Chương 11

Mặc quần áo tử tế, sau khi thức dậy liền gấp chăn bông lại, Thường Cảnh đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài, Thiên Dịch ngồi ở dưới bóng cây, nó quay lưng lại không biết đang làm cái gì.

Thường Cảnh hiếu kỳ đi tới, ló đầu nhìn Thiên Dịch đang bận việc.

Nhìn Thiên Dịch đang cố gắng se chỉ luồn kim nhưng cứ mỗi lần lại một lần cũng không có cách nào chính xác đem chỉ luồn vào trong kim, Thường Cảnh không nể mặt mũi liền cười ra tiếng.

“Tiểu Cảnh.” Nghe được tiếng Thường Cảnh cười, Thiên Dịch luống cuống tay chân đem kim chỉ giấu sau lưng, nhưng lại quên chỗ Thường Cảnh đang đứng, là ở phía sau nó……

Thiên Dịch phản ứng thành công khiến Thường Cảnh suýt chút nữa cười lăn bò, y vươn tay nắm kim chỉ trong tay Thiên Dịch, sau đó lập tức đem chỉ xuyên vào bên trong lỗ kim.

“Thiên Dịch muốn may đồ gì?” Cầm kim, Thường Cảnh cười ha ha nhìn vẻ mặt quẫn bách của Thiên Dịch.

“…… May áo.” Nhỏ giọng mở miệng, Thiên Dịch đưa đầu nghiêng qua một bên, lộ ra gò má cho Thường Cảnh thấy.

“À, để anh giúp Thiên Dịch đi.” Nói xong liền kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống, chỉ chỉ y phục trên người Thiên Dịch, thốt lên: “Cởi ra để anh nhìn chút.”

Thiên Dịch đỏ mặt, che lại vạt áo chính mình, lắc đầu, “Chính ta có thể làm, Tiểu Cảnh đi rửa mặt đi.”

Thiên Dịch dáng vẻ khó chịu khiến Thường Cảnh rất là hiếu kỳ, y trên dưới đánh giá nửa ngày, nhìn Thiên Dịch hận không thể đem đôi mắt nó bịt kín cho thật tốt.

“Thiên Dịch, thật sự không cần hỗ trợ sao?”

“Không cần, Tiểu Cảnh, ta tự mình làm được.”

“Được rồi.” Nhún vai, Thường Cảnh cảm thấy chính mình không cần phải kiếm thêm việc, liền thỏa hiệp trước, cầm trong tay kim chỉ trả lại cho Thiên Dịch, đứng dậy, xoay người đi múc nước rửa mặt.

Thiên Dịch nhìn Thường Cảnh khom lưng múc nước, liền xoay người từ trong lòng nhanh chóng móc ra một cái áo sơ mi trắng, bắt đầu nhanh chóng may vá.

Nếu cẩn thận nhìn, cái áo sơ mi trắng kia, hình dạng rất giống như của người nào đó xuyên qua……

……

Thường Cảnh phát hiện, thời tiết phần lớn là mát mẻ thư thái, địa cầu cùng thời tiết nơi này, không thể nào so sánh được. Thời điểm ban ngày, cho dù mặt trời có treo trên cao, gió nhẹ lướt tới, cũng rất mát mẻ thoải mái.

Nửa ngày trôi qua không có việc gì làm, Thường Cảnh phát hiện cuộc sống như thế này trôi qua đơn điệu lại nhàm chán, hầu như là gϊếŧ thời gian để mau qua ngày.

Tổng kết một câu, quả thực là, nhàm chán đến nỗi muốn bứt tóc luôn rồi.

Thường Cảnh cảm thấy mình phải đi tìm lạc thú nào đó.

Y đi tới thế giới này còn chưa hề đơn độc đi ra ngoài, tuy rằng Thiên Dịch mỗi lần ra ngoài đều nói không cho y đi ra ngoài một mình, thế nhưng y không chịu nổi một cuộc sống quá mức nhàm chán như thế này.

Quyết định chủ ý, Thường Cảnh nhảy nhót đứng lên, ôm tâm tình muốn đi thám hiểm, liền đi ra cửa.

Thường Cảnh không biết chính là, chính vì hành vi này, thiếu chút nữa chính mình bị cưỡиɠ ɧϊếp hơn nữa làm Thiên Dịch bị thương. Nếu như sớm biết, y chắc chắn sẽ không đi ra ngoài, cho dù có buồn chán, cho dù chính mình có chơi nhảy ô ăn quan, y tuyệt đối sẽ không chạy ra bên ngoài.

Chính là, thiên kim khó mua, không thể nói trước được điều gì.

Thường Cảnh thong dong đi dạo một mình, một đôi mắt tò mò nhìn quang cảnh bên ngoài.

