Tiểu Lô Tử mở miệng thốt lên đầy thán phục.
Chỉ thấy, trên mặt bàn có sườn xào tỏi thơm , gà hầm nấm hương , cá lô hấp , sơn hào hải vị trăm món . . .
Những thức ăn này, chỉ bày một bàn liền giá trị để dân chúng bình thường ăn một năm. . .
Ngẫm lại, đế vương này, có phải là thật quá tốt đối với con tiểu điêu này hay không! ?
Đối với sự thán phục của Tiểu Lô Tử , hai tiểu cung nữ kia thấy vậy thì không nhịn được mà cười nhạo nói.
"Ha hả, ngươi không biết cái này sao! ? Hôm qua ngươi không có đây cho nên không biết. Tối hôm qua Hoàng thượng vẫn còn tự mình cho con tiểu điêu này ăn cơm ! Hơn nữa, Hoàng thượng vẫn còn ăn cơm , tắm rửa, ngủ cùng tiểu điêu nhi này, đối với tiểu điêu nhi này quí như trân như bảo!"
"Đúng vậy, cho tới bây giờ ta đều chưa từng chứng kiến Hoàng thượng đối xử tối với ai như vậy . Cho dù là Thập Tam vương gia, thì Hoàng thượng cũng không từng ăn cơm với ngài đó! ?"
"Ha hả, Thập Tam vương gia tuy là em ruột của hoàng thượng , nhưng tuổi cũng không nhỏ, còn muốn Hoàng thượng tự mình bón cơm sao! ? Ta sáng nay len lén hỏi Thị Vệ đại ca đi theo hoàng thượng . Nghe nói, con tiểu điêu này chính là trong thời gian Hoàng thượng bị thích khách ám sát, thân trúng kịch độc, thiếu chút nữa bị mất mạng . Nó đã xuất hiện dùng máu huyết của chính mình cứu Hoàng thượng, cho nên Hoàng thượng mới ưu ái như thế đối với con tiểu điêu này!"
"Có thật không! ? Như vậy tiểu điêu này chính là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng !"
"Đúng vậy, hơn nữa, vừa rồi ta nghe lén Thượng ngự y nói với Học Đồ của ngài. Nghe nói, con tiểu điêu này, đâu phải là tiểu điêu bình thường , mà là Phượng Hoàng Điêu trong truyền thuyết đã tuyệt chủng trên trăm năm !"
"Cái gì? ! Phượng Hoàng Điêu! ? Cái này ta có nghe nói qua! Đồn đại, Phượng Hoàng Điêu này có móng vuốt vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn, hàