Chương 29

Bọn Thường Cảnh cùng quản gia Louis, đi dạo hết cả tòa cung điện, sau đó không còn việc gì mới trở về tiền điện —— dùng món ăn địa phương.

Vào giờ phút này, Bỉ Nặc đã thay đổi một thân quần áo ngồi chờ bọn họ đến, trước mặt hắn đã bày bánh kem cùng hồng trà, thấy Thường Cảnh cùng Thiên Dịch đi vào, liền đứng lên, hướng về hai người gật gật đầu.

Thường Cảnh vừa thấy Bỉ Nặc, lập tức liền nghĩ tới kiến trúc thiết kế vừa nãy chính mình nhìn thấy, bước chân bất chợt tiến lên một bước, hỏi: “Tôi muốn gặp bầu bạn của anh, có được không?”

“Đợi lát nữa ta sẽ mang các ngươi qua.” Không nghĩ tới Thường Cảnh mới vừa tỉnh lại liền lấy ra yêu cầu như thế, Bỉ Nặc hiển nhiên có chút giật mình thế nhưng càng nhiều chính là kinh hỉ.

Có điều, hắn cũng không bộc lộ sự vui mừng ra ngoài, đồng thời hắn cũng nhìn thấy dọc theo con đường này Thường Cảnh hầu như chỉ là ngủ —— bởi vì do sử dụng chữa trị linh lực mà dẫn đến tiêu hao quá nhiều tinh lực.

Cho nên, hắn vẫn quan tâm hỏi: “Hiện tại tinh thần của cậu đã khôi phục rồi sao?”

Thời điểm nói chuyện trên mặt Bỉ Nặc có ý cười đạm mạc.

“Ừm, đã khôi phục.” Mỉm cười, một tay y bị Thiên Dịch nắm trong tay, thế cho nên không thể không lui trở về.

“Cảm ơn anh đã quan tâm.” Thường Cảnh lễ phép nói một câu.

Đối với điều này, Bỉ Nặc chỉ câu môi nở nụ cười, nói: “Lại đây ngồi xuống đi, nếm thử bánh kem cùng hồng trà, đây là món ăn mà chúng ta thích nhất.”

Đối lập với món bánh kem ngọt ngào, Thiên Dịch lại thích uống hồng trà hơn, thế cho nên cái khối bánh kem trước mặt cậu này, đã bị Thường Cảnh rất không khách khí đoạt đi đồng thời chén ngay tại chỗ.

Sờ lên cái bụng tròn vo, Thường Cảnh ợ lên một tiếng đầy thỏa mãn.

‘Cách’ một tiếng khiến Thường Cảnh đỏ bừng mặt, đưa tay che miệng lại, một đôi mắt trợn trừng lên.

Phản ứng tự nhiên như vậy khiến Thiên Dịch mặt vốn dĩ căng thẳng cũng coi như lộ ra một chút ý cười, cậu đem hồng trà bưng đến trước mặt Thường Cảnh, ôn thanh nói: “Uống chút trà, tốt cho tiêu hóa.”

Ùng ục một ngụm thật lớn, Thường Cảnh lúc này mới đặt ly trà xuống, liếʍ môi một vòng, hiển nhiên y đối với buổi trà chiều này, cực kỳ thỏa mãn.

Sau khi ăn uống no say, Thường Cảnh lại đưa ra điều mà y mong muốn gặp cái người đang ngủ say kia, y thật sự rất tò mò.

Thiên Dịch chăm chú nắm tay Thường Cảnh, không nói gì, thế nhưng từ môi cậu mím thật chặt có thể nhìn ra, cậu cũng không hài lòng vợ mình nghĩ đến người khác —— cho dù người kia còn đang ngủ say đồng thời là một giống cái cũng không có ngoại lệ.

Bỉ Nặc lần này cũng không nói gì nữa, mà là trực tiếp đứng dậy, dẫn bọn Thường Cảnh đến nơi hắn ở, nhìn mỗi bước đi của hắn cũng có thể nhận ra, kỳ thật nội tâm của hắn cũng rất là lo lắng.

Bỉ Nặc bởi vì quá mong chờ, cho nên đi rất nhanh, mà Thường Cảnh đối với vị rất có thể là người đồng hương “xuyên qua” đến đây mà ôm ấp tâm tình hưng phấn, bước chân cũng không chậm. Chỉ có Thiên Dịch, cậu dọc theo đường đi tuy rằng cùng Thường Cảnh duy trì đồng dạng bước đi, thế nhưng, kia hoàn toàn là bởi vì do chính cậu nắm lấy tay người ta……

Đoàn người vốn dĩ phải mất hơn nửa giờ lộ trình mạnh mẽ ép tới không quá nửa tiếng. Lại lần nữa được nhìn thấy kiến trúc mang đậm dấu ấn phong tục Thiên triều cổ xưa, Thường Cảnh vẫn hưng phấn kích động giống như trước……

Bước chân Bỉ Nặc tiến vào trong gian phòng cổ kính, Thường Cảnh bắt đầu trái phải xem xét.

