Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dưỡng Công Ký

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đường lên núi cũng không dễ đi, Thiên Dịch dọc theo đường đi đều kéo Thường Cảnh, mỗi lần Thường Cảnh đều nói có thể tự mình đi, không cần Thiên Dịch phải cẩn thận từng li từng tí một như thế, thế nhưng, Thiên Dịch lại phi thường cố chấp bảo lưu ý kiến của mình.

Bởi vì, ở trong lòng Thiên Dịch, Thường Cảnh vô luận nhìn trái ngó phải, từ trong ra ngoài, vẫn là giống cái —— mà giống cái, lại nhỏ bé giống như bọn họ đã hình dung.

Lần thứ năm Thường Cảnh kêu Thiên Dịch buông tay để y có thể tự đi, vẻ mặt Thiên Dịch bỗng nhiên biến đổi, đưa Thường Cảnh kéo đến phía sau mình, ánh mắt cảnh giác nhìn về hướng Thường Cảnh đứng lúc ban đầu.

“Sao vậy?” Thường Cảnh bị Thiên Dịch kéo sang bên, có chút lảo đảo suýt chút nữa ngã chổng vó, có điều vừa quay đầu liền nhìn thấy dáng vẻ Thiên Dịch, lông mày hơi nhíu lại, “Có gì đó đang tới đây sao?”

Thiên Dịch gật gật đầu, đưa tay lên miệng mình, ra hiệu Thường Cảnh không được phát ra tiếng động, chính mình dùng khẩu hình nói cho Thường Cảnh, “Tiểu Cảnh, cẩn thận chút, trên núi rất nguy hiểm, tuy rằng linh thú cấp thấp không thể gây thương tổn đến ta, thế nhưng đối với em thì lại không.”

“……” Thường Cảnh rất muốn nói, Thiên Dịch à, cậu có thể không cần luôn đem ‘Tiểu Cảnh là giống cái, Tiểu Cảnh rất yếu đuối’ luôn treo trên miệng mình, mẹ kiếp, cứ hết một lần lại một lần nhắc nhở, y rất muốn mắng người đó (╯‵□′)╯︵┻━┻

“Thiên Dịch, anh có thể tự bảo vệ mình thật tốt.” Thường Cảnh lời thề son sắt hướng về Thiên Dịch bảo đảm, chỉ còn kém giơ lên ba ngón tay xin thề.

Tiếng nói y vừa dứt, bên tai liền truyền đến tiếng rống kinh thiên động địa, căn cứ vào âm thanh truyền đến, Thường Cảnh liền xác định, âm thanh gào thét này cách bọn họ đang đứng, không hề xa chút nào.

Thiên Dịch dù sao cũng là người của thế giới này, vừa nghe âm thanh gào thét liền biết đây là người của Thú tộc đang trong tình trạng hóa thú mới có thể phát ra tiếng gào thét, lông mày nó vốn nhăn thật chặt lúc này mới chậm rãi thả lỏng, thế nhưng đôi mắt vẫn rất cảnh giác chú ý nhìn bốn phía.

Mãi đến tận xác định ngoại trừ người của Thú tộc kia ở cách bọn họ không xa, xung quanh cũng không còn loài vật nào khác, Thiên Dịch mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Cảnh, đi thôi.” Một lần nữa dắt tay Thường Cảnh, Thiên Dịch tiếp tục hướng đến đường núi đi tiếp.

Thường Cảnh mơ mơ màng màng nhìn Thiên Dịch, tiếng gào thét vừa nãy vốn là âm thanh của dã thú mà, y chớp mắt, quay đầu liếc mắt nhìn về hướng âm thanh truyền tới.

…… Chẳng nhìn thấy gì cả, Thường Cảnh thu hồi tầm mắt, không còn tốn tâm tư vào âm thanh truyền đến kia, tiếp tục theo Thiên Dịch hướng đến trên núi bò lên.

Đường núi quanh co khúc khuỷu, dưới đất sình lầy có chút ẩm ướt đặc sệt, dính đầy vào dưới đế giày, đối với y có chứng bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng, liền nhíu mày rất chặt.

Y lại nhìn giầy trên chân Thiên Dịch, sau đó kinh ngạc trợn to đôi mắt.

“Thiên Dịch, giầy cậu sao lại sạch sẽ như vậy!”

“Hả?” Thiên Dịch nghe vậy quay đầu lại nhìn Thường Cảnh, trên mặt Thường Cảnh ngạc nhiên cùng không thể tin được khiến khóe miệng của y nhếch lên cao —— được vợ mình dùng ánh mắt ‘Thiên Dịch thật lợi hại’ nhìn mình, trong lòng Thiên Dịch thật cao hứng, liền ngẩng đầu ưỡn ngực nói, “Tuy rằng ta vẫn chưa thành niên, thế nhưng vẫn có thể sử dụng một chút linh lực.”

