Ngay lúc Cố Duy Nhất tức giận, cũng không biết dáng vẻ nàng ăn dấm chua lúc này, ở trong mắt Độc Cô Ngạo Phong là dễ thương cỡ nào.
Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia, lại thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất ngượng ngập, không khỏi ngửa đầu cười ha ha.
"Ha ha ha ha ha ha. . . Ngươi thật sự là một thiếu nữ thích ghen tị!"
"Ngạch. . ."
Nghe được lời nói Độc Cô Ngạo Phong, trên mặt Cố Duy Nhất không khỏi buồn bực, nhưng mà nhìn nam nhân trước mắt cười ha ha, tâm Cố Duy Nhất càng là vừa lòng đẹp ý.
"Phụ hoàng. . ."
"Duy Nhất, sau này, gọi Phong. . ."
Nghe được Cố Duy Nhất gọi hắn như vậy, trên mặt Độc Cô Ngạo Phong đầu tiên là sửng sốt, lập tức môi mọng hé ra, không khỏi mở miệng nói.
Nghe được lời này của nam nhân, lại thấy đồng mâu kia của hắn thâm thúy, gắt gao nhìn nàng chằm chằm, lộ rõ tình yêu nóng rực như thế, khiến Cố Duy Nhất nhìn không khỏi tim đập dồn dập.
Lập tức, môi đỏ mọng không khỏi nhẹ nhàng mở ra, nhỏ giọng gọi.
"Phong. . ."
Cố Duy Nhất mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng mà dè dặt, trên mặt mang theo ngượng ngùng và quyến rũ của tiểu nữ nhi.
Thấy vậy, đôi mắt Độc Cô Ngạo Phong không khỏi tối sầm lại, yết hầu giật giật một cái, lại lần nữa không kìm hãm được cúi đầu, thật sâu chụp lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng dụ dỗ hắn.. .
. . .
Cố Duy Nhất cảm giác được, chính mình đang nằm mơ!
Bởi vì hiện tại, nàng chỉ cảm thấy chính mình rất hạnh phúc.
Chính mình thích nam nhân nhiều năm, trong lòng hắn cũng có nàng, có thể nào nàng không hạnh phúc!?
Cố Duy Nhất một mực thầm mến Độc Cô Ngạo Phong ba năm, cho đến tối hôm qua thừa dịp men say, rốt cuộc đem hết tâm sự nhiều năm nói ra.
Không nghĩ tới, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong cũng có nàng.
Hơn nữa, Độc Cô Ngạo Phong còn nói, hôm nay sẽ cùng Đỗ Tô Tô nói rõ tất cả, sau đó đưa nàng đến phủ đệ bên ngoài đã sớm thu xếp tốt.
Bởi vì phụ thân Đỗ Tô Tô đối với Độc Cô Ngạo Phong có ân cứu mạng, hắn tự nhiên sẽ không bạc đãi Đỗ Tô Tô.
Chỉ cần Đỗ Tô Tô rời khỏi hoàng cung, như vậy liền không có người quấn quít lấy Độc Cô Ngạo Phong.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác ngọt ngào từ đáy lòng dâng lên.
Có đôi khi, hạnh phúc đột nhiên đến, làm cho người ta trở tay không kịp.
Cố Duy Nhất hạnh phúc suy nghĩ, cũng không hề thấy cách đó không xa có một đạo bóng dáng màu xanh nước biển, tùy ý đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn nàng.
Nhìn thấy nàng đang ngồi ở bên trong đình ngắm cảnh, hai tay chống cằm mặt mày rạng rỡ, nụ cười thiếu nữ ngọt ngào, Độc Cô Ngạo Vũ chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực.
Nhớ lại tối hôm qua, biết được thiếu nữ này cư nhiên cho hắn đến đây rồi đưa ra tiết mục chọn rể, Độc Cô Ngạo Vũ càng tức giận.
Sau này, bắt gặp thần sắc thiếu nữ này nhìn hoàng huynh của mình có chút khác thường, Độc Cô Ngạo Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc đầu thiếu nữ này một mực nói có nam nhân mình thích, lại chính là hoàng huynh hắn luôn kính yêu.
Đối với chuyện này, Độc Cô Ngạo Vũ thật sự quá mức kinh hãi, cho nên tối hôm qua hắn mất ngủ một cả buổi tối.
