Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dưỡng Công Ký

Chương 53

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Sao có thể!” Thường Cảnh kinh ngạc lên tiếng, y đột nhiên cất cao âm lượng khiến ánh mắt của những người khác hấp dẫn đến bàn bọn họ, cảm giác được ánh mắt những người chung quanh, lúc này Thường Cảnh mới đem âm lượng hạ xuống, nhỏ giọng hỏi: “Như thế nào lại hôn mê bất tỉnh, hắn là Ma tộc, không phải sẽ không bị bệnh độc Ôn Dịch thú xâm hại sao?”

“Nếu như không bị thương, Ma tộc sẽ không bị bệnh độc xâm hại.” Thiên Dịch nhìn vợ mình một chút, không hài lòng, thế nhưng vẫn nói ra nguyên nhân.

“Không phải nói tinh thể Bọ Phỉ có thể giải trừ bệnh độc sao?”

“Bạch Tử đã rời đi.” Thiên Dịch kéo tay Thường Cảnh, “Tiểu Cảnh, ngày hôm nay chúng ta cũng phải rời đi.”

“Không,” Thường Cảnh lắc đầu, lông mày nhíu lên đầy suy tư, một lúc sau, chậm rãi nói: “Thiên Dịch, anh muốn đi cứu Betty.”

Betty lúc trước đã cứu y, y phải nên báo đáp lại.

“Tiểu Cảnh……” Thiên Dịch ánh mắt phức tạp, “Hắn đối với em không có ý tốt.”

Quật cường nhìn Thường Cảnh, Thiên Dịch kéo chặt tay vợ mình.

Chọt lên vầng trán Tinh Linh trẻ tuổi trước mặt, Thường Cảnh cười ha ha, “Đứa nhỏ ngốc, lúc trước đã nói rồi, anh chỉ có một mình cậu thôi.”

Thiên Dịch không nói lời nào, cậu yên lặng nhìn vợ mình, thấy đối phương cười lên rất thoải mái, khóe mắt hoa đào càng ngày càng diễm lệ, cả người đều tỏa ra khí chất đặc thù so với tướng mạo không tương xứng……

Thiên Dịch ánh mắt rùng mình, trực tiếp đem đầu của đối phương nhét vào trong ngực mình.

Ánh mắt đảo qua nhìn nhóm giống đực trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo này khiến người khác như rơi vào hầm băng.

Các giống đực khác biết điều hơn đem ánh mắt của mình thu về, mặc dù có chút không muốn, thế nhưng Tinh Linh trẻ tuổi bên người giống cái lại quá mức cường đại.

—— giống cái xinh đẹp vẫn còn rất nhiều, không thể chỉ vì giống cái này phải trả giá đánh đổi mạng sống.

Thiên Dịch nhìn những giống đực nhát gan không tự lượng sức nhòm ngó vợ mình, lại cúi đầu nhìn người vùi đầu vào trong ngực mình không một chút nào biết ‘chính mình là giống cái rất có mị lực’, thở dài thật sâu.

Một lúc sau.

Thiên Dịch vỗ lên người trong ngực, giọng nói bất đắc dĩ, “Tiểu Cảnh nếu muốn làm…… Thì cứ làm đi.”

Rất là bất đắc dĩ.

Biết rõ tính cách Thường Cảnh như vậy, Thiên Dịch không thể không một lần nữa đối với y thỏa hiệp.

—— cậu đồng ý, cứu Betty, cái tên gia hỏa dám dòm ngó vợ mình.

Có điều trước khi đi, Thiên Dịch đem người lôi trở về phòng, cậu có chuyện muốn nói, còn có, cậu muốn thảo luận một chút.

Ánh mắt trông mong nhìn Thiên Dịch ấn mình ngồi trên ghế, Thường Cảnh cong môi, có chút bất đắc dĩ sờ lên hai tay đang nắm chặt bờ vai mình, “Anh không nói mình sẽ đi ngay lập tức.”

“Không phải điều này.” Thiên Dịch từ trong lòng ngực móc ra quyển sách Hào Dịch lúc trước đưa cho Thường Cảnh, nói: “Mấy ngày nay lúc Tiểu Cảnh ngủ, ta vẫn đang nghiên cứu quyển sách này, ta phát hiện, bên trong còn có điều bí ẩn.”

