Chương 365: Ngoại truyện : Thương Lang Quốc Chương 62: phải xem

Cố Duy Nhất mở miệng, trên mặt, đều là không gạt bỏ được sự xin lỗi và lo buồn.

Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong cũng không nói gì, chỉ ôm thiếu nữ trước người thật chặt, thật chặt. . .

Cảm nhận được nam nhân ấm áp ôm trong ngực, khiến lòng Cố Duy Nhất vốn khổ sở, không khỏi dễ chịu hơn một chút.

Chỉ cảm thấy, cho dù sau này phát sinh chuyện gì, chỉ cần có nam nhân này ở bên người nàng, cái gì nàng đều không cần phải sợ hãi.

Trong lòng kêu lên, Cố Duy Nhất không khỏi từ từ xoay người, sau đó ôm lưng nam nhân thật chặt.

Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, càng là vùi thật sâu trong l*иg ngực khỏe mạnh của nam nhân, hít thật sâu mùi vị quen thuộc trên người nam nhân.

Nhìn thiếu nữ trong lòng, dáng vẻ mang theo làm nũng ỷ lại kia, giống như một con mèo nhỏ lười biếng, càng cảm thấy làm cho người ta thương tiếc.

Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi vươn cánh tay thon thả, nhẹ nhàng vén một lọn tóc đen của nữ nhân lên, tinh tế ngắm nghía.

Môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.

"Chuyện của Đỗ Tô Tô, trẫm đã thu xếp xong xuôi, mới vừa rồi, đã sai người cho nàng biết. Ngày mai, trẫm sẽ thu xếp đưa Đỗ Tô Tô đến phủ đệ đã được an bài, đưa nàng thêm ngàn lượng hoàng kim, còn sai người chiếu cố nàng, sau này, thời gian, cuộc sống của nàng sẽ không phải lo."

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, trầm giọng nói.

Nghe vậy, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.

"Ừ, vậy thì tốt rồi, Phong, sau này, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."

"Ừ, không bao giờ chia lìa nữa."

Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, Độc Cô Ngạo Phong chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó gắt gao ôm thiếu nữ trong lòng.

Chỉ cảm thấy, sinh mạng của mình, bởi vì có thiếu nữ này, mà trở nên đặc sắc. . .

Ngay lúc Cố Duy Nhất và Độc Cô Ngạo Phong gắt gao ôm nhau, không hề chú ý tới, cách phía sau bọn họ không xa, một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp mỹ lệ, đang đứng ở nơi đó.

Đôi mắt quyến rũ kia, giờ phút này đang nheo lại, trong mắt đều là vẻ ghen ghét oán hận không cam lòng.

"Nam nhân này là của Đỗ Tô Tô ta, ai cũng không thể cướp đi! Cho dù, dùng biện pháp gì, ta nhất định phải có được hắn!"

. . .

"Hoàng thượng, Đỗ cô nương ở tẩm cung thiết yến, mời Hoàng thượng đi tới."

Đêm đã khuya, trong Ngự Thư Phòng, đèn đuốc sáng trưng như trước.

Một nam nhân tuấn tú, giờ phút này tay đang cầm bút lông, không ngừng phê duyệt tấu chương.

Ánh nến mờ nhạt kia, nhẹ nhàng chiếu xuống, bao phủ trên người nam nhân, nhìn qua khiến cho nam nhân, tăng thêm vài phần tà mị vô cùng.

Nghe người tới bẩm báo, khóe mắt của nam nhân cũng không nâng lên, môi đỏ mọng hé mở, nhàn nhạt nói.

"Nói trẫm có việc phải làm, đang bận rộn."

"Vâng!"

Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, người mới tới lập tức xoay người, vội vã rời đi.

Bên trong Ngự Thư Phòng, lại khôi phục yên tĩnh lần nữa, thỉnh thoảng chỉ có âm thanh nam nhân lật chiết tử ( tấu chương).

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, nam nhân mệt mỏi, không khỏi từ từ để bút lông trong tay xuống, một tay nhẹ nhàng véo véo mũi, vuốt vuốt gương mặt tràn đầy mệt mỏi, tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Tuy nhiên, ngay lúc nam nhân nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên, thính tai nghe được tiếng bước chân loạt xoạt ngoài cửa một hồi, ngay sau đó, một tiểu thái giám từ từ đi đến.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Đỗ cô nương cầu kiến, không biết Hoàng thượng có muốn gặp hay không! ?"

Nghe được những lời người mới đến đã nói, nam nhân đầu tiên là trầm lặng một khắc, lập tức, lại từ từ mở ra đôi mắt lá răm sâu thẳm kia.

