Chương 19

“Hai vị khách quý, có yêu cầu thêm nước nóng không ạ?” Tiểu nhị âm thanh lễ phép từ ngoài cửa truyền đến, nghe được câu nói này, Thường Cảnh đôi mắt sáng như mèo.

“Muốn! Phiền anh cho nước nóng nhiều một chút, chúng tôi cần tắm rửa.” Thường Cảnh vội vàng nói, vẻ mặt so với tiểu nhị còn mừng rỡ hơn rất nhiều —— tính ra, đã hai ngày nay y không nhìn thấy nước, cảm giác không được tắm rửa, khiến y thấy người mình rất bẩn.

À, mặc dù nói y phải thay đổi chính mình, mới có thể thích ứng hoàn cảnh thế giới này, sẽ càng sống tốt hơn, thế nhưng nếu như có một chuyện nó quá mức…… Ừ, chính là hiện giờ, quá mức đây này.

—— trở về thực tại, Thường Cảnh tự cho mình cái lý do hoàn mỹ đó.

Tiểu nhị đứng bên ngoài nghe xong lời Thường Cảnh, đáp lại nói, “Xin chờ một chút, rất nhanh sẽ đưa đến cho ngài.”

Nói xong, Thường Cảnh nghe được tiếng bước chân vội vàng, quả nhiên, tiểu nhị đã xuống chuẩn bị nước nóng.

Mà cùng với Thường Cảnh ở chung một gian phòng Thiên Dịch nghe xong lời này, trên lỗ tai nhọn hoắt, vốn còn dấu vết ửng hồng thẹn thùng đột nhiên biến mất, hơn nữa càng ngày càng có xu thế khuếch trương cả khuôn mặt.

Từ vị trí đứng lên, Thiên Dịch lắp bắp nói: “Tiểu Cảnh, ta, ta đi ra bên ngoài nhìn xem có thức ăn gì không, em cứ tắm rửa trước đi.”

Thường Cảnh: “……” Khóe miệng hơi co giật, y đưa tay kéo lại Thiên Dịch xoay người muốn đi ra cửa, nói: “Thiên Dịch đã lâu chưa tắm rửa rồi đi.”

“Đợi khi Tiểu Cảnh tắm xong rồi nói sau.” Nói xong, Thiên Dịch liền trực tiếp nhanh như chớp chạy trốn ra ngoài, tốc độ kia, viu viu, tuyệt đối có thể sánh ngang cùng tàu vũ trụ.

Thường Cảnh nhìn tay mình thất bại giơ lên giữa không trung, có chút dở khóc dở cười.

—— kỳ thật, không cần phải đến mức khoa trương như vậy chứ, y vẫn luôn cảm thấy như vậy.

Nhún vai, tuy rằng rất bất đắc dĩ, thế nhưng Thiên Dịch mỗi lần đều làm như vậy, lâu dần, cũng thành thói quen, chỉ có điều, vẫn cảm thấy có chút, nên nói sao nhỉ…… Bất đắc dĩ cùng không nói nên lời.

Tiểu nhị rất nhanh liền mang nước nóng lên, sau khi đã pha nước ấm thích hợp, lại muốn hướng vào bên trong rải đầy cánh hoa, Thường Cảnh mắt sắc nắm lấy tay tiểu nhị.

“Ơ, sao anh lại rải cánh hoa vào trong nước?”

Bị Thường Cảnh nắm lấy tay, tiểu nhị mặt liền đỏ chót, anh nhanh chóng bỏ tay đối phương, sau đó lùi về sau một bước dài, nói: “Xin ngài tự trọng.”

“……” Cúi đầu nhìn tay chính mình, rồi lại nhìn tiểu nhị đứng cách mình xa một mét, Thường Cảnh cảm thấy mình hít thở không thông, kéo kéo khóe miệng, y nói, “Cái đó, tôi chỉ là không muốn anh rải cánh hoa vào trong, chỉ có thế mà thôi, không có ý tứ gì khác.”

“Nhưng mà ngài không phải là giống cái sao?” Tiểu nhị nghi ngờ nói, ở trong ấn tượng anh, giống cái rất thích làm đẹp, đặc biệt là thời điểm tắm rửa, rất thích nằm trong bồn rải đầy cánh hoa.

“…… Hầy, tôi bị dị ứng với cánh hoa.” Thường Cảnh thuận miệng nói một câu, trên thực tế, tiểu nhị ánh nhìn quái dị nhìn trên người y, khiến y rất khó chịu.

Nghĩ đến đây, Thường Cảnh lông mày hơi nhíu, nói: “Bây giờ, anh có thể đi ra ngoài.”

Tiểu nhị a một tiếng phục hồi lại tinh thần, anh hướng về Thường Cảnh hơi khom lưng một chút, sau đó liền xoay người chạy ra bên ngoài.

Đứng ở cửa, tiểu nhị thoáng nhìn vào cửa phòng, sờ lên đầu, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Dị ứng cánh hoa còn bôi lên hương liệu sao?”