Cho đến sớm tinh mơ, Độc Cô Ngạo Vũ rốt cuộc không kiềm chế nổi, tới nơi này chỉ vì tìm đáp án!
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi sải bước tới, hé mở làn môi mở miệng hỏi.
"Duy Nhất, trước kia ngươi nói đã có người mình thích, người đó có phải là hoàng huynh!"
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, đem nghi hoặc trong lòng trực tiếp đoán được.
Đang lúc Cố Duy Nhất đắm chìm trong ngọt ngào, đột nhiên nghe thế trên mặt đầu tiên là sửng sốt.
Lập tức, từ từ ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy, người mới đến không ai khác, chính là Độc Cô Ngạo Vũ!
Chỉ thấy gương mặt tuấn tú với thần sắc ngưng trọng chăm chú.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất trong lòng cả kinh.
"Độc Cô Ngạo Vũ, ngươi vừa rồi nói cái gì!?"
Nhìn thấy mắt nhung Cố Duy Nhất hơi ngây ra, Độc Cô Ngạo Vũ đầu tiên là gắt gao cắn chặt quai hàm, lập tức, hé mở làn môi hồng, mở miệng hỏi lần nữa.
"Ta nói, người ngươi thích, phải chăng là hoàng huynh!?"
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, ở trong giọng nói, tăng thêm mùi vị chất vấn.
Nghe vậy, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Vũ hiện lên vài phần kinh ngạc.
Chỉ là, sau một khắc Cố Duy Nhất nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừ, đúng vậy, người ta thích, chính là vậy."
Cố Duy Nhất mở miệng, nói ra chi tiết.
Trước đây, chỉ là thầm mến, cho nên nàng không đem chuyện mình thích Độc Cô Ngạo Phong nói cho Độc Cô Ngạo Vũ.
Chỉ là hiện tại tình huống không giống trước nữa, hơn nữa, Độc Cô Ngạo Vũ biết cũng tốt, dù sao, nàng thích Độc Cô Ngạo Phong, nàng đời này trong lòng cũng chỉ có hắn.
Đã như vậy, nàng cũng không dấu diếm chuyện này nữa.
"Thật xin lỗi, người ta thích là A Phong, cho nên. . ."
"A Phong!?"
Nghe được Cố Duy Nhất xưng hô như vậy, Độc Cô Ngạo Vũ trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, cau hàng mi lại, trên mặt lộ rõ vẻ đau buồn.
Cho dù, tối hôm qua hắn cũng nhìn ra tâm tư Cố Duy Nhất đối với Độc Cô Ngạo Phong, chính là hiện nay, từ trong miệng nàng biết được đáp án này, còn nữa nàng với hoàng huynh xưng hô thân mật như thế, giống như một tay đem lưỡi đao sắc bén, hung hăng đâm vào tim hắn, đau quá đau quá.
"Tại sao!? Duy Nhất, chẳng lẽ ta đối với ngươi không tốt sao!? Tại sao ngươi thích hoàng huynh mà không thích ta!?"
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng chất vấn cơ hồ quát lên.
Bởi vì, hiện tại hắn thật sự quá mức khổ sở.
Hắn thích thiếu nữ này, thích đến tâm đều đau đớn.
Rời khỏi hoàng cung ba năm, hắn không lúc nào là không nhớ tới nàng, chỉ là tâm của nàng lại lưu nam nhân khác.
Hơn nữa, nam nhân kia lại là người hắn một mực kính yêu, điều này làm sao hắn có thể tiếp nhận!?
Độc Cô Ngạo Vũ rong lòng khó chịu cực kỳ, Cố Duy Nhất lại nghe được hắn rống to, nhìn thấy hắn dáng vẻ phẫn nộ lại khổ sở, trong lòng cũng rất khó chịu.
Dù sao, cho tới nay Cố Duy Nhất đều coi Độc Cô Ngạo Vũ trở thành bằng hữu mà đối đãi.
Coi như, nàng không thích hắn, cũng không vui mừng khi hắn khổ sở.
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi nhẹ nhàng cắn môi dưới, trên mặt đều là dáng vẻ xin lỗi.
"Thật xin lỗi, Độc Cô Ngạo Vũ, chuyện tình cảm ai cũng không thể khống chế, giống như ngươi vậy, người tốt, dung mạo lại đẹp mắt, sau này khẳng định sẽ gặp được người đáng giá để mình thích, chỉ là người kia không phải ta."