“Hả?!” Nghĩ đến mình não động quá lớn rồi, Thường Cảnh gãi đầu, bắt đầu cười ngây ngô, “Thiên Dịch đã phát hiện chuyện gì?”

Nói ra thật xấu hổ, Thường Cảnh còn chưa xem xong quyển sách này, chỉ tình cờ lật vài trang để xem, hầu như còn lại thì không đả động gì đến nó.

“Máu Tiểu Cảnh.”

Thường Cảnh ngẩn người, ngây ngốc nhìn Thiên Dịch.

“Hở? Máu của anh thì sao?”

Đột nhiên nhớ tới lần trước Bọ Phỉ không ngừng đề cập muốn máu mình còn có Bony khi ngửi thấy mùi máu y dáng vẻ dường như rất kích động…… Theo bản năng trừng to hai mắt, chắc không phải là những gì y đang nghĩ đi!

Lắc lắc đầu, ý nghĩ ấy vừa xuất hiện đã bị Thường Cảnh trực tiếp phủ định.

Bởi vì, đây căn bản không có khả năng!

“Thiên Dịch, cậu đừng nói cho anh biết, máu của anh có dị năng nha, cái này không có khoa học đâu.”

Mặc dù chuyện xuyên qua đối với bản thân đã là không khoa học rồi, thế nhưng Thường Cảnh tuyệt đối sẽ không tin bản thân sẽ mở ra được bàn tay vàng như thế này!

Tuyệt đối!

Bởi vì, đại thần xuyên qua làm sao lại ngó ngàng đến y chứ.

Nhìn vợ mình dường như không thể tin nổi vẻ mặt như muốn nói đừng có gạt anh, cậu dừng một chút, mặt vô cảm tiếp tục nói: “Dòng máu của em rất đặc thù, còn nhớ ta trước đó vì sao lại thức tỉnh linh lực sớm không?”

“Không biết.” Lắc lắc đầu, Thường Cảnh thật sự không hiểu, vào lúc ấy, nước mắt của y nhỏ xuống trên người Thiên Dịch, sau đó Tinh Linh nhỏ bé liền bắt đầu lớn lên…… Chuyện như vậy, khiến y làm sao có thể minh bạch đây?

“Bởi vì, là do nước mắt Tiểu Cảnh.” Thiên Dịch tuy rằng đã sớm mơ hồ thấy chuyện này, thế nhưng sau đó Hào thúc đưa quyển sách cho vợ mình, liền minh bạch ngay.

“Cái gì!” Không ngừng xua tay, Thường Cảnh liên tục lắc đầu, “Thiên Dịch cậu nghĩ sai rồi!”

“Không có sai, chính vì nước mắt Tiểu Cảnh, nên ta mới sớm thức tỉnh linh lực……” Thấy người trước mặt kinh ngạc còn chưa hoàn hồn, Thiên Dịch lại nói tiếp: “Không chỉ nước mắt Tiểu Cảnh, còn có thân thể của em, đều có năng lực đặc biệt, mà dòng máu của em, có thể khiến cho người khác thoán thai hoán cốt, có thể khiến Linh Thú từ thú trở thành người.”

Những câu nói này, khiến Thường Cảnh cằm muốn rớt xuống đất.

Quá kinh dị rồi!

Như vậy có thể nói, khắp toàn thân y ngay cả sợi tóc, tất cả đều có năng lực thần kỳ…… Vậy y không phải trở thành động vật trong sách đỏ hay sao?

“……”

“……”

Ánh mắt hai người đối đầu nhau, thế nhưng Thường Cảnh rất nhanh rũ xuống mi mắt, có trời mới biết hiện tại trong đầu y quả thật như thiên nhân giao chiến!

Thiên Dịch nói những lời này, đối với y mà nói, tuyệt đối không phải tin tức tốt lành gì!

Nếu như linh lực chữa trị của mình thức tỉnh bị truyền ra bên ngoài, như vậy về sau y sẽ nghênh đón, tất cả các loại phiền phức không ngừng kéo về đây.

—— QAQ không cần đâu, y chỉ muốn cuộc sống của mình bình thường như bao người thôi!

Thiên Dịch yên lặng nhìn Thường Cảnh, khuôn mặt căng thẳng, đôi mắt không dám chớp nhìn chằm chằm Thường Cảnh ngồi ở trước mặt mình không chút nào để ý đến mình.

—— thật không vui.

Thấy vợ không nhìn mình, cậu không thích cảm giác này tí nào.

“Tiểu Cảnh, ta sẽ bảo vệ em.”

Khi cậu biết rõ vợ mình không giống với những giống cái khác, Thiên Dịch liền minh bạch, sau này mình phải tiếp nhận khảo nghiệm này, tuyệt đối phải nghiêm túc.

Đặc biệt là sau sự kiện lần này —— thể chất Thường Cảnh được người người biết đến, thức tỉnh linh lực chữa trị cũng được tiết lộ……

“Thiên Dịch.” Thường Cảnh mờ mịt.

Nguyên bản cho tới nay, chính mình đi tới thế giới này thì thôi, chỉ cần đơn giản sống sót là đủ rồi. Thế nhưng theo sự tình càng ngày càng phức tạp, y luôn có một loại cảm giác rất thần kỳ.

Luôn cảm thấy, sở dĩ y tới được nơi này, là có nguyên nhân.

Mà nguyên nhân này, y dần dần từng bước tiếp cận đến nó.

“Ta đây.”

“Anh cảm thấy rất bất an……” Dựa đầu mình trên ngực Tinh Linh trẻ tuổi, y để cả người mình bao vây trong lòng ngực đối phương, ngửi được chỉ toàn mùi hơi thở đối phương, cảm giác như vậy, khiến Thường Cảnh tìm được một chút cảm giác an toàn.

Đem người ôm vào trong lòng ngực, Thiên Dịch vuốt nhẹ lên tóc vợ mình, nhẹ nhàng nói: “Ta vẫn luôn ở bên cạnh Tiểu Cảnh.”

Đột nhiên đa sầu đa cảm, khiến bầu không khí giữa hai người vô cùng tốt đẹp, trong lúc bất tri bất giác, bọn họ hôn nhau ngay tại chỗ.

Môi lưỡi tiếp xúc, Thường Cảnh mơ mơ màng màng nghĩ, chính mình càng ngày càng quen thuộc loại đυ.ng chạm tương trợ nhau trong lúc hoạn nạn này.

Tựa vào lòng ngực Thiên Dịch, Thường Cảnh ngửa đầu, vươn cổ đưa miệng mình tiến đến trước mặt Thiên Dịch khiến cho đối phương càng thân mật hơn.

Khoang miệng bị đối phương luồn đầu lưỡi liếʍ lộng, từ cằm cho đến mỗi chiếc răng…… Đầu lưỡi Thường Cảnh đã lùi đến tận bên trong, thế nhưng vẫn không chống đỡ được bị Thiên Dịch câu ra hấp duyện.

Kết thúc nụ hôn, Thường Cảnh thở hổn hển, y cảm giác như mình bị hôn dẫn đến đốt cháy lửa du͙© vọиɠ, mà trong mắt Thiên Dịch, ánh mắt mê ly của vợ mình trong lúc này, gò má đỏ chót, môi bị cắn đến sưng lên…… Dáng vẻ như vậy, quả thực khiến người ta rất muốn làm chuyện xấu!

Thiên Dịch ánh mắt tối sầm lại, cuối cùng thở dài một hơi, nâng mặt vợ mình lên gặm cắn một hồi, gặm cắn đến nỗi khi người trong lòng ngực ý thức dần dần rơi vào mơ hồ, mới hài lòng thả người ra.

“Tiểu Cảnh, ta thật muốn mau chóng nhanh lớn lên.”