Thường Cảnh chớp mắt, sau đó trên mặt ửng đỏ nhìn Thiên Dịch, có chút thật không tiện hỏi: “Vậy thì, Thiên Dịch có thể dùng linh lực làm cho giày của anh, cũng giống như cậu không dính bùn đất không?”

Nói xong, Thường Cảnh không tự nhiên xoa nhẹ đầu của chính mình, sau đó mới hậu tri hậu giác phát hiện tóc mình đã mọc dài, bị chính mình chà đạp như vậy, không chừng đã rối như tổ quạ rồi đi.

Thế là ngượng ngùng thả tay xuống, vươn lưỡi liếʍ đôi môi khô khốc, cười nói; “À thì, anh không quen bị dính bùn nhớp nhúa.”

“A, Tiểu Cảnh, ta quên mất, xin lỗi nha.” Nói xong, liền nhắm mắt lại niệm một câu thần chú mà y không biết, vung tay lên hướng về dưới chân Thường Cảnh.

Thường Cảnh cúi đầu liếc mắt nhìn, đôi mắt thỏa mãn híp lại, bùn đất bao quanh giầy đã biến mất, chân cũng khô mát thoải mái, tựa như đang đi trên không khí.

Y tò mò hiếu kỳ, phát hiện dưới mặt đất có một màng mỏng cách ly mặt đất, mặc dù chân có giẫm trên đất, thế nhưng đã không còn bị bùn bao quanh ẩm ướt.

Một lần nữa ngẩng đầu lên, Thường Cảnh đôi mắt đẹp đẽ cười lên như hình dáng trăng lưỡi liềm, y hài lòng vươn tay cầm ngược lại tay Thiên Dịch, hưng phấn nói: “Thiên Dịch, cậu thật là lợi hại.”

Thỏa mãn tiếp nhận ánh mắt ngưỡng mộ của Thường Cảnh, trong lòng Thiên Dịch rất cao hứng.

“Bởi vì ta là giống đực, cho nên phải lợi hại rồi. Không thì làm sao bảo vệ Tiểu Cảnh cùng con của chúng ta cho được.” Sau khi nói đến đây, Thường Cảnh phát hiện mặt Thiên Dịch đỏ lên, ánh mắt có chút mơ hồ, đột nhiên đưa tay bịt kín miệng mình.

“……” Nụ cười trên mặt Thường Cảnh cứng ngắc, sau đó hỏi ngược lại: “Cái gì?”

Đậu má, bảo bảo em gái mày, cái thế giới hố cha gì thế này, làm sao nam nam có thể sinh con, nhìn trái phải ngang dọc kiểu gì cũng không thể sinh con nha!!!

Lão tử * không muốn làm giống cái đâu QAQ

Nhìn thấy Thường Cảnh đột nhiên khuôn mặt dại ra giật mình một chút, Thiên Dịch vội vã giải thích: “A, Tiểu Cảnh, ta không nói gì cả, ta không, không có gì đâu.” Thiên Dịch mở đôi mắt thật to, sốt ruột hướng về Thường Cảnh nói rõ chính mình khi nãy không cẩn thận đưa ra lời nói ấy thật ra không có ý gì khác.

Nó biết giống cái da mặt mỏng, cho nên nó nhanh chóng dời đi đề tài này, nếu không người vợ tương lai của nó mà không vui, thì phải làm sao bây giờ?

“Ờ.” Thường Cảnh hòa hoãn lại, tuy rằng trong lòng còn đang điên cuồng nhổ nước bọt ha ha ha các loại, có điều trên mặt đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh.

“Ơ, Tiểu Cảnh giận rồi sao?” Thiên Dịch hỏi cẩn thận từng li từng tí một, dáng vẻ đẹp đẽ đáng yêu phối hợp với ánh mắt kia, khiến trong lòng Thường Cảnh bay lên cảm giác tội lỗi.

Khóe miệng giật giật, Thường Cảnh mỉm cười: “Không có, làm sao anh lại dễ dàng tức giận cho được?”

“Có thật không?”

“Thật mà.” Sờ sờ đầu Thiên Dịch, đôi mắt Thường Cảnh ngậm ý cười, sau đó nói: “Đi nào, mau nhanh lên núi thôi.”

“Ừm.” Thiên Dịch dùng sức gật đầu, liền kéo Thiên Dịch tiếp tục hướng lên núi đi tiếp, nhờ vào linh lực Thiên Dịch, lúc này Thường Cảnh đột nhiên cảm thấy con đường đi này càng thêm thông thuận hơn.

Tuy rằng, không biết tâm lý này có tác dụng gì không.

Bất tri bất giác, đường lên núi từ từ bằng phẳng lên, Thường Cảnh hít thở không khí chen lẫn mùi tanh bùn đất, cảm thấy trong lòng yên tĩnh dị thường.

Đã từng ở thế giới sôi nổi hỗn loạn, rất hiếm mới có thời gian an nhàn như thế này, từ vài phương diện khác mà nói, Thường Cảnh cảm thấy, kỳ thật xuyên qua đến thế giới này trải nghiệm một cuộc sống tĩnh lặng cũng là điều tốt đẹp.

Thế nhưng, tiền đề là, thế giới này có thể hay không không cần phải kỳ hoa như vậy.

—— y không muốn phải sinh đứa trẻ giống cái đâu!

Đem những gì nghĩ ở trong đầu đá ra bên ngoài ngàn dặm, Thường Cảnh đi theo từng bước chân của Thiên Dịch.

Trước mặt là một hồ nước thật lớn, nước trong suốt thấy đáy, Thường Cảnh trừng to hai mắt, đôi mắt khát khao nhìn thẳng vào mặt hồ tĩnh lặng kia, hận không thể hiện tại đem quần áo cởi sạch sành sanh sau đó phi thân nhảy xuống hồ.

“Tiểu Cảnh, nơi này chính là chỗ ta hay huấn luyện mỗi khi đến đây.” Chỉ vào bốn phía rừng cây rậm rạp, Thiên Dịch hưng phấn giới thiệu sân huấn luyện cho Thường Cảnh biết, có điều nó nói hồi lâu cũng không nghe người vợ tương lai đáp lại liền ngậm miệng quay đầu nghi hoặc nhìn Thường Cảnh, khi nhìn thấy trên mặt Thường Cảnh, nó liền tỉnh ngộ ra.

Giống cái đều rất thích sạch sẽ nha!

Thiên Dịch có chút khó chịu nhìn hồ nước Thường Cảnh dị thường chờ mong bình tĩnh lại liền hỏi: “Tiểu Cảnh, em muốn tắm sao?”

“Có được không?!” Nghe được lời Thiên Dịch, Thường Cảnh hai mắt tỏa sáng, hận không thể ngay hiện tại liền bay xuống dưới nước.

“Ta sẽ không nhìn lén, em tắm đi, ta, ta giúp em canh chừng.” Nói xong xoay người qua, sau đó ngồi trên mặt đất ánh mắt không còn nhìn Thường Cảnh.

Thường Cảnh nhìn Thiên Dịch đứng ở bên ngoài hai lỗ tai đỏ hồng lên, không hề phát ra tiếng động mỉm cười, tay thành thạo cởi bỏ quần áo chính mình, sau đó liền lấy một tư thế nhảy xuống, đem mình ngâm trong hồ.

Thiên Dịch nghe được tiếng vang thật lớn, cho rằng Thường Cảnh xảy ra chuyện gì, liền vội vàng hỏi: “Tiểu Cảnh, em sao thế?”

Thường Cảnh đang ngâm trong nước vui sướиɠ, nghe giọng nói Thiên Dịch lo lắng, liền cười trả lời: “Không có chuyện gì, chỉ là nhất thời hứng khởi chơi nhảy cầu mà thôi.”

“Nhảy cầu?” Thiên Dịch ngơ ngác.

“…… Nó là một loại trò chơi.” Thường Cảnh bắt đầu nói quanh co, y hí ha hí hửng ở trong hồ bơi qua bơi lại, lúc này mới ngừng lại chà xát cẩn thận thân thể chính mình.

Thiên Dịch xác định Thường Cảnh không có chuyện gì, liền tiếp tục dán mắt nhìn vào khu rừng rậm rạp trước mặt, chỉ là gương mặt đỏ bừng kia, đều không thể tản đi được.

Trong hồ, Thường Cảnh cọ rửa tắm rất vui vẻ, cọ sạch cổ sau đó liền tới chà ngực.

Cúi đầu xuống, Thường Cảnh phát hiện, làn da của mình không chỉ biến đổi, ngay cả hai đầu v* màu nâu nhạt vào lúc này đã trở nên béo ú mềm mại.

Đầu đầy hắc tuyến ở trong lòng ha ha ha một trận, lúc này mới tiếp tục rửa thân thể của chính mình, khi chà đến phía dưới, huyệt thái dương Thường Cảnh co giật……

—— Má á á á, em gái mày vua hố cha!!

Thường Cảnh khóc không ra nước mắt!

Ở chỗ đó của y, chỗ đó, vốn hình dạng bên ngoài đều là “bá khí trắc lậu” khi ngẩng lên chính là nhất trụ kình thiên (……) tại sao lại biến nhỏ, như, vậy,!!!!!

Sắc mặt Thường Cảnh đen như đít nồi, y xin thề, y tuyệt đối đã đắc tội đại thần xuyên qua rồi, nếu không phải vậy, sao lại nhận về báo ứng như thế này!

Mẹ kiếp, rõ ràng y mới vừa khuyên chính mình tiếp nhận quy luật thế giới hố cha này, yên phận làm giống cái sinh ra đứa trẻ giống cái, nhưng vào lúc này y như bị sấm sét giữa trời quang……

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, từ khi nào, nó đã biến nhỏ, lại,!

Hu hu hu, đại thần xuyên qua ơi, ngài có thể trả lại cho tui nhất trụ kình thiên uy vũ khí phách (……) lại được không!?
« Chương TrướcChương Tiếp »