Lắc lắc đầu không rõ nguyên do, tiểu nhị thu lại nét mặt nghi ngờ, lại cất bước đi nghênh đón nhóm khách mới.

……

Trong phòng, Thường Cảnh cởϊ qυầи áo, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhảy vào trong thùng gỗ. Nước ấm vừa đủ, mới tiến vào trong nước, Thường Cảnh liền phát ra âm thanh thoải mái nhẹ nhàng.

Mở rộng tứ chi, Thường Cảnh dựa lưng ở bên cạnh thùng gỗ, nhắm đôi mắt lại hưởng thụ, cảm giác nước ấm bao quanh tứ chi mình, dòng nước ấm áp như hòa tan cả toàn thân mình.

Nhắm mắt lại, Thường Cảnh hưởng thụ cảm giác như vậy, mãi cho đến khi, nước ấm lạnh dần, y mới không nhanh không chậm có chút không tình nguyện từ trong thùng gỗ đứng lên —— trên thực tế, Thường Cảnh cảm thấy mình ngâm vẫn chưa đủ.

Đưa tay lấy quần áo sạch sẽ để ở bên cạnh, Thường Cảnh nhanh chóng mặc vào —— từ cái lần ven hồ kia không biết mặc quần áo được Thiên Dịch hỗ trợ, những ngày tháng sau đó, mỗi ngày y giành một ít thời gian để huấn luyện, mặc quần áo cùng cởϊ qυầи áo. Cho đến ngày nay, y sớm đã luyện thành chỉ cần nhắm mắt là có thể bận vào quần áo tương đối phức tạp này.

Nguyên nhân là, Thiên Dịch là giống đực, mà y là giống cái —— cái lý do này, thật sự là mười lần như một.

Sau khi ngâm mình thoải mái tắm rửa, Thường Cảnh vốn da dẻ trắng nõn mặt bị nhiệt khí hun đến đỏ bừng, đôi mắt hiện lên hơi nước mông lung, tóc dài đen nhánh xõa xuống rối tung ở phía sau, có vẻ động lòng người vô cùng —— đây là cảnh tượng khi Thiên Dịch cầm thức ăn tiến vào phòng, ngẩng đầu liền nhìn thấy ‘Phong cảnh’ đặc biệt này.

Tay cầm khay nắm chặt, Thiên Dịch đôi mắt cứng đờ, miệng mím lại, mới đem thâm tâm của chính mình thu hồi về.

Cậu cúi đầu, đem đồ vật cầm trong tay đặt xuống cái bàn tròn duy nhất trong phòng, hai lỗ tai nhọn hoắc lộ ra bên ngoài đỏ bừng lên, hiển nhiên, vừa vào cửa liền nhìn thấy Thường Cảnh như vậy, khiến thị giác cậu bị đánh sâu quá mức rồi.

“Thiên Dịch, cậu trở về rồi.” Thường Cảnh thấy Thiên Dịch đặt khay xuống, cất bước đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, cầm lấy cái bánh ngọt màu trắng hình bầu dục bỏ vào trong miệng, quai hàm phình lên, y nhìn Thiên Dịch, nheo mắt lại cười nói, “Ha, đói bụng chết mất thôi, Thiên Dịch trở về thật là đúng lúc.”

“Vậy thì Tiểu Cảnh ăn nhanh lên một chút đi.” Đang lúc nói chuyện, Thiên Dịch đi tới phía sau tấm bình phong, ngay sau đó cầm trong tay khăn vải mang trở về.

Thiên Dịch đi tới phía sau Thường Cảnh, dùng khăn vải bao lấy tóc dài Thường Cảnh, lau chùi nhẹ nhàng. Đôi mắt cậu vẫn nhìn kỹ người ngồi phía trước, khóe miệng lộ ra ý cười nhạt, giọng ôn hòa nói: “Tiểu Cảnh, sao không chịu lau khô tóc, nếu không rất dễ nhiễm bệnh, giống cái một khi ngã bệnh, như vậy sẽ rất nguy hiểm.”

Giống cái không giống giống đực có năng lực phục hồi mạnh, vì lẽ đó, giống cái nếu nhiễm bệnh, sẽ cực kỳ phiền toái.

“Ừ.” Thật vất vả mới đem miếng bánh ngọt nuốt xuống, Thường Cảnh trả lời: “Anh biết.”

Lời tuy nói là thế, có điều Thường Cảnh vẫn tự mình tự ăn bánh ngọt, ăn rất sung sướиɠ.

Bởi vì y biết, Thiên Dịch sẽ giúp mình lau khô tóc, cái nhận thức này, giúp Thường Cảnh ăn không hề áp lực.

Hài lòng đem thức ăn trên bàn toàn bộ nhét vào trong bụng mình, vốn ban đầu còn cảm giác đói bụng cuối cùng cũng coi như biến mất rồi, Thường Cảnh xoa xoa cái bụng mình có chút nhô ra, ngay lập tức liền đứng lên.

Thiên Dịch thu hồi tay lau chùi tóc, tấm khăn rời đi làn tóc đen bóng, phía trên đã không còn vệt nước nào nữa —— tóc đã gần như khô rồi.