"Không! Duy Nhất, trong lòng ta cũng chỉ có ngươi chỉ thích một mình ngươi, ngươi không nên thích hoàng huynh, hoàng huynh hắn già rồi, ngươi như thế nào lại thích hắn!? Duy Nhất, ngươi thử thích ta có được hay không!? Ta thật sự rất thích ngươi. . ."
Độc Cô Ngạo Vũ kích động mở miệng nói, gắt gao nắm lấy hai tay Cố Duy Nhất, khổ khổ cầu khẩn.
Bởi vì hắn thật sự rất thích thiếu nữ trước mắt này, cũng hy vọng thiếu nữ này có khả năng thích mình.
Bây giờ, không tiếc nói xấu hoàng huynh kính yêu, Độc Cô Ngạo Vũ cũng đành phải vậy.
Trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ suy nghĩ, cũng không hề chú ý tới phía sau hắn, đang có hai đạo bóng dáng cao to, đang tùy ý đứng ở nơi này.
Lẳng lặng nhìn, sắc mặt nam nhân thoáng âm u, Hắc Phong không khỏi che miệng cười trộm, đôi mắt trêu trọc nhìn về phía nam nhân.
Phảng phất nhận thấy được Hắc Phong nhìn có chút hả hê cười trộm, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi liếc xéo hắn, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn.
Tiếp xúc với ánh mắt nam nhân cảnh cáo không vui, Hắc Phong lập tức thu hồi ý cười hả hê trên mặt, chỉ là ánh mắt xem kịch vui cũng không hề dời đi.
Thập Thất Gia lá gan thật lớn, ngay cả hoàng huynh hắn cũng nói bậy.
Hơn nữa, chủ nhân nhà hắn hiện nay ba mươi, chính lúc là nam nhân có sức quyến rũ nhất, Thập Thất Gia này lại còn nói chủ nhân già rồi, chậc chậc chậc. . .
Hắc Phong trong lòng có chút hả hê, bên kia Cố Duy Nhất, chỉ cảm thấy cánh tay của mình bị Độc Cô Ngạo Vũ nắm đến đau đớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng cau lại, mở miệng kêu thành tiếng.
"Độc Cô Ngạo Vũ, buông tay, ngươi làm ta đau. . ."
"Duy Nhất, ta chính là không buông tay, ngươi trước đồng ý, thử thích ta, có được hay không!?"
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng nói, mặc dù, hắn không có buông tay, chỉ là nhìn thấy trên mặt Cố Duy Nhất dáng vẻ khó chịu, trên tay lới lỏng không ít, chỉ sợ làm đau nàng.
Mặc dù cảm giác được trên cánh tay đau đớn giảm bớt, chính là không thấy Độc Cô Ngạo Vũ buông tay, Cố Duy Nhất gặp khó khăn.
Bởi vì, nàng nói như thế nào, Độc Cô Ngạo Vũ cũng không nghe, nàng hiện tại nên làm thế nào mới tốt!?
Cố Duy Nhất vẻ mặt khó xử, khóe mắt quét nhanh một lượt, đột nhiên xuất hiện một đạo bóng dáng cao to ở trong tầm mắt nàng.
"Phong. . ."
Độc Cô Ngạo Phong không biết xuất hiện từ khi nào, trên mặt Cố Duy Nhất không khỏi sửng sốt, trong mắt xẹt qua vài phần kinh ngạc.
Là Độc Cô Ngạo Phong, hắn là đến đây lúc nào!?
Trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc, Độc Cô Ngạo Vũ nguyên bổn thần sắc kích động nghe được lời này lại thấy nàng kinh ngạc nhìn phía sau hắn.
Thấy vậy, trong lòng giật nảy lên một cái, không nhịn được từ từ quay đầu nhìn lại.
Không biết từ khi nào lại có hai người tùy ý đứng phía sau mình, Độc Cô Ngạo Vũ trong lòng giật mình, trên tay càng là buông lỏng.
"Hoàng huynh, ngươi, ngươi đến đây lúc nào!?"
"Ha hả, Thập Thất Gia, chúng ta đến vừa lúc nghe ngươi nói, Hoàng thượng già rồi. . ."
