Dưỡng Cổ Giả (Người Nuôi Cổ)

6.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nguyên tác: 养蛊者 Editor: Mạc Thiên Y Nữ chính – Lưu Phi – vốn là đứa con ngoài giá thú của ông chủ Tô gia, cô bé sống trong 1 tuổi thơ khá đen tối. Nhưng bóng đen đó không đến từ sự ngược đãi của mẹ cả …
Xem Thêm

Chương 4
Có điều, Lưu Phi thật sự vô cùng hoài nghi không biết cả ngày Mạnh sư phụ làm gì, rốt cuộc là có tài năng gì hay không. Nhưng rất nhanh, cô đã được có cơ hội chứng minh.

Hôm nay, trụ sở “Đêm Hè” đột nhiên gửi đến một cái hộp được bọc cẩn thận. Là một chiếc hộp lập phương giữ lạnh, dài rộng cao ước chừng một mét, vừa mở ra nhìn, là một bình đựng bằng pha lê trông như quả trứng khủng long.

Lưu Phi đã từng thấy thứ này. Đây là sản phẩm nghiên cứu của “Đêm Hè”, chuyên dùng để vận chuyển các bộ phận cấy ghép hoặc những sinh vật hiếm có trong trường hợp khẩn cấp. Trong bình chứa đầy dung dịch nuôi cấy đặc biệt, loại dịch này có công năng như nước ối và kích hoạt tế bào phát triển.

Trong bình nuôi cấy, thứ bập bềnh chìm nổi bên trong, là một ngón tay.

Ngón tay? Lưu Phi có chút mập mờ khó hiểu. Không phải nói có bệnh nhân cần chữa trị gấp sao, sao chỉ có ngón tay không thấy bệnh nhân?

Giở hồ sơ bệnh lý ra, Mạnh Ân lẩm bẩm, nhấc điện thoại gọi cho Đại sư phụ đang bề bộn trăm việc. “Đại sư phụ, nếu sư phụ muốn đóng ‘Nguyên tố thứ năm’, con đề nghị ngài tìm đến Hollywood.”

“Mạnh Ân, đồ nhi thân ái của ta.” Đại sư phụ giọng điệu hết sức hòa ái, “Khu vực Bản Kiều bùng nổ ôn dịch biến chứng không rõ nguyên nhân, cả viện đã bận rộn bốn ngày không ngủ, con có thể làm ơn nghiêm túc, hỗ trợ làm chút chuyện được không?”

“Con có thể giúp người bệnh làm giấy chứng tử.” Giọng Mạnh Ân rất chi là vui vẻ, không ngờ vừa thông tới đầu dây kia liền rước tới một tràng phiền toái.

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi lâu lâu, khiến Mạnh Ân có điểm bất an. “Alo alo? Đại sư phụ? Sư phụ còn đó không, cúp máy rồi hả?”

Như sấm bên tai, giọng Đại sư phụ tích đầy mười vạn Volt điện cao thế nổ ra từ điện thoại, “NGƯƠI LẠI GIẢ VỜ ĐI CHO TA!!! TRỊ KHÔNG KHỎI CHO BỆNH NHÂN ĐÓ, TA LIỀN TRỪ NỬA NĂM TIỀN LƯƠNG CỦA NGƯƠI” Bùm một tiếng, thanh âm muốn nổ tung điện thoại làm cho lỗ tai Mạnh Ân ong ong vang một lúc lâu.

Mạnh Ân khoanh tay trầm tư. Lưu Phi nhìn hắn đang nghiền ngẫm suy nghĩ, không muốn làm phiền, bèn nhặt bệnh án lên.

Đây là một “Bệnh nhân” được chuyển đến từ bệnh viện thành phố. Bỏ bớt mấy thuật ngữ y học tối nghĩa cố tình cao thâm ra, đơn giản hóa mà kết luận rằng…

Đây đúng thật là một bệnh nhân. Ngoại trừ ngón tay ra, toàn thân người đó đã lâm vào hôn mê sâu, hơn nữa ngoại trừ ngón tay là vẫn bình thường ra, cả người đã thu nhỏ lại chỉ còn dài hơn 5 cm.

Cô hốt hoảng tìm kính lúp, cẩn thận săm soi chiếc bình dưỡng… Tuy rằng trông có hơi gần giống quả trứng, nhưng đích thực, bên dưới ngón tay kia có dính theo chút gì đó…

Thật sự là một con người… nhỏ xíu nhưng đầy đủ a! Hắn giơ lên ngón tay vô cùng lớn (chiếu theo tỉ lệ thoạt nhìn), rất giống như đặc tả trong truyện tranh hoặc hoạt hình vậy, thật không ngờ trên đời có thể nhìn thấy một chuyện siêu nhiên như vậy a ~

“… Sư phụ?” Lưu Phi giọng run rẩy, lại không hoàn toàn là sợ hãi. Sư phụ đang suy nghĩ tìm cách trị căn bệnh kỳ quái này chăng?