Xoay người, Thường Cảnh có chút hưng phấn nói với Thiên Dịch, “Thiên Dịch, chúng ta đi ra ngoài tản bộ một chút đi?”

“Được rồi.” Thiên Dịch chuyển đề tài, tới chuyển biến khác: Có điều, Tiểu Cảnh đợi ta tắm xong đã.”

Có chút xấu hổ cười trừ, Thiên Dịch kéo kéo tay áo chính mình, mặt trên tay áo còn dính một ít dầu mỡ.

Tiếp xúc được tầm mắt Thường Cảnh nghi hoặc, Thiên Dịch nhẹ giọng giải thích: “Vừa rồi ở dưới lầu, có đυ.ng vào người tiểu nhị lúc bưng đồ ăn lên.”

Nghe xong lời này, Thường Cảnh muốn đi ra bên ngoài, có điều lại bị kéo về, quay đầu, nhìn Thiên Dịch đang kéo chính mình lại.

“Tiểu Cảnh muốn đi đâu?” Thiên Dịch hỏi.

Thường Cảnh nhìn Thiên Dịch dáng vẻ lo lắng, liền tỉnh ngộ nói: “Anh đi gọi tiểu nhị đổi nước.”

“Không cần.” Thiên Dịch buông lỏng tay Thường Cảnh, xoay người hướng về phía sau tấm bình phong đi đến, vừa đi vừa nói: “Ta dùng qua nướ© ŧıểυ Cảnh đã dùng là được rồi.”

Thường Cảnh khóe miệng giật giật, lập tức trở lại trên ghế ngồi xuống, kiên trì chờ đợi Thiên Dịch tắm xong đi ra.

Không bao lâu, Thiên Dịch tắm rửa sạch sẽ đi ra, cậu thay đổi thành một bộ trường y màu trắng, vốn dĩ gương mặt xinh đẹp làn da trắng nõn cùng đôi mắt xanh biếc lại tăng thêm phần gợi cảm hơn rất nhiều.

“Tiểu Cảnh, đi thôi.” Thiên Dịch đi tới trước mặt Thường Cảnh, giơ bàn tay ra, khẽ cười. Nhìn bàn tay đưa đến trước mặt mình, lại ngẩng đầu nhìn Thiên Dịch cười với mình, Thường Cảnh nghĩ một hồi, liền đem tay của mình đặt vào bàn tay ngay trước mặt.

“Được.” Thường Cảnh đứng lên, đi theo bên người Thiên Dịch.

Giống cái yếu ớt khiến Thường Cảnh hiện tại không thể không ỷ lại Thiên Dịch, bởi vì, dựa vào năng lực của y, căn bản là quá nhỏ bé.

Nhân tộc địa vị rất thấp, giống cái càng có địa vị thấp hơn, nếu không có Thiên Dịch làm bạn, phỏng chừng y chỉ cần bước ra khỏi cửa này, hệ số nguy hiểm sẽ tăng lên theo cấp số nhân.

Thiên Dịch chăm chú nắm lấy tay Thường Cảnh, tuy rằng đáy mắt vô cùng bình tĩnh, không có gợn sóng, thế nhưng khóe miệng giơ lên thành độ cung kia, bán đứng tâm tình cậu ngay lúc này.

Hai người sóng vai đi ra cửa phòng, đi xuống lầu, đi tới khách điếm tầng trệt.

Bầu trời bên ngoài, từ lúc mặt trời treo cao, đã chuyển thành buổi tối trăng treo đầu cành cây.

Cho dù là buổi tối, trên đường phố cũng không hẳn chỉ có một hai người, hai bên đường lớn cửa hàng vẫn như cũ còn mở cửa, điều này làm cho Thường Cảnh hoảng hốt nếu không phải mình xuyên qua chuyển đến thế giới này, còn nhầm tưởng rằng mình sống ở thời đại Thiên Triều rồi.

Thế nhưng, cái ý nghĩ này cũng chỉ là chợt lóe lên mà thôi.

Thường Cảnh minh bạch, cái đại lục này tuy rằng trình độ cởi mở, tuyệt đối bất đồng với thời nhà Tống, cho dù ban đêm vẫn có cửa hàng bán trang sức quý, trên đường phố, cũng có những tốp người đi tụm năm tụm ba.

Đi trên đường phố, bốn phía không còn giống đực đối với y quăng tới ánh mắt hiếu kỳ, điều này khiến cho Thường Cảnh, thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thanh tĩnh lại, Thường Cảnh liền bắt đầu hiếu kỳ hỏi Thiên Dịch một vài vấn đề, tuy rằng vấn đề đó rất ngu ngốc, thế nhưng cậu vẫn kiên trì trả lời.

Cứ như vậy, hai người trong lúc bất tri bất giác, đã đi cả một vòng, lại quay trở về cửa khách điếm.

Lúc này, trước cửa khách điếm ngừng một chiếc xe có thú Thanh Ngưu kéo, chiếc xe trang trí rất là xa hoa, có thể nhìn ra được, chủ nhân chiếc xe này, nhất định là người bất phàm.