Đến gần giường, Thường Cảnh cuối cùng cũng coi như là nhìn thấy vị mà y đã luôn muốn nhìn thấy.

Cũng không có ngũ quan đặc biệt xuất sắc, anh ta cũng giống như mình, khóe mắt nở rộ một đóa hoa đào, da thịt tinh tế tỉ mỉ trắng nõn —— những thứ này đều là tiêu chí của giống cái.

Có điều Thường Cảnh cũng phát hiện, người trên giường cho dù nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn giương lên, xem ra rất nhu hòa, khiến không khí chung quanh lưu động chậm lại, còn thời điểm những người khác nhìn đến hắn, tâm tình sẽ trở nên rất bình tĩnh…… Hơn nữa hơi thở của người này cũng khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái ——

Thường Cảnh nhìn Bỉ Nặc quen thuộc ngồi xổm xuống đầu giường, dùng tiếng nói ôn nhu nói chuyện cùng người trên giường, y buông tay Thiên Dịch ra, tiến lên trước một bước, nói: “Tôi có thể dùng linh lực đi dò thám thân thể của anh ấy được không?”

Thời điểm Thường Cảnh lên tiếng, âm thanh theo bản năng rất nhẹ nhàng, giống như cùng bạn bè nói chuyện vậy —— là người khác không phải không nghe được.

“Cậu tới đi, ta hi vọng cậu có thể giúp ta lay tỉnh được hắn, ta thật sự rất nhớ hắn.”

Âm thanh Bỉ Nặc rất thấp, lúc hắn nói chuyện ánh mắt vẫn dừng lại trên người nằm trên giường, hắn cầm lấy tay của người nọ, đặt ở bên mép, hôn lên từng hồi từng hồi.

“Tôi sẽ tận lực.” Thường Cảnh nói.

Dứt lời, Thường Cảnh cũng làm giống như Hào Dịch, giơ bàn tay ra, nhắm mắt lại, mở miệng không hề có một tiếng động niệm chú ngữ, thời gian kéo dài càng lâu, trên tay y xuất hiện dòng khói trắng bao bọc xung quanh —— cái đó chính là linh lực chữa trị.

Đẩy bàn tay ra, đem cái gọi là linh lực chữa trị đánh thẳng vào trong thân thể người nằm trên giường, Thường Cảnh cảm thụ những linh lực này không hề có một tiếng động phản hồi lại chính mình.

Từ trong rừng lần đầu tiên sử dụng linh lực chữa trị, tuy rằng vẫn luôn hôn mê, thế nhưng Thường Cảnh phát hiện, linh lực trong cơ thể chính mình càng thêm dồi dào, hơn nữa những linh lực này cũng giống như nhận biết chủ nhân vậy, sẽ biểu đạt cảm xúc của chúng nó lên người y.

Điều này làm cho Thường Cảnh rất kinh ngạc, thế nhưng y hiện tại cũng đã học được cách thích ứng rồi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, linh lực tỏa ra bên trong thân thể người nằm trên giường, Thường Cảnh trên mặt càng ngày càng tò mò, cuối cùng thời điểm mở mắt ra, rất là nghi hoặc.

Thu hồi linh lực chữa trị, Thường Cảnh nghiêng đầu hỏi: “Trước khi anh ấy chìm vào giấc ngủ say, đã có chuyện gì xảy ra?”

Vừa rồi, linh lực chữa trị lúc còn chu du ở bên trong thân thể người nằm trên giường, y có thể cảm giác được, người trên giường sở dĩ ngủ say như vậy, chỉ là vì chữa trị thân thể mà thôi.

Hơn nữa, y biết, người này, sắp sửa tỉnh lại rồi, căn bản không cần y phải làm cái gì cả.

“Một trăm năm trước, Ma tộc hỗn loạn, em ấy là vì ta, mới thành ra như vậy……” Nói tới đây, Bỉ Nặc biểu hiện rất bi thương, như đang nhớ lại trận chiến một trăm năm trước, do chính người Ma tộc làm náo loạn.

“Vấn đề này có chút mạo muội, tôi muốn hỏi một chút anh cùng bầu bạn anh đã ký kết qua khế ước sinh tử chưa?” Thường Cảnh lại hỏi, y cảm giác cái loại hiện tượng này, tựa hồ chỉ có người khế ước mới có thể giải thích.

“Có, ta rất yêu em ấy.”

Thường Cảnh nghe xong, nở nụ cười, trong lòng còn lại nghi hoặc lớn nhất cũng dần biến mất rồi.