“Thiên Dịch chẳng mấy chốc sẽ lớn lên.” Thường Cảnh mặt đỏ bừng, y không biết mình đã ngồi vào trong lòng ngực Thiên Dịch tự khi nào, mà chỗ đó của Thiên Dịch, đã bắt đầu thức tỉnh, lúc này dương v*t đang chống đỡ trên mông y, dáng vẻ như đang diễu võ giương oai……

Rõ ràng vẫn còn chưa thành niên, thế nhưng chỗ đó tại sao có thể lớn đến như vậy…… Cái này không khoa học tí nào!

Thường Cảnh cảm giác cả người mình nóng đến nỗi có thể luộc được cả trứng gà, xấu hổ cục cựa, muốn rời xa cái thứ không khoa học càng xa càng tốt.

Bị vợ trong lòng ngực cứ làm bốc lên du͙© vọиɠ không thể tiêu tan, đã vậy còn ẹo tới ẹo lui, Thiên Dịch mặt tối sầm, đối Thường Cảnh gầm nhẹ: “Đừng nhúc nhích!”

Giật mình, Thường Cảnh trong nháy mắt không di chuyển, ngước mắt lên nhìn Thiên Dịch.

Thiên Dịch nhẫn nhịn cực khổ, “Tiểu Cảnh, trước tiên em hãy xuống khỏi người ta đi.”

Thường Cảnh nghe xong, liền vui vẻ đứng thẳng thân thể mình, rời xa Thiên Dịch sắc mặt không tốt cùng với thứ không khoa học kia……

“Khụ khụ.” Thường Cảnh con ngươi đảo một vòng, sau đó xoay người, quay lưng về hướng Thiên Dịch, “Cái kia, cậu tự mình giải quyết, trước tiên anh đi ra bên ngoài chờ cậu.”

Tay mắt lanh lẹ giữ chặt tay Thường Cảnh, Thiên Dịch đem người ấn ngồi trên ghế, hướng về y đặt quyển sách vào trong lòng ngực, sau đó mới đứng lên, hướng tới buồng trong mà đi.

“Không cần đi ra ngoài, ta sẽ vào trong.”

“……” Quá mắc cỡ, ở cùng một không gian lại cảm nhận người khác đang ảo tưởng YY chính mình, Thường Cảnh giương mặt lên, vẻ rối rắm hiện lên thấy rõ.

Có điều y cũng không rối rắm được bao lâu, đã thấy Thiên Dịch giải quyết xong đang hướng về y đi tới.

“Hở!” Thế là, Thường Cảnh chớp mắt, nghi ngời nói: “Xong rồi.”

Thiên Dịch mặt tối sầm.

Thường Cảnh: “……”

Không muốn chết lại tự tìm đường chết!

Vì thế, Thường Cảnh rất nhanh liền biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra…… Y bị Thiên Dịch gặm tới gặm lui, miệng bị gặm đến nỗi không cách nào có thể gặp người, nếu không phải bởi vì đối phương còn chưa thành niên, y sẽ vô cùng hoài nghi liệu mình có thể lên được không.

Cuối cùng của cuối cùng, thời gian bọn họ ở trong phòng rất lâu, đến gần chạng vạng, mới từ trong phòng đi ra.

Ông chủ khách sạn thoáng liếc mắt nhìn môi Thường Cảnh sưng đỏ, não động đã có chuyện gì đó xảy ra trong phòng, vì thế hướng ánh mắt quái dị nhìn về phía Thiên Dịch, như là đang nói: Còn chưa có thành niên mà đã hung hăng thế này rồi……

Thường Cảnh bị ông chủ nhìn thấy cảm thấy cả người không được ổn.

Vì thế liền quýnh quáng, kéo tay Thiên Dịch một đường chạy từ đại sảnh chạy đến trước cửa nhà Betty cùng Kiều Hi.

Nhìn ngôi nhà trước mặt không lớn không nhỏ, cửa lớn không có gì đặc sắc, tiến lên một bước, Thường Cảnh gõ cửa.

Trong chốc lát, đã có người tới mở cửa.

Mở cửa chính là một tên Ma tộc, không còn trẻ, cũng không đến nỗi quá già, ánh mắt ông sáng quắc nhìn chằm chằm bọn Thường Cảnh, đầy cảnh giác.

“Các người là ai, tới đây làm gì?”
« Chương TrướcChương Tiếp »