Độc Cô Ngạo Phong không hề mở miệng, Hắc Phong đứng ở phía sau nhịn không được mở miệng cười nói.
Nghe vậy, trên mặt Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi buồn bực, ánh mắt bối rối nhìn Độc Cô Ngạo Phong.
Phải biết rằng, từ nhỏ hắn đối với vị hoàng huynh này kính sợ, mà bây giờ bị bắt ngặp sau lưng hắn nói hắn nói bậy, thật sự là. . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ bối rối, hé mở làn môi hồng, không khỏi lắp ba lắp bắp giải thích.
"Hoàng, hoàng huynh, ta, ta không phải ý tứ này, ý của ta là. . ."
"Được rồi, A Vũ, ngươi không cần phải nói, trẫm rõ ràng."
Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Vũ mặt mày bối rối, Độc Cô Ngạo Phong trầm giọng nói.
Nhìn thấy sắc mặt Độc Cô Ngạo Phong như thường, Độc Cô Ngạo Vũ không biết tâm tư Độc Cô Ngạo Phong.
Hơn nữa giờ phút này, hắn cũng không biết nên dùng thân phận gì để đối xử với hoàng huynh hắn một mực kính trọng.
Bởi vì, trước kia hoàng huynh là người hắn yêu quí nhất.
Mà bây giờ, hai huynh đệ bọn họ lại cùng thích một nữ nhân.
Nữ nhân này, lại yêu hoàng huynh sâu sắc. . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi nhói lên, dường như có một tảng đá lớn gắt gao đè nặng l*иg ngực của hắn khiến hắn không thở nổi.
Đặc biệt, khi hoàng huynh xuất hiện ánh mắt của nàng, liền gắt gao dừng trên người hoàng huynh.
Ánh mắt nhìn hoàng huynh, có vài phần bối rối lại không che dấu nổi tình yêu.
Thấy vậy, sắc mặt Độc Cô Ngạo Vũ buồn bã, trên mặt không khỏi nhuộm vài phần buồn đau.
Có lẽ, đời này hắn không thể thắng được lòng của nàng, bởi vì, đời này của hắn đều không thể so với hoàng huynh. . .
Độc Cô Ngạo Vũ sắc mặt ảm đạm, đôi môi mấp máy một chút cuối cùng đều hóa thành thở dài.
Đối với Độc Cô Ngạo Vũ mặt mày buồn bã, thấy vậy đồng mâu hẹp dài nhẹ nhàng lóe ra một phen, cuối cùng Độc Cô Ngạo Phong lại không hề mở miệng nói cái gì.
Trong khoảnh khắc bốn phía trở nên lặng ngắt như tờ, dường như kim rơi xuống đất, cũng có thể nghe được âm thanh.
Thấy vậy, Hắc Phong thức thời rời khỏi, mặc dù hắn vẫn còn muốn nhìn trò vui, chỉ là hắn cũng biết xuất hiện vào lúc này chỉ là dư thừa.
Hắc Phong rời khỏi, Cố Duy Nhất mới từ từ đi tới trước mặt Độc Cô Ngạo Vũ, ánh mắt xin lỗi nhìn hắn thật lâu.
"Độc Cô Ngạo Vũ, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, người ta thích là A Phong, đời này trừ hắn ra cũng sẽ không thích bất luận kẻ nào, cho nên đối với ngươi, ta chỉ có xin lỗi."
Cố Duy Nhất mở miệng nói xin lỗi đối với Độc Cô Ngạo Vũ.
Chỉ là, nàng cũng không biết chính mình nói những lời này, rơi vào tai Độc Cô Ngạo Phong giống như một khối đá lớn, mạnh mẽ đập vào tim hắn, khơi dậy tầng tầng rung động.
Lẳng lặng nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, nghe nàng nói trong lòng Độc Cô Ngạo Phong càng là rung động vô cùng.
Chỉ là, trong lòng cũng khó chịu.
Dù sao, một người chính là nữ nhân mình yêu thương sâu sắc, một người là chính là đệ đệ mình yêu thương. Lại thấy đệ đệ mình thương yêu nhất, dáng vẻ bi thương trong lòng Độc Cô Ngạo Phong cũng khó chịu vô cùng.
Chính là, trong chuyện tình cảm ai cũng vô phương khống chế.
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi mở miệng nói.
"A Vũ. . ."
"Hoàng huynh, ngươi không nên nói nữa, ta đều rõ ràng rồi. . ."
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, cắt đứt lời Độc Cô Ngạo Phong sắp nói.
Giờ phút này, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Một người là ca ca, một người là nữ nhân mình thích, mặc dù hắn đặc biệt thích nữ nhân này, chính là hiện giờ hắn cũng hiểu được.
Nữ nhân này, mặc kệ hắn làm như thế nào cũng không thích hắn.
Bởi vì tình địch của hắn thật sự quá mức ưu tú.
Nghĩ tới đây, khóe môi Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi nhẹ nhàng cong lên, cười nói.
"Duy Nhất, hoàng huynh, ta, chúc phúc các ngươi. . ."
Mặc dù Độc Cô Ngạo Vũ ngoài miệng đang cười, chỉ là trong mắt cũng là buồn đau.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng như nghẹn lại, cảm giác được chính mình hình như là đao phủ, một đao gϊếŧ chết nam nhân này.
"A Vũ. . ."
Cố Duy Nhất môi đỏ mọng hé mở, muốn mở miệng nói cái gì, chỉ là đến cuối cùng nàng không biết nên nói cái gì cho phải.
Thấy Cố Duy Nhất vẻ mặt khó xử, Độc Cô Ngạo Vũ nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Ngươi không cần nói nữa, ta đều hiểu rõ, chỉ là cho dù hiểu được trong lòng cũng rất khó chịu."
Nói tới đây, Độc Cô Ngạo Vũ nhìn lướt qua một lượt, không khỏi rơi trên người Độc Cô Ngạo Phong.
"Hoàng huynh, ta nghĩ ngày mai sẽ rời khỏi hoàng cung đi du ngoạn khắp nơi mở mang tri thức một phen, xem một chút các quốc gia phong thổ dân tình*, thỉnh hoàng huynh ngươi cho phép."
*đặc sắc từng vùng,tâm tình nguyện vọng của dân
Nghe được Độc Cô Ngạo Vũ nói, Độc Cô Ngạo Phong trầm lặng một khắc, mới trầm giọng nói.
"A Vũ, ngươi thật sự quyết định !?"
"Ừ, quyết định."
Nghe vậy Độc Cô Ngạo Vũ hé mở làn môi hồng, khẳng định nói.
Mới vừa rồi, hắn không ngừng cầu khẩn thiếu nữ này thử đón nhận chính mình.
Bây giờ, nhìn thấy bọn họ đứng chung một chỗ, như thế xứng đáng.
Ánh mắt thiếu nữ nhìn hoàng huynh là quan tâm si mê, hắn liền biết rõ chính mình là một vở kịch.
Đau khổ dây dưa với hạnh phúc không thuộc về mình, buông tay có lẽ đối với mọi người mà nói, đều tốt.
Mặc dù, một khắc quyết định buông tay kia, tâm thật sự đau quá.
Chính là, hai người trước mắt đều là người quan trọng nhất, hắn không muốn bọn họ khó chịu.
Tâm tư Độc Cô Ngạo Vũ, Độc Cô Ngạo Phong như thế nào không biết.
Một khắc trầm lặng, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.
"Hảo, trẫm đồng ý ngươi, sau này một mình bên ngoài phải chú ý giữ gìn sức khỏe."
"Ha hả, hoàng huynh, ta đã không phải là thiếu niên làm càn như trước kia nữa vì vậy ta nhất định sẽ chú ý giữ gìn sức khỏe."
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng cười nói, ánh mắt từ từ dừng lại trên người Cố Duy Nhất.
Thiếu nữ trước mắt này mặt mày xin lỗi nhìn hắn, có lẽ trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ chua xót vô cùng.
Chỉ là, cuối cùng Độc Cô Ngạo Vũ cũng không có nói cái gì.
Chỉ là nhìn chăm chú Cố Duy Nhất, dường như phải đem bóng dáng của nàng khắc sâu trong tâm mình.
Cuối cùng, Độc Cô Ngạo Vũ mới dứt khoát xoay người, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt Cố Duy Nhất.
Nhìn bóng dáng nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của chính mình, trong lòng Cố Duy Nhất vô cùng chua xót.
"Phong, hình như ta rất tàn nhẫn, trong lòng ta chỉ có ngươi, lại làm tổn thương hắn. . ."