Thôn Tinh Linh phần lớn sinh sống ở bên trong rừng núi, ở trên quốc gia này, Tinh Linh đại thể đều sống ở Phương Đông.
Trong ngũ hành tứ phương, Phương Đông thuộc mộc, mà Tinh Linh ban đầu, là do cây đại thụ thai nghén sinh ra.
Đương nhiên, Tinh Linh cũng sống ở thị thành, cách thôn Tinh Linh nơi Thiên Dịch đang sinh sống gần nhất có một thành trấn, đó là Bình Thành. Nhân khẩu ở Bình Thành bao gồm có Tinh Linh, Thú tộc, Nhân tộc, Ma tộc, là một thành trấn có chủng tộc hỗn tạp nhất.
Nhưng, Bình Thành rất phát đạt, bốn phương tám hướng người đến người đi, rất là phồn hoa.
Từ thôn Tinh Linh đến Bình Thành, phải vòng qua một ngọn núi, đại khái phải đi hết một ngày một đêm.
Thiên Dịch nắm tay Thường Cảnh, lúc này đang đi lên đường núi.
Đường núi khó đi, trên mặt đất đương nhiên khó tránh khỏi sẽ có chút bùn đất.
Thường Cảnh là người thích sạch sẽ, thế cho nên lần này, trước khi lên núi, Thiên Dịch đã sử dụng linh lực đem giầy Thường Cảnh bao vây vào tấm màng mỏng trong suốt —— khi nhấc chân bước đi, sẽ không ảnh hưởng chút nào.
Bọn họ đã đi rất lâu rồi, Thường Cảnh cảm thấy chân mỏi đến mức không nhấc lên nổi.
“Thiên Dịch, có thể cho anh nghỉ ngơi một chút được không?” Đã từ lâu y không đi nhiều như vậy, đối với loại trạch nam quanh năm ở trong ký túc xá mà nói, có thể đi bộ thời gian lâu như vậy, đã rất tốt rồi.
Thiên Dịch dừng bước, quay đầu nhìn Thường Cảnh thở dốc không ra hơi, sờ sờ đầu, trên mặt hiện lên vẻ mặt áy náy.
“Thật xin lỗi, Tiểu Cảnh.” Thiên Dịch xoay người trở về bên người Thường Cảnh, sờ lên đầu chính mình, “Ta dìu Tiểu Cảnh đến bên cạnh nghỉ ngơi một chút.”
Thường Cảnh gật gật đầu, sau đó được dìu đến bên dưới tàng cây, nơi đó địa thế bằng phẳng, là nơi rất thích hợp để nghỉ ngơi.
“Tiểu Cảnh, có đói bụng không?” Sau khi dìu Thường Cảnh ngồi xuống, Thiên Dịch tiến lại hỏi.
Bọn họ còn chưa dùng bữa sáng đã xuất phát liền, mặc dù đối với Thiên Dịch mà nói điều đó cũng không quá quan trọng, thế nhưng đối với Nhân tộc Thường Cảnh mà nói, đi đường lâu như vậy hơn nữa bữa sáng còn chưa ăn, dạ dày bên trong đã trống rỗng từ lâu.
Mà lúc này Thiên Dịch hỏi y có đói bụng không, cái bụng của mình ngay lập tức liền phản ứng ―― thanh âm vang lên sôi ùng ục.
Lúng túng bẻn lẽn cười bâng quơ, lần thứ hai xuất hiện tình huống mất mặt như vậy, thân là người trong cuộc, Thường Cảnh biểu thị, vẫn là không được quen cho lắm.
Thiên Dịch thấy phản ứng như thế, đáy mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt, khóe miệng cũng hơi giương lên.
“Tiểu Cảnh ngồi ở đây chờ ta một lát, ta thử đi tìm xem có quả dại nào gần đây không.” Bọn họ khi xuất phát, trên người ngoại trừ quần áo cùng mấy viên bảo thạch, những thứ khác đều không mang theo bên người.
Thức ăn, trên núi có thể tùy ý tìm là có, đã mang theo túi vải rồi, vì vậy, Thường Cảnh cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho cậu nữa.
“Ừ, anh ở chỗ này chờ cậu.”
Gật gật đầu, Thường Cảnh cười híp mắt nhìn Thiên Dịch, môi đôi mắt đen, đều là ý cười ôn hòa.
Thiên Dịch nhìn Thường Cảnh cười, có chút ngây dại, nhếch miệng cộc lốc, cậu xoay người đi vào bên trong tiểu đạo —— nơi đó, có một ít quả dại.
Thường Cảnh ngồi lẻ loi dưới tàng cây, cởi giày đem chân của chính mình xoa bóp, y chỉ là liếc mắt nhìn, liền nhíu mày.
—— lòng bàn chân của y, đã phồng rộp hiện ra bong bóng nước, hơn nữa, còn có xu hướng kéo dài ra.