Trái nhìn một cái, phải nhìn một cái.

Có điều, Thường Cảnh rất nhanh liền phát hiện có rất nhiều tầm mắt dính ở trên người mình, đa số đều lớn mật đánh giá, điều này làm cho y cảm thấy rất không thoải mái.

Đứng lại một chỗ, Thường Cảnh cúi đầu nhìn chính mình một chút, áo ok, quần ok, kiểu tóc, khẳng định rất là tốt nha, bởi vì tóc tai là do chính Thiên Dịch trước khi ra ngoài cột lên dùm cho y.

Đối với Thường Cảnh là một người hiện đại tới đây mà nói, tóc dài rất phiền phức. Sáng sớm tỉnh dậy tóc liền rối như ổ quạ, chải đầu đến mệt mỏi, có một lần y kích động muốn cắt mái tóc mình đi, có điều, y còn chưa kịp hành động đã bị Thiên Dịch bóp chết từ trong trứng nước.

—— thế là Thiên Dịch xung phong nhận việc giúp y chải tóc.

Vì thế, Thường Cảnh bắt đầu hưởng thụ Thiên Dịch mỗi buổi sáng phục vụ cho y.

Haizz, không thể không nói, tay Thiên Dịch rất khéo, mỗi lần đều giúp y cột tóc xong, tóc sẽ ngăn nắp chỉnh tề ở trên đầu y.

Hiện tại, toàn thân y rất ok nha, thế nhưng những tầm mắt cứ dừng trên người y thật sự khiến y rất phiền.

Rất muốn bắt một người lớn tiếng hỏi hắn tại sao cứ liên tục nhìn chằm chằm chính mình, lẽ nào cứ nhìn y thì y sẽ hóa thành một đóa hoa sao?

Được rồi, cái này cũng chỉ là nghĩ đến mà thôi.

Bởi vì nhìn y, đại đa số đều là Tinh Linh thành niên, y mới không ngu ngốc chính mình đi tới trước mặt người ta tùy tiện động một đầu ngón tay là có thể trực tiếp đem y bị ngược đâi —— y không có ngu như vậy.

Cho rằng mình là cá kiểng bị mọi người thỉnh thoảng đánh giá, Thường Cảnh vốn tâm tình rất tốt đều biến mất không còn một mảnh.

Không còn tâm tình muốn đi dạo nữa, thế là xoay người lại, dự định về nhà.

—— buồn chán thì buồn chán đi, chí ít sẽ không có người coi y là động vật hi hữu quan sát như thế, hơn nữa y là một khối đá quý cũng không cần hoa!

Vừa đi chưa được mấy bước, Thường Cảnh đã bị mấy giống đực Tinh Linh ngăn cản đường đi.

Giống đực thành niên thân hình cao lớn uy mãnh, so với Thường Cảnh, còn cao hơn cả một cái đầu, hơn nữa ba người đứng phía bên cạnh, khiến cho người khác mạnh mẽ cảm thấy hình thành một loại vách ngăn chắc chắn.

Thường Cảnh lùi về sau một bước, đôi mắt cảnh giác quan sát ba người ngăn y lại.

“Các người muốn làm gì!”

Vốn dĩ những tầm mắt kia đều rơi trên người Thường Cảnh đột nhiên toàn bộ biến mất, mọi người đều cúi đầu vội vàng rời đi, giống như ở nơi này, là một nơi khủng bố chết chóc.

Đứng ở chính giữa là một con Tinh Linh thành niên ánh mắt ngả ngớn, vừa nhìn liền biết không phải người tốt lành gì.

Ánh mắt của hắn từ trên xuống dưới đánh giá Thường Cảnh, vẻ mặt trong lúc đó không có ý tốt.

“Cưng là giống cái của ai, từ trước cho tới nay ta chưa từng gặp qua cưng?” Đứng ở chính giữa Tinh Linh giống đực kia mở miệng, đúng là âm thanh cũng không tệ lắm, có điều Thường Cảnh hiện tại cũng không có tâm tình cảm khái về thứ âm thanh này.

Y lùi một bước, Tinh Linh giống đực lại tiến lên một bước, bức y phải lùi lại, thế nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, y nhất định phải rời đi mới được.

Nhưng mà, y nhìn hai tên Tinh Linh giống đực còn lại, yên lặng từ bỏ cái ý nghĩ vừa bốc lên này.

Luận võ lực giá trị?

Thôi bỏ đi, bạn gặp một con thỏ pk con cọp thì còn có thể thắng sao?

So chạy bộ?

Thôi bỏ đi, Tinh Linh có cánh, còn có linh lực, muốn bắt được y chỉ cần một giây là xong.

Vậy phải làm sao bây giờ đây……

Thường Cảnh cảm thấy hôm nay đáng lẽ ra không nên ra cửa, thật sự là không thích hợp chút nào!