“Anh không cần quá thương tâm, anh ấy sắp sửa tỉnh lại.” Nghiêng đầu, nhìn Bỉ Nặc dáng vẻ không thể tin được, Thường Cảnh tiếp tục nói: “Bởi vì hai người đã ký kết khế ước, cùng chung sinh tử, cho nên hắn cũng không đáng lo, ngủ say như vậy chỉ là vì chữa trị thân thể mà thôi, thân thể anh ấy hiện tại rất tốt.”

“Có thật không?” Bỉ Nặc rất là kinh hỉ.

“Đương nhiên là thật.” Thường Cảnh cười gật đầu.

Bỉ Nặc nghe xong, không nói lời nào, cả tâm nhãn đều nhìn người trên giường, không còn phân tán sự chú ý đến bọn Thường Cảnh.

Nhìn tình cảnh này, Thường Cảnh kéo Thiên Dịch lặng yên rời đi nơi này, lúc bước ra khỏi cửa, y hít thật sâu một hơi.

Đứng ở cửa, Thiên Dịch gắt gao nắm chặt tay Thường Cảnh, bá đạo đem người kéo lại gần trong lòng ngực mình.

“Mới vừa rồi em không nhìn ta.” Ngữ khí có chút trí khí.

Thiên Dịch tính trẻ con làm nũng, khiến Thường Cảnh kinh ngạc một lúc, rất nhanh thân thể lại thả lỏng tựa vào trên lòng ngực người có thể ỷ lại, y nheo mắt, cười hì hì nói đùa: “Thiên Dịch thật sự quá bá đạo nha.”

Không biết như thế nào, Thường Cảnh phát hiện mình càng ngày càng thích ôm lấy Tinh Linh thuộc về mình này.

Nhíu mày không nói lời nào, Thiên Dịch đang tự hỏi, chính mình quá bá đạo sao?

Cậu suy nghĩ lại mỗi khi cha lớn tỏ thái độ với cha nhỏ, rất nhanh đưa ra kết luận, đó chính là ——

không có.

Cho nên, cậu phản bác Thường Cảnh: “Không có bá đạo.”

“……?!” Bốn chữ quỷ dị.

Tuy rằng ngắt đầu bỏ đuôi tỉnh lược bớt nhiều chữ, nhưng Thường Cảnh vẫn biết Thiên Dịch muốn biểu đạt ý tứ gì.

Ý cười trên mặt càng lúc càng lớn, tiếng cười từ trong miệng y phát ra, Thường Cảnh cười khiến thân thể bắt đầu có chút run rẩy ——

đơn giản hình dung chính là cười ôm bụng lăn lộn xuống đất.

“Thiên Dịch, cậu thật đáng yêu.” Ánh mắt đầu tiên là kinh diễm sau đó bất đắc dĩ lại đến kính nể, cảm kích, ỷ lại…… Tới hiện tại là đáng yêu, Thường Cảnh cũng không biết, hóa ra Thiên Dịch lại có thể sinh động khắc ở trong đầu mình như vậy.

Thiên Dịch ôm lấy vợ mình vào trong lòng ngực, nghe xong vợ mình đánh giá mình, hứ, đáng yêu cái gì chứ ——

hai bên lỗ tai cậu liền đỏ lên.

Sau khi Thường Cảnh cười đủ rồi, liền ngừng lại, y ở trong lòng ngực Thiên Dịch xoay người, đã biến thành tư thế hai người mặt đối mặt.

Ngẩng đầu, y nhìn Thiên Dịch cao hơn mình cả một cái đầu, ánh mắt khẽ chuyển động, cuối cùng vẫn làm ra cái chuyện mà mình muốn làm ——

y kiễng mũi chân, ở trên môi Thiên Dịch hôn một cái.

“Thiên Dịch, không cần lo lắng anh sẽ rời cậu đi hoặc sẽ không gặp, anh sẽ luôn ở đây.”

Biết Tinh Linh ôm chính mình này vẫn đang lo lắng điều gì, nên Thường Cảnh phải dùng hành động biểu thị tâm ý của chính mình.

Không biết từ lúc nào, tâm tình của y đã hoàn toàn thay đổi, từ một thẳng nam biến thành cong, Thường Cảnh tiếp thu rất nhanh.

Thích một Tinh Linh vị thành niên, loại vượt chủng tộc đồng thời còn trâu già gặm cỏ non, Thường Cảnh rất nhanh liền thích ứng.

Cho nên, hiện tại trong lòng y không hề có áp lực.

Thường Cảnh giờ mới phát hiện, hóa ra, thích một người, kỳ thật lại rất nhanh. Hơn nữa, khi đã thích rồi, sẽ không lưu ý giới tính hắn là cái gì.

——

Em thích anh, không phải bởi vì bên ngoài của anh, mà bởi vì đó chính là anh, đơn thuần chỉ là anh thôi.