“Trừ nửa năm tiền lương ta cũng không trở ngại lắm a.” Sau khi nghiêm túc suy nghĩ đủ điều, Mạnh Ân rốt cục lên tiếng, “Gạo có lẽ còn đủ ăn trong nửa năm, ta có thể câu cá, săn thú hẳn là không thành vấn đề đâu. Có điều mấy con động vật nuôi nên ăn gì đây ta?”

… Hóa ra ngươi nghĩ nửa ngày là nghĩ chuyện này? “Mạnh sư phụ!!”

“Ta không muốn chữa cho loại bệnh nhân này…” Mạnh Ân với lấy cần câu, “Rất phiền toái.”

Lưu Phi trừng mắt nhìn hắn, “Mạnh sư phụ, ta còn chưa quên chuyện bị cá của ngươi làm cho ngoắc ngoải một tuần.”

Hắn phản xạ che mặt, “Đừng có oánh vào mặt!”

“Đại sư phụ bảo ngươi hảo hảo điều trị căn bệnh này có đúng không?!”

Mạnh Ân ngậm ngón trỏ, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, “Ta có thể trực tiếp làm giấy chứng tử không?”

“Không được!!” giọng của Lưu Phi ẩn chứa bão táp cuồn cuộn.

…Đại sư phụ quả nhiên là có ý đồ xấu. Mạnh Ân rầu rĩ vẽ vòng tròn trên đất. Lão làm chi đưa tới một bà cô phiền toái như vậy chớ? Quả thực là phiên bản nữ của Đại sư phụ mà!

“Đây là ca bệnh rất phiền mà,” Mạnh Ân vô lực biện hộ, “Đó là ngón giữa nha.”

“Ngón giữa thì thế nào?” Lưu Phi không hiểu.

“Ngón tay thối (Fuck u) a.” Mạnh Ân mặt mày đau khổ lật bệnh án, “Kỳ thật hai mươi năm trước đã từng phát sinh ca bệnh cùng loại này.”

Không cần ngay lập tức bắt tay vào chữa trị khiến tâm tình hắn tốt hơn một chút, mò mẫm nửa ngày trong thư phòng chất đầy ắp tài liệu và sách vở yêu quý của hắn, cuối cùng cũng lục ra được một tập bệnh án đã ố vàng.

“Đây là ta tìm được từ trong thư phòng.” Hắn thực nhiệt tâm chỉ điểm, “Lúc đó cảm thấy căn bệnh này rất thú vị, cho nên còn nghiêm túc đọc hết tất cả tài liệu…”

“Bệnh nhân đó có khỏi hẳn không?” Lưu Phi biết những loại chuyện phát sinh ở “Đêm Hè” cũng không kỳ quái, nhưng việc này cũng quá ly kỳ đi.

“Àh,” Mạnh Ân chậm rãi đáp lời, “Hắn bây giờ còn đang ở trong phòng tiêu bản ở trụ sở chính.”

…..

“Bệnh nhân đó ở phòng tiêu bản chống đỡ được bao lâu?” trong lòng Lưu Phi từng đợt lạnh run.

“Nghe nói Đại sư phụ đích thân chăm sóc hắn, từ lúc phát bệnh đến chết, ước chừng khoảng bảy ngày.” Mạnh Ân hớn hở tuyên bố.

Bảy ngày?! Lưu Phi tái mặt lấy bệnh án ra. Ngày phát bệnh là… ngày 9 tháng 10.

“Hôm nay là ngày 13 tháng 10!” Lưu Phi rống lên.

“Cho nên làm giấy chứng nhận tử vong có vẻ nhanh hơn nha…”

Lưu Phi không chút nào bận lòng lo lắng mà… đánh cho sư phụ của cô một trận nằm bẹp dí. “Mạng người quan trọng, ngươi còn không nhanh tay bắt tay vào làm còn ở đó tán với chả dóc với ta a ~”

Mạnh Ân mắt ngấn lệ, “Căn bệnh ‘Sân bệnh’ này có thuốc gì trị được đâu a…”

Mạnh Ân không khuất phục bạo lực, lại khuất phục dạ dày.

Lưu Phi đe dọa hắn, nếu không bắt tay vào chữa trị, thì từ nay trở đi, cô sẽ bãi công không nấu cơm. Việc này đối với Mạnh Ân mà nói, thật sự là một kích trí mạng.

Ủ rũ chán nản, hắn thong thả đi vào phòng máy tính.

“Dựa vào máy tính là có thể trị khỏi bệnh sao?” Lưu Phi cảm thấy tính nhẫn nại của cô lại bị một lần khảo nghiệm nghiêm trọng.

“Ta phải tìm ra nguyên nhân trước đã.” Mạnh Ân vành mắt ngấn lệ, ngậm ngón tay, “Không tìm ra làm sao trị?” Hắn vùi đầu khóc nức nở, khuôn mặt xinh đẹp uốn lượn lấp lánh trong nước mắt, “Chuyện này thật phiền a…”

Lưu Phi nhìn trần nhà, nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống cơn giận. Không có chuyện gì làm, cô bắt đầu lật giở tập hồ sơ bệnh án đã ố vàng kia.

Nghiêm túc mà nói, đây không chỉ là bệnh án, xen lẫn hơn mười tờ giấy nhìn có vẻ như mới thêm vào, mặt trên đều chi chít bút tích xinh đẹp của Mạnh Ân.

Mạnh Ân hành văn rất lưu loát, đem báo cáo y học mà viết thành như tiểu thuyết trinh thám, phi thường lôi cuốn đầy sức hấp dẫn.

Theo như hắn viết, đây là một loại “Sân bệnh”.

(* sân: một trong những tính cách tham, sân, si của con người, sân là sân hận, thù ghét, nóng tính…

- Sân có những loại sau:

+ Do quyền lợi, tài vật, danh vọng, sắc dục, bản thân bị xâm phạm.

+ Do lợi, tài vật, danh vọng, sắc dục không được hay dưới mức mong muốn(do tham quy định)

+ Do lợi, tài vật, danh vọng, sắc dục của người khác hơn mình(ghen tị thành thù ghét) theo nhà Phật)

Sự tình phát sinh ở hai mươi năm trước, cũng ở tại một thành phố lớn. Một phóng viên tự phụ chính nghĩa, tố giác cuộc sống trước đây của một thanh xuân ngọc nữ nổi tiếng: cô ca sĩ thần tượng trong sáng này trước khi thành danh, vì cuộc sống bức bách, đã từng đi bán thân.

Tên phóng viên kia vạch trần bộ mặt giả tạo của cô thần tượng trong sáng kia, sử dụng lời văn trào phúng một cách vô cùng sở trường, thậm chí còn làm như đang viết một chuyên đề của tuần san, còn đem vài bài viết hưởng ứng xấu xa của vài anti fan để lên trang bìa, bắt đầu đào móc tất cả chuyện bất hạnh trong quá khứ của cô, bao gồm cả chuyện cô từng bị cha đẻ cưỡиɠ ɧϊếp, phá thai vân vân…

Trong tờ bút ký, Mạnh Ân viết: “Phiên tòa xét xử phù thủy bắt đầu.”

Lưu Phi cảm thấy thật sâu sắc, câu này rất chuẩn xác. Đúng thật là phiên tòa xét xử phù thủy… Thời Trung Cổ, những người bị kết tội là phù thủy không hề làm gì, mà chỉ là do quá khứ của họ có nhiều lời đồn đãi mà thôi.

Cậu con trai chàng xóm tự dưng chết, thôn dân bị lạc mất bò, gà mái không đẻ trứng… Cô gái bị đàn ông lừa gạt (có bầu), hay va trúng người nào đó. Những thứ này, đều là “bằng chứng thép” kết tội phù thủy.

Thực vớ vẩn. Nhưng loại vớ vẩn này vậy mà vẫn còn thường xuyên diễn ra, lại còn kéo dài tới thế kỷ 21, vẫn giống y như trước.

Bản điều tra của Mạnh Ân kể lại tỉ mỉ những chi tiết vụn vặt nhất, cứ như đang trực tiếp tiếp cận vậy. Trong số lượng lớn báo cáo, không biết hắn làm sao có thể xoay sở ra được lá thư của phóng viên kia gởi cho bạn, trong thư kể rõ nỗi thất vọng và phẫn nộ của hắn.

Đúng vậy, là phẫn nộ.

Phóng viên kia cũng chính fan hâm mộ trung thành của cô ca sĩ thần tượng trong sáng kia. Hắn mê muội mà tiếp cận tìm hiểu về cô, cho nên quá khứ không thể chấp nhận được của cô đối với hắn mà nói, là một đả kích vô cùng nghiêm trọng.

Hắn dùng ngòi bút trong tay như một con dao mổ, từng dao từng dao lóc đi nguyên bản thần tượng mà hắn từng mê luyến, cho dù cô đã lập tức rút lui, hắn vẫn thường xuyên lôi ra viết, giống như hứng thú của một loại bệnh trạng.

Dùng cạn tâm huyết truy lùng hành tung của cô, bất kể cô chuyển đến đâu, hắn đều lợi dụng quan hệ của phóng viên mà tìm ra được, sau đó dùng sơn phun và những vật dơ bẩn, bày trước cửa nhà cô để gởi lời “Chào hỏi”.

Mãi đến khi cô gái kia thân bại danh liệt, không một xu dính túi. Mãi đến khi cô bị dày vò đến tự sát. Nhưng khi cô ta vừa chết, tên phóng viên kia đột nhiên mắc phải một căn bệnh quái lạ, rồi cũng chết theo. Thật sự là một chuyện làm người ta kinh hãi, tương tự như vòng tuần hoàn của nhân quả báo ứng vậy.

Lưu Phi mờ mịt ngẩng đầu lên, Mạnh Ân đang đáng thương hề hề ngồi xổm trước mặt cô, “Ta tìm được nguyên nhân, là được ăn cơm sao?”

Lưu Phi nói không nên lời cảm giác trong lòng là gì. Cô chỉ mới mười lăm tuổi, tâm còn phi thường mềm mại. Bi kịch tàn khốc như vậy làm cho cô cảm thấy mờ mịt mà bi thương.

“… Ta đi nấu cơm cho ngươi ăn.”

Máy móc đi nấu cơm, cô nghĩ tới “bệnh nhân” còn đang trôi nổi trong bình dưỡng dịch kia, tự hỏi hắn do duyên cớ gì mà dẫn đến loại ”Sân bệnh” này.

Ăn no cơm, tâm tình Mạnh Ân có vẻ tốt hơn. Hắn hăng hái ngẩng cao đầu mà đàm luận về ca bệnh này, như thể đang thảo luận cách câu cá như thế nào. “Internet thật tiện lợi.” Hắn tán thưởng, “Gõ vài chữ, nhấp chuột một cái, là thuận lợi như mỳ ăn liền, thật hữu dụng.”

Bệnh nhân này, là một người viết nhạc có danh tiếng trên Internet. Tự hắn soạn nhac, viết lời, đăng lên mạng cho người ta tải xuống. Một công ty đĩa nhạc để mắt đến hắn, bèn giúp hắn ra vài album, lượng tiêu thụ tương đối không ít, dù sao hắn cũng có tài và danh tiếng, cho dù trên mạng có mp3 nhạc của hắn, nhưng fan hâm mộ vẫn rất nguyện ý bỏ tiền ra mua album ủng hộ.

Nhưng sự nổi tiếng quá mức và fan hâm mộ quá cuồng nhiệt, đã khiến bản ngã của hắn càng bành trướng nhanh chóng. Vì thế, khi một người đạo nhạc của hắn bị hắn phát hiện, hắn không nhờ pháp luật hoặc theo các trình tự giải quyết như bình thường, mà trực tiếp công khai danh tính và địa chỉ của người nọ lên trang web của mình, hơn nữa còn đăng status như vầy:

“Con nhỏ này thật đáng chết. Tất cả mọi người đọc được dòng này hãy cầm đá ném chết nó đi. Để cho nó vĩnh viễn không bò dậy được.”

Đạo nhạc là có tội, xác thực có tội. Nhưng tội đó cũng không đáng chết chứ? Không ai ngờ rằng, một fan cuồng nhiệt dựa theo địa chỉ kia tìm được nhà cô gái kia, còn thật sự cầm đá ném cô.

Trúng ngay huyệt thái dương.

Cô gái ngã xuống đất không dậy được, lúc đưa đến bệnh viện đã không còn thở. Tuy rằng sau khi cấp cứu giữ được mạng sống, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Fan hâm mộ cuồng nhiệt kia bị bắt đến đồn cảnh sát, bị kết tội cố ý gây thương tích cho người khác, nhưng trên trang web của gã bệnh nhân kia lại đầy những lời khen ngợi rầm rộ, “Phiên tòa xét xử phù thủy”, không hề ngừng lại.

Hắn còn đăng một bức ảnh của hắn khi còn khỏe mạnh rất dương dương tự đắc mà chụp ngón tay thối lên trang web của mình.

Có quả tất có nhân. Lưu Phi không biết nên đồng tình với ai, ai cũng đều có chỗ sai, nhưng tội của họ cũng không đến mức tử tội.

“Cho nên ta nói rất phiền nha.” Mạnh Ân lẩm bẩm, “Ta không muốn cứu loại người như thế.”

Lưu Phi hít một hơi thật sâu, “Nếu ngươi muốn nửa năm sau tự mình nấu cơm ăn, thì cứ không cần cứu.”

Mạnh Ân sầu bi nhìn cô một cái, ủ rũ đi thu thập những dụng cụ chữa bệnh cần thiết.

Thêm Bình Luận