Đối với ý đồ đến của Đỗ Tô Tô, Độc Cô Ngạo Phong chắc là đã đoán được.

Đối với nữ nhân này, hắn vốn không có tình.

Chỉ vì phụ thân nàng có ân với hắn, mới có thể hơi có đối xử khác với nàng.

Hiện nay, vì không muốn lỡ nàng, hắn càng là thưởng cho nàng ngàn lượng hoàng kim, và xây dựng phủ đệ ở bên ngoài, chỉ vì báo đáp phụ thân nàng có ân cứu mạng mình.

Tuy nhiên, nữ nhân này, vẫn dây dưa hết sức như trước.

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong có hơi bất đắc dĩ.

Trong lòng biết, nếu như hắn không gặp, nữ nhân này, khẳng định sẽ dây dưa hết sức, sao không trực tiếp gặp mặt nói rõ ràng với nàng! ?

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong hé mở làn môi hồng, không khỏi trầm giọng nói.

"Truyền."

"Vâng!"

Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, người mới tới lập tức một mực cung kính nói, ngay sau đó, liền lập tức xoay người lui xuống.

Không quá một khắc, một nữ nhân vóc người yểu điệu, dung mạo xinh đẹp, liền mang theo hộp đựng thức ăn từ từ đi đến.

Chỉ thấy nữ nhân dáng dấp xinh đẹp, trang phục hôm nay, rõ ràng là trang phục đã được dày công làm.

Một tơ lụa mỏng màu hoa tường vi mặc trên người, phác họa dáng người thướt tha nhiều vẻ của nữ nhân, càng là vô cùng tinh tế.

Một đầu tóc dài như nước, càng là vấn một búi tóc tinh xảo, búi tóc gắn một đóa hoa tường vi, lúc bước làm lay động, càng là cùng với bước chân chậm rãi liên tục của nữ nhân, rung rinh chập chờn.

Càng thêm làm nền cho khuôn mặt phù dung nhỏ nhắn kia của nữ nhân, tăng thêm quyến rũ!

Chỉ thấy nữ nhân từ từ đi vào, đầu tiên là nhẹ nhàng hành lễ với Độc Cô Ngạo Phong.

"Hoàng thượng vạn phúc."

"Hãy bình thân."

Nghe được lời nữ nhân nói, Độc Cô Ngạo Phong chỉ nhàn nhạt đáp, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân, càng là vô cùng lạnh lùng.

Thấy vậy, nữ nhân cũng không có một chút uể oải, trên mặt, vẫn treo nụ cười quyến rũ động lòng người như trước.

Lập tức, môi đỏ mọng hơi hé ra, mở miệng cười nói.

"Trong lòng Tô Tô biết Hoàng thượng vẫn chưa ngủ, liền tự mình rót trà sâm cho Hoàng thượng để nâng cao tinh thần, chỉ mong Hoàng thượng có thể bảo trọng thân thể của mình thật tốt."

Đỗ Tô Tô vừa nói, đôi mắt tràn đầy thâm tình chân thành kia, càng là gắt gao nhìn chằm chằm Độc Cô Ngạo Phong.

Nữ nhân xinh đẹp như thế, thêm ánh mắt ẩn ý đưa tình kia, nếu như đổi lại là nam nhân khác, khẳng định sẽ sinh lòng thương tiếc.

Chỉ là, không bao gồm Độc Cô Ngạo Phong!

Đối với lời Đỗ Tô Tô nói, còn ánh mắt ẩn ý đưa tình kia của nàng, đồng mâu hẹp dài của Độc Cô Ngạo Phong, chỉ nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, hé mở làn môi hồng, trầm giọng nói.

"Ngươi để xuống là được rồi."

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, lạnh giọng nói, ngay sau đó, liền tiếp tục cầm lấy bút lông, bắt đầu phê duyệt tấu chương.

Mặc dù Độc Cô Ngạo Phong không có trực tiếp mở miệng, chỉ là, thái độ của hắn bây giờ, rõ ràng cho thấy lệnh đuổi khách.

Thấy vậy, nụ cười trên mặt Đỗ Tô Tô lập tức cứng đờ, đôi mắt được tô tỉ mỉ kia, càng là xẹt qua một tia tức giận và không cam lòng.

Chỉ là, khi nàng nhìn nam nhân tuấn tú cúi đầu xuống, chăm chú phê duyệt tấu chương, trong lòng, lại yếu đuối nảy lên một cỗ si mê nồng đậm.

Cho dù nam nhân này đối với nàng lạnh lùng như thế nào, chỉ là, nam nhân này, đối với nàng mà nói, giống như một đám lửa, cho dù nàng biết rõ nguy hiểm, vẫn không tiếc thiêu thân lao đầu vào lửa như trước.

