.ao nhọn c.ắm vào trái tim tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn ông ta: "Nhóm máu không phù hợp, trách tôi sao?"
"Đi nước M du học, là tôi tự mình thi học bổng toàn phần, Hứa Kiều Kiều không thi đậu, cũng trách tôi?"
Ba tôi bị tôi làm cho tức đến tay run rẩy: "Nếu tao không đồng ý, mày có thể đi?"
"Đừng quên, 30.000 chi phí sinh hoạt mày đi du học cái kia chính là tiền mồ hôi nước mắt của tao!"
Lúc ấy tôi vừa cảm động, lại áy náy, âm thầm thề nhất định phải học tập thật tốt, không phụ lòng bọn họ.
Nhưng chớp mắt, tôi nhìn thấy em gái tôi đăng hình sinh nhật 16 tuổi trong nhóm bạn bè, trên cổ tay trắng nõn đeo một chiếc vòng tay Hermes Finesse.
Vàng hồng đính kim cương, giá 48.000.
Status kèm theo là: "Ba nói con gái trưởng thành, sao có thể không có một món trang sức đàng hoàng chứ."
Thì ra nhà chúng tôi không phải không có tiền, chỉ là keo kiệt với tôi mà thôi.
Tôi nhìn mình bởi vì làm việc đồng áng lâu dài, ngâm mình trong nước lạnh khiến khớp ngón tay sưng tấy, còn có làn da nứt nẻ vừa đến mùa đông bị gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua liền đ.au đến thấu tim, nước mắt rơi như mưa.
"Ông đưa tôi ra nước ngoài, không phải là không muốn tôi lắc lư trước mắt ông sao, lại sợ người khác nói ông ngược đãi tôi, sợ trở thành mục tiêu bị đàm tiếu."
"Còn nói, ra nước ngoài du học, nói không chừng có thể câu được con rể rùa vàng, cho dù không câu được cũng coi như được mạ vàng nâng cao giá trị con người, tương lai nhất định phải tìm con rể có tiền đòi thêm lễ hỏi."
Bố tôi kinh ngạc nhìn tôi.
Đó là năm mười tám tuổi ấy, tôi trở lại Hứa gia ngày đầu tiên, không cẩn thận nghe lén được ông ta cùng mẹ tôi nói chuyện.
Bốp!
Ba tôi giống như tìm được chỗ phát tiết, hung hăng tát mẹ tôi một cái: "Là đồ đ.ê ti.ện mày nói cho nó biết?"
Mẹ tôi ngã xuống sofa, che mặt, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn liều mạng lắc đầu giải thích, "Không phải tôi nói..."
"Còn dám cãi lại!" Ba tôi tức giận đến đỏ mặt tía tai, bàn tay lại muốn tát xuống.
Mẹ tôi sợ tới mức run rẩy, nhắm mắt lại, ngay cả lông mi cũng đang run rẩy.
Tôi bước nhanh qua, đẩy ba tôi ra, bảo vệ trước người bà.
Nước mắt nóng hổi kia rơi trên mu bàn tay tôi, thi.êu đ.ốt trong lòng tôi, cảm xúc lẫn lộn.
Đau lòng cùng phẫn nộ từ tận đáy lòng lan tràn đến cổ họng, khiến cho hô hấp của tôi đột nhiên ngưng trệ.
Trong nháy mắt liền không thể kiềm nén nữa, bộc phát thành tiếng gào thét đi.ên cuồng như núi lửa phun trào, hướng ba tôi phun tới:
"Đánh phụ nữ, còn là đàn ông sao!"
"Thật mất mặt, dựa vào bạo lực gia đình bạo hành vợ con để kiếm tiền, ông sao lại có thể vô dụng như thế!"
"Đường Đường...... Mẹ cầu xin con, đừng nói nữa." Mẹ tôi cuống quít đứng dậy, hoảng sợ bất an túm lấy góc áo tôi, trong mắt đều là đau khổ cầu khẩn:" Mau xin lỗi ba đi."
"Đem Tần Phong cho em gái con, việc hôm nay cứ...... quên đi."
Tôi kinh ngạc nhìn mẹ, giờ khắc này, tôi cảm thấy mẹ thật đáng buồn.