Tinh Linh giống đực kia thấy giống cái trước mặt không nói một lời, một đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm chính mình, cảm thấy rất là thú vị.

Hơn nữa, hắn ngửi được mùi thơm như có như không, mùi này chính là từ giống cái trước mặt tỏa ra, khóe miệng nhếch lên ý cười khinh miệt, giống cái sử dụng hương liệu, thì sao có thể là giống cái đứng đắn cho được?

Hướng về phía trước một bước thật dài, Tinh Linh giống đực một bước trực tiếp vượt đến trước mặt Thường Cảnh, vươn tay bắt lấy tay y, cúi người xuống ngay tại cổ giống cái ngửi một cái.

Hương vị kia quả nhiên là từ trên người giống cái này truyền đến!

Cứ như vậy, hắn càng không kiêng nể gì!

Thường Cảnh dùng sức giãy giụa, nhưng cái tay kia bị bắt lại dễ như trở bàn tay nâng cao cố định trên đỉnh đầu, y cảm giác được giống đực thành niên trước mặt này một tay khác đang dò dẫm tới dưới mông mình, ám muội nắn bóp hai cái.

Rùng mình nổi da gà cả người, Thường Cảnh ra sức giãy giụa.

Tinh Linh trước mặt lại có mưu đồ gây rối đến mình, nghĩ tới đây, Thường Cảnh liền cảm thấy dị ứng.

Dùng hết toàn lực, Thường Cảnh vẫn không có biện pháp tránh thoát cái tay nắm chặt tay mình, y ngẩng đầu mạnh mẽ liếc mắt trừng Tinh Linh trước mặt này, nổi giận nói: “Mau thả tôi ra!”

Thường Cảnh lần đầu tiên ý thức được, giống cái quả thật quá nhỏ bé, đến cùng là yếu đến nhường nào, cùng giống đực rốt cuộc khác nhau một trời một đất cỡ nào!

—— đồ khốn nạn, để một người bình thường không có phần mềm hack, thắng được đó mới là thần!

“Ha.” Tinh Linh nở nụ cười, sau đó tiến đến bên tai Thường Cảnh, ám muội phả ra hơi thở ấm áp, trong giọng nói tràn ngập khinh thường, “Tại sao muốn thả cưng ra, hở, cưng thơm quá à, thoa nhiều hương liệu như vậy, chẳng lẽ không phải vì câu dẫn giống đực sao.”

“Hương liệu gì, cái gì lại thơm quá, tôi chưa từng sử dụng đến đồ vật đó, cũng không nghĩ đến muốn câu dẫn giống đực!” Lại dám nói với y hai chữ câu dẫn, cả người Thường Cảnh phát run lên.

Đậu má, y mới là người khinh thường giống đực đây này, câu dẫn em gái mày câu dẫn cả nhà mày!!!

“Khỏi giải thích, nếu cưng thèm khát đến thế, cứ để ta giúp cưng giải khát xem sao.” Tinh Linh giống đực nói xong, liền muốn ôm Thường Cảnh bế lên.

Câu nói này cực kỳ ám muội, Thường Cảnh nghe được điên cuồng giơ chân, thế nhưng y còn chưa kịp xù lông, cảm giác thân thể mình bay lên không trung —— y bị Tinh Linh giống đực bế lên rồi.

Hai chân không ngừng vùng vẫy, Thường Cảnh căn bản không thể dừng được.

“Mau buông tôi ra!”

“Chờ đến được chỗ cần đến, dĩ nhiên ta sẽ thả cưng ra.” Tinh Linh giống đực âm thanh cực kỳ ám muội, lại che dấu đi tìиɧ ɖu͙© nóng cháy.

Thường Cảnh lần này thật sự bị dọa rồi, bắt đầu cầu nguyện Thiên Dịch mau mau trở về!

Y sai rồi, y đáng lẽ phải nên nghe lời Thiên Dịch mới đúng.

……

Có lẽ là lúc này thượng đế đứng về phe y —— vì lẽ đó, lời cầu nguyện của y đã được thượng đế nghe thấy.

Bị Tinh Linh giống đực ôm đi đại khái khoảng chừng bốn, năm trăm mét, y nghe được âm thanh Thiên Dịch.

Ánh mắt liền trở nên lóe sáng.

Y chưa từng cảm thấy, Thiên Dịch lại chói mắt đến như vậy, âm thanh kia, lại dễ nghe đến như thế!

Thiên Dịch vác cái gùi, đứng ở bên ngoài mười mét, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm giống đực thành niên đang ôm Thường Cảnh.

Thường Cảnh càng dùng sức vùng vẫy hơn, y thấy Thiên Dịch, lại như nhìn thấy vị cứu tinh đến cứu mạng vậy.