Chỉ cần, chuyện này hôm nay có thể thành công, như vậy, nàng sẽ có thể làm nữ nhân của hắn, vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn.

Nàng không tin, lấy vẻ mặt xinh đẹp của Đỗ Tô Tô, so ra kém xú nha đầu miệng còn hôi sữa chưa khô kia.

Nghĩ tới đây, Đỗ Tô Tô không khỏi mang theo hộp đựng thức ăn từ từ tiến lên, sau đó từ bên trong hộp đựng thức ăn, lấy ra một ly trà sâm, lại nhẹ nhàng đặt lên bàn của Độc Cô Ngạo Phong.

"Hoàng thượng, mời uống trà!"

Đỗ Tô Tô mở miệng, ôn nhu nói.

Nghe vậy, tay đang cầm bút phê duyệt tấu chương của Độc Cô Ngạo Phong chỉ nhẹ nhàng dừng lại, cũng không phải bởi vì lời nói của Đỗ Tô Tô.

Mà là một cỗ mùi thơm nhàn nhạt kia. . .

Cỗ mùi thơm kia, tuy là nhàn nhạt, chỉ là, lại làm cho người ta có một loại cảm giác phi thường quái dị. . .

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi từ từ ngước đôi mắt lên, nhìn lại trước người nữ nhân.

Chỉ thấy nữ nhân đang lẳng lặng đứng ở trước mặt hắn, trên mặt càng là treo một nụ cười dịu dàng đoan trang, thùy mị, vô hại như vậy.

Thấy vậy, chân mày của Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, hạ xuống nghi hoặc trong lòng.

Lại thấy hai tay nữ nhân bưng trà sâm, từ từ đưa tới trước mặt hắn.

Trong tròng mắt xinh đẹp như nước kia, đều là vẻ điềm đạm đáng yêu và cầu khẩn.

Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong lại không có lập tức tiếp nhận trà sâm, chỉ gắt gao đánh giá nữ nhân trước mắt.

Đỗ Tô Tô thấy vậy, đôi mắt không khỏi nhẹ nhàng khép lại, giống như phi thường đau buồn, môi đỏ mọng hé mở, thở dài nói.

"Sau này, Tô Tô sẽ không bao giờ có thể rót trà sâm cho Hoàng thượng uống, cho nên ly trà sâm này, là Tô Tô tự mình rót, mong rằng Hoàng thượng sẽ không ghét bỏ."

Đỗ Tô Tô mở miệng, nói rất thê lương.

Nghe vậy, đồng mâu của Độc Cô Ngạo Phong nhẹ nhàng lóe ra một phen, cuối cùng, mới từ từ đưa tay, tiếp nhận trà sâm mà Đỗ Tô Tô đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một hớp.

Trong miệng cảm giác được trà sâm, không khác bình thường uống, lòng Độc Cô Ngạo Phong vốn nghi hoặc, rốt cuộc cũng buông xuống.

Hé mở làn môi hồng, trầm giọng nói.

"Cuộc sống sau khi xuất cung của ngươi, trẫm đã an bài tốt cho ngươi rồi, cho nên, ngươi có thể yên tâm."

"Vâng, Tô Tô biết Hoàng thượng đối với Tô Tô thật tốt, phụ thân trên trời có linh thiêng biết Hoàng thượng thu xếp cho Tô Tô tốt như vậy nhất định cũng vui mừng."

Nghe Độc Cô Ngạo Phong nói xong, khóe miệng Đỗ Tô Tô cong lên một cái, lập tức mở miệng cười nói.

Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

"Được rồi, sắc trời không còn sớm, mai ngươi còn phải dậy sớm xuất cung, ngươi… ách. . ."

Độc Cô Ngạo Phong còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy một trận choáng váng đột nhiên đánh vào đầu.

Ngay lập tức, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, ngay sau đó, tim đập dồn dập, huyết dịch cả người bắt đầu sôi sùng sục.

Những cỗ nhiệt lưu kia, càng không ngừng nhanh chóng xông tới phía dưới người hắn. . .

Đối với sự khác thường trên người, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong giật mình, sau một khắc, dường như rõ ràng cái gì, đôi mắt lập tức trợn lên một cái.

"Ngươi dám hạ dược trẫm! ?"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, không dám tin kinh ngạc nhìn Đỗ Tô Tô.

Đối với sự kinh ngạc của Độc Cô Ngạo Phong, trên mặt Đỗ Tô Tô vẫn là nụ cười quyến rũ động lòng người như trước.