Từ khi tôi có ý thức, bà ấy đều nhát gan như vậy.
Bà ấy nói phụ phải nữ tam tòng tứ đức, xuất giá tùy phu, ba tôi chính là trời của bà, cho dù ba tôi đánh rắm bà cũng nói là thơm.
"Làm sai cũng không phải con, dựa vào cái gì muốn con xin lỗi!"
"Nhưng dù sao ông ấy cũng là ba con mà, Đường Đường."
"Ông ta không xứng."
"Ba tôi ch.ết từ lâu rồi!"
Chuyện cũ như thủy triều dâng lên đầu, tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hứa Kiều Kiều từ trong lòng ba tôi giãy ra, giọng nói còn mang theo một tia giọng mũi cùng tiếng khóc.
"Chị, vì sao chị vừa về đã chọc ba tức giận."
"Chị đã hại ch.ết em trai rồi, bây giờ cần phải đem cái nhà này quấy đến gà ch.ó không yên chị mới hài lòng sao?!"
5.
Tay mẹ tôi yếu ớt vô lực buông xuống, sắc mặt trắng bệch.
Hứa Kiều Kiều lại rụt vào trong lòng ba tôi, dư quang liếc về phía tôi, khóe mắt đều là khıêυ khí©h cùng vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa.
Lúc hai tuổi, ba tôi làm ăn thất bại, ông ta tìm đại sư tính toán một quẻ, nói tôi là tai tinh phá tài, khắc tinh lớn của Hứa gia, phải không ngừng trừng phạt tôi mới có thể xoay chuyển được vận may của ông ta.
Vào ngày tuyết rơi đó, ông ta ném tôi đến nhà bà nội ở nông thôn, để tôi ở trong tuyết lạnh cóng cả một ngày, còn bọn họ ở trong nhà vây quanh bếp lò sưởi ấm, nói chuyện ăn khoai lang.
Tôi lạnh đến toàn thân run rẩy, bàn tay nhỏ bé đập cửa, khóc đến tê tâm liệt phế muốn đi vào sưởi ấm.
Ba tôi ném khoai lang đi, nổi giận đùng đùng đá tôi vào tuyết.
"Không phải mày là sao chổi sao, mỗi ngày ở nhà chướng mắt tao, hại tao buôn bán thất bại?!"
Tôi lại vào, ông ta lại đạp.
Vòng đi vòng lại.
Bông tuyết tràn vào miệng tôi, cảm thấy phổi và bụng tôi như sắp n.ổ tu.ng khi tôi thở.
Mẹ tôi muốn ngăn cản, lại bị ba tôi dùng cây chổi đánh vào miệng mẹ tôi rồi nói: "Mày muốn bị lột sạch quần áo, cùng ch.ết với con kh.ốn kia đúng không?!"
Mẹ tôi che miệng, rụt ở góc tường, lẳng lặng nhìn tôi, len lén lau nước mắt.
M.áu từ khe ngón tay tôi chảy xuống, nhuộm đỏ khớp ngón tay vì liều mạng bám tường mà trở nên trắng bệch, nhưng thân thể lại rất thành thật, không nhúc nhích.
Có lẽ khi đó tôi còn quá nhỏ, lại có lẽ do đã cách nhiều năm, rất nhiều cảnh tượng tôi nhớ không rõ lắm.
Nhưng tôi biết, lỗ tai tôi thiếu chút nữa đông cứng, tay chân tê cứng ba ngày ba đêm mới dần dần có cảm giác, cho dù hiện tại vừa đến mùa đông, cho dù ở trong căn phòng kín không kẽ hở 28 độ C ấm áp, nhưng xương cốt tôi vẫn có khí lạnh nhiễm vào.
Ngày hôm sau, ông mang theo mẹ tôi đi bệnh viện để nhận nuôi Hứa Kiều Kiều, người được cho là "Mệnh cách phú quý".
Mẹ cô ta lúc sinh bị khó sinh, còn bị tắc mạch nước ối, ch.ết cùng ngày.
Nhắc tới cũng lạ, nửa năm sau ba tôi làm ăn khởi sắc, mẹ tôi đã lâu không có thai lại mang thai một bé trai.