Thường Cảnh biết rất rõ ràng, chính mình nếu không trở nên mạnh mẽ, như vậy mãi mãi không thể thoát được cái danh “Giống cái nhỏ bé” mà mọi người thường nói.
Một người đàn ông đích thực bị xem là nhược kê, thật sự rất là cách ứng.
Mặc dù nói y là nhân loại, ở thế giới này nhiều nhất chỉ xem như là Nhân tộc thấp kém, không có linh lực không có phần mềm hack vô địch, thế nhưng có thể cường thân kiện thể, chắc có lẽ sẽ được đi?
Từ từ, linh lực sao?
Thường Cảnh mắt sáng rực lên, y từ trong ngực của chính mình móc ra quyển sách Hào Dịch đưa cho mình, mở ra trang sách, say sưa đọc ngon lành.
Tuy rằng không hiểu được linh lực chữa trị cụ thể nó như thế nào, thế nhưng không trở ngại y đọc sách đâu.
Thường Cảnh hoàn toàn chìm đắm vào bên trong quyển sách, cũng không chú ý tới, xung quanh y, nguy hiểm đang đến gần.
Ba con linh thú cấp thấp đã ngửi được mùi Thường Cảnh, chúng nó không có cơ trí, sẽ công kích người, hơn nữa vào đúng thời điểm, sẽ nhào tới ăn thịt ngay.
Tuy rằng, phần lớn mọi thời điểm, chúng nó chỉ là động vật vặt vãnh.
Lúc Thường Cảnh phát hiện nguy hiểm đang tới gần, ba con linh thú cấp thấp đã cách y không tới mười mét.
Xuất hiện trước mặt Thường Cảnh là ba con linh thú cấp thấp thường thấy ở trong rừng cây này nhất, cũng là linh thú cấp thấp bình thường nhất —— Ly Lực.
Ly Lực ngoại hình cực giống heo rừng, nhưng so với heo rừng hung dữ hơn rất nhiều.
Một đôi mắt sáng ở ngay trên đỉnh trán, một cái miệng rộng có thể nuốt chửng người trưởng thành, bên trong miệng còn có một đôi răng nanh —— cái này cũng quá giống heo rừng ở thế giới hiện đại đi.
Nói thật, ba con Ly Lực này thật sự nhìn không hợp mỹ quan, đây là Thường Cảnh ngẩng đầu nhìn thấy ba con Ly Lực đứng cách mình không xa liền nghĩ đến.
Cái ý nghĩ thứ hai là, y xin thề, ngoại trừ các loài vật bơi trong nước, cái loại thịt khác, y sẽ từ chối toàn bộ không dùng đến.
Thiên Dịch vẫn chưa về, Thường Cảnh biết, y phải tự cứu mình.
Một bên cảnh giác nhìn kỹ ba con linh thú cấp thấp, một bên Thường Cảnh lưu ý bên người có đồ vật gì phòng thân hay không.
Nhưng mà, xung quanh ngoại trừ đá vẫn là đá, thế nhưng những tảng đá này đa số đều là những cục lớn, Thường Cảnh vô cùng hoài nghi, chính mình có thể không cần phải động, thế cho nên, cũng không cần phải cân nhắc suy nghĩ.
Đại não nhanh chóng chuyển động, Thường Cảnh nghĩ đến sau lưng mình có cái cây cao chót vót.
Hầu như là trong nháy mắt, Thường Cảnh nghĩ đến biện pháp tạm thời bảo vệ chính mình —— leo cây.
Y không ngốc, nếu như xuất hiện trước mặt chỉ là một con Ly Lực, y còn có thể lấy cứng chọi cứng, thế nhưng nếu xuất hiện ba con, trừ phi y muốn chết, mới tự đi đối mặt. Bằng không, phàm là người có đầu óc, nếu thông mình không đạt đến con số âm, sẽ không đần độn xông lên chịu chết —— bởi vì, chỉ có thằng ngu mới làm như vậy.
Ba con Ly Lực đã như hổ rình mồi muốn hướng tới Thường Cảnh xông tới.
Nhanh chóng đem quyển sách nhét vào trong lòng ngực, mang giày vào trong chân, Thường Cảnh quay đầu thoáng nhìn hàng cây cối phía sau, cơ hồ là cùng ba con Ly Lực đồng thời làm cùng động tác —— Thường Cảnh linh hoạt một bước nhảy xa hai chân kẹp chặt trên cây.
Y chỉ dừng lại khi trèo đến nhánh cây thô to cách mặt đất khoảng chừng mười mét, ba con Ly Lực không dự liệu được y sẽ hành động như vậy, chúng nó vây quanh ở dưới tàng cây cổ thụ.
Chúng nó dường như rất nôn nóng, cáu kỉnh bất an dùng móng vuốt cào loạn xạ trên mặt đất.
Thường Cảnh sau khi ngồi xuống, vuốt vuốt ngực, thật mừng là sau nhiều năm như vậy, cái trò leo cây nghiệp dư này khi còn bé rất hay chơi nhờ nó mà cứu mình một mạng.