Nàng ta từ từ đi tới trước mặt Độc Cô Ngạo Phong, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong càng không che dấu sự si mê và tình yêu chút nào.

Lúc Đỗ Tô Tô tới gần, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy những cỗ mùi thơm kéo tới, ngay sau đó, trên người càng cảm thấy khô nóng.

Cả người khô nóng như ở bên trong một cái lò lửa, thật nóng thật nóng.

Nóng bỏng như vậy khiến Độc Cô Ngạo Phong cực kỳ khó chịu.

Đôi mắt đang tràn đầy tức giận bắt đầu trở nên mờ đυ.c từng chút một.

Nhìn nam nhân trước mắt mặt mày ửng đỏ, hai tròng mắt nam nhân nóng rực, trong mắt Đỗ Tô Tô xẹt qua một tia sáng thực hiện được âm mưu.

"Hoàng thượng, chàng có biết hay không, ta thích chàng cỡ nào, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta liền yêu chàng say đắm, chàng là nam nhân ta yêu, cho dù như thế nào đi nữa ta nhất định phải có được chàng!"

Đỗ Tô Tô vừa mở miệng nói, vừa từ từ đưa tay xoa gương mặt tuấn tú của nam nhân.

Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng như vậy khiến cho Đỗ Tô Tô vô cùng hưng phấn.

Chỉ cần qua tối nay, tất cả đều sẽ thay đổi. . .

Nghĩ tới đây, hai tay Đỗ Tô Tô từ từ theo gương mặt tuấn tú dời xuống, cố gắng gợi lên lửa trên người nam nhân. . .

Giờ phút này, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy đại não của mình trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ tới.

Chỉ cảm thấy toàn thân rất nóng, như đặt mình trong một cái lò lửa vậy, nóng đến nỗi hắn muốn nổ tung.

Ngay lúc hắn muốn nổ tung, đột nhiên, một đôi tay mềm mại nhỏ bé phủ lên trên mặt của hắn, trên người hắn.

Đối với việc này Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy sóng nhiệt trên người dần dần giảm bớt rất nhiều.

Đáy lòng, phảng phất có một mãnh thú ngủ say ngàn năm, không ngừng rít gào, đột nhiên xông tới.

Kết quả là, Độc Cô Ngạo Phong không nhịn được nữa, duỗi bàn tay ra, liền gắt gao bắt được đôi tay mềm mại nhỏ bé kia, sau đó một tay kéo nữ nhân trước mặt đặt dưới thân.

Đôi mắt nóng rực gắt gao nhìn chằm chằm vào dưới thân nữ nhân.

Chỉ thấy gương mặt quyến rũ, từng chút một bắt đầu trở nên mơ hồ, khi Độc Cô Ngạo Phong dùng sức trừng hai mắt, chỉ thấy nữ nhân bên dưới bắt đầu biến thành nữ nhân vô cùng xinh đẹp khiến hắn thương tiếc kia.

Hàng mi cong vυ"t, làn da tựa như mỡ đông, mắt như thu thủy, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng. . .

Mỗi một chỗ, đều tinh xảo, hoàn mỹ như vậy, khiến hắn động tâm.

Giờ phút này, Độc Cô Ngạo Phong chỉ nghĩ thương yêu thiếu nữ thật tốt. . .

Nghĩ tới đây, đôi môi Độc Cô Ngạo Phong hé ra, không kìm được thì thầm.

"Duy Nhất. . ."

Dứt lời, môi nam nhân lúc nào cũng có thể tùy thời hạ xuống. . .

Đỗ Tô Tô đối với nam nhân ý loạn tình mê, bị nam nhân đè ở phía dưới thân, nghe được tiếng gọi của nam nhân, nụ cười quyến rũ trên mặt kia lập tức cứng đờ, trong mắt xẹt qua một tia hận ý và ghen ghét.

Chỉ là, hận ý trong mắt nữ nhân chỉ chợt lóe rồi biến mất, bởi vì, chỉ cần qua tối nay, nàng nhất định phải làm cho nam nhân này yêu thương Đỗ Tô Tô nàng thật sâu!

Ngay lúc trong lòng Đỗ Tô Tô suy nghĩ, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, đợi chờ nụ hôn của nam nhân hạ xuống. . .

Lúc nụ hôn của nam nhân sắp sửa bao trùm lên đôi môi nữ nhân, đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng ""ầm", theo đó là tia chớp trắng lóa xẹt qua phía chân trời, khiến cho đêm đen lại giống như ban ngày!

Cũng bởi vì tiếng sấm đột nhiên tới này, khiến cho trong lòng nam nhân đang ý loạn tình mê nhói mạnh một cái, lý trí cũng dần dần rõ ràng vài phần.

Lúc hắn nhìn rõ ràng nữ nhân bị chính mình áp chế ở dưới thân, đôi mắt nam nhân lập tức trợn lên một cái

"Là ngươi! ?"

Nhìn nữ nhân bị chính mình áp chế ở dưới, đâu phải Duy Nhất hắn tâm tâm niệm niệm! ?

Thấy vậy, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong lập tức hiểu rõ.

Hắn lập tức nhanh chóng đứng lên.

Đỗ Tô Tô thấy vậy, trong lòng hoảng hốt.

Chỉ còn thiếu một chút, sao nàng ta có thể cam tâm để chuyện kết thúc như vậy! ?

Nghĩ tới đây, Đỗ Tô Tô lập tức xông lên trước, ôm chặt lấy nam nhân trước mắt, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.

"Hoàng thượng, Tô Tô thật sự rất yêu rất yêu chàng, Tô Tô muốn làm nữ nhân của chàng, Hoàng thượng. . ."

Đỗ Tô Tô cầu khẩn, thân thể càng giống như bạch tuộc bám sát vào người Độc Cô Ngạo Phong.

Hai tay càng không ngừng cố gắng dao động trên người nam nhân, muốn gợi lên ngọn lửa trên người nam nhân. . .

Bị Đỗ Tô Tô ôm thật chặt, hai tay nàng ta không ngừng dao động trên người mình, thân thể Độc Cô Ngạo Phong mặc dù nóng lên, đáy lòng lại sinh ra một cỗ chán ghét.

Cho dù nữ nhân này cầu khẩn như thế nào, trong lòng hắn chỉ có một nữ nhân thôi!

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong càng không chút lưu tình, hai tay dùng lực, đẩy Đỗ Tô Tô đang ôm chặt mình ra.

Nam nhân hành động không chút lưu tình.

Đỗ Tô Tô lập tức bị nam nhân đẩy ngã trên mặt đất.

"Nha, Hoàng thượng. . ."

Thân thể đau đớn vô cùng, lớn hơn nữa là nỗi nhục đè nén.

Nàng buông tha tôn nghiêm đi cầu khẩn nam nhân này như vậy, vì sao nam nhân này vẫn không thể đón nhận nàng! ?

Hơn nữa, tối nay nàng sử dụng dược rất mạnh mẽ, thế gian không có một nam nhân nào trúng mê tình hương còn có thể khống chế hành động của chính mình.

Tuy nhiên, nam nhân này lại ngoại lệ! ,

Rốt cuộc là tại sao! ?

Lúc Đỗ Tô Tô đang kinh ngạc và không cam lòng, lại thấy nam nhân hung hăng trợn mắt nhìn nàng ta, quát.

"Cút!"

"Hoàng thượng. . ."

Đối với nam nhân phẫn nộ rống to, trong lòng Đỗ Tô Tô chấn động.

Trong lòng, sinh ra một cỗ sợ hãi.

Chỉ thấy nam nhân trước mắt hai gò má ửng đỏ, chỉ là trên gương mặt tuấn tú kia, ánh mắt hắn nhìn nàng lại sắc bén, phẫn nộ như thế, dáng vẻ giống như một con sư tử đang giận dữ khiến người ta rất sợ hãi.

Thấy vậy, Đỗ Tô Tô càng sợ hãi hết hồn hết vía.

Nàng ta có thể tưởng tượng, nếu như nàng ta không làm theo lời hắn nói ngay, nam nhân này sau một khắc sẽ bầm thây nàng ta thành vạn đoạn!

Nghĩ tới đây, Đỗ Tô Tô cũng không dám ở lại nữa, cuống quít đứng lên từ trên mặt đất vội vã chạy ra ngoài.

Đối với Đỗ Tô Tô chạy trối chết, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy thân thể khó chịu vô cùng, giống như cả ngàn con kiến cắn hắn vậy, cả người khô nóng khó chịu.

Giờ phút này, hắn chỉ muốn nhảy vào bên trong hầm băng dập tắt lửa trên người mình.

Chỉ sau một khắc, ở trong đầu Độc Cô Ngạo Phong chợt nảy lên một bóng dáng. . .

"Duy Nhất. . ."

Đôi môi khẽ mở, âm thanh khàn khàn, đôi mắt nóng rực.

Giờ phút này, trong đầu nam nhân, chỉ có thiếu nữ kia.

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong cũng không nghĩ được gì khác, hai chân bước giống như gió, xông ra ngoài, chạy thẳng tới Dục Lân cung!