Mặc dù mình ở trên cây, thế nhưng điều này cũng chưa chắc gì là an toàn.
Cây này cũng không quá cứng cáp, nếu như phía dưới ba con Ly Lực đồng tâm hiệp lực va vào thân cây, phỏng chừng cái cây này cũng không chống đỡ được bao lâu sẽ bị gãy ngang.
Nhíu chặt lông mày, Thường Cảnh nghĩ, nên dùng phương pháp gì để có thể giải quyết ba con Ly Lực này.
Phải làm sao đây, suy nghĩ nát óc, Thường Cảnh cũng không nghĩ ra được phải dùng phương pháp nào.
Thứ nhất, y đối diện với một loại sinh vật trước nay chưa từng thấy, không biết nhược điểm của chúng nó.
Thứ hai, sinh vật trong thế giới này cùng dân sinh sống ở đây giống nhau, đều mở ra phần mềm hack, được rồi, ngoại trừ Nhân tộc.
Thứ ba, hiện tại, y không có vũ khí bên người, nếu có một con dao xếp, cố gắng còn có thể liều một phen.
Nghĩ đến đây, Thường Cảnh bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, nghĩ đến chỉ muốn rơi lệ thôi.
—— đại thần xuyên qua à, nếu ngài đã để tôi xuyên qua rồi, thì cũng phải cho tôi phần mềm hack đi chứ, nếu cho thì ngài sẽ chết à? Chí ít, để y ở trong thế giới nhược nhục cường thực còn có thể sống tốt……
Ngay lúc Thường Cảnh còn đang mặt ủ mày chau, Thiên Dịch đi ra ngoài tìm quả dại đã trở về.
Trong ngực cậu ôm một đống trái cây, trong đó có hai trái màu đỏ thẫm, ở trong một đống trái thượng vàng hạ cám, quả thật rất chói mắt.
Cậu nhìn thấy hai trái này, rất là hài lòng, loại trái này là ngàn năm khó gặp, người ăn được nó, có thể cường thân kiện thể kéo dài tuổi thọ.
Thiên Dịch cũng không nghĩ tới chính mình có thể tìm thấy hai trái này, nếu là như vậy, Tiểu Cảnh sau khi ăn xong, lại càng thêm khỏe mạnh.
Một đường ôm trái cây trở về, Thiên Dịch trong lòng vui rạo rực.
Nhưng mà, khi cậu trở về rừng cây, bất chợt rùng mình, sau đó mặt biến sắc, ôm chặt quả dại ở trong lòng bay về phía Thường Cảnh nghỉ ngơi —— cậu cảm nhận được, hơi thở thuộc về linh thú cấp thấp.
Thời điểm trở lại chỗ Thường Cảnh nghỉ ngơi, Thiên Dịch ngày thường rất trấn định, nhưng bây giờ trên mặt lại hiện lên hoảng loạn. Vốn dĩ ôm quả dại vào trong lòng liền rơi ngay xuống đất, tản mác khắp mọi nơi.
—— cậu không nhìn thấy Thường Cảnh, nhưng ở chỗ Thường Cảnh nghỉ ngơi lại nhìn thấy ba con Ly Lực. Có khả năng do mất đi Thường Cảnh khiến cho cậu sợ hãi nên hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
“Thiên Dịch, anh ở trên cây.” Thường Cảnh nhìn thấy Thiên Dịch trở về, lại thấy rõ ràng trên mặt cậu sợ hãi cùng hoang mang, vội vàng lên tiếng.
“Tiểu Cảnh!” Âm thanh này, là vui sướиɠ sống sót sau tai nạn?
Hai người đối thoại hấp dẫn đến ba con Ly Lực, bọn chúng xoay người, sáu đôi mắt giống như bóng đèn nhìn về phía Thiên Dịch.
Thường Cảnh cúi đầu vừa nhìn, thấy tụi Ly Lực chú ý đến Thiên Dịch, vội vàng nói: “Thiên Dịch, cẩn thận chút.”
Thiên Dịch gật gật đầu, đối với Thường Cảnh dặn dò nói: “Tiểu Cảnh ở trên cây đừng nên cử động, chờ ta đến giải quyết xong tụi nó.”
Nghe vậy, Thường Cảnh nghe lời dừng lại ý nghĩ muốn leo xuống, ngược lại ngồi ở trên thân cây, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Dịch.
Thiên Dịch triệu hồi ra kiếm ánh sáng, vẻ mặt rất là bình tĩnh.
Trước kia linh lực còn chưa thức tỉnh, cậu bị sáu con Ly Lực bao vây nhốt vào bên trong rồi từ đó thoát ra được, đồng thời, gϊếŧ chết hết chúng nó.
Mà hiện tại, linh lực của cậu thức tỉnh rồi, đồng thời số lượng cũng giảm chỉ còn lại ba con, khỏi nói cũng biết nắm chắc phần thắng.
Có điều, tuy là như vậy, Thiên Dịch vẫn tập trung quan sát, không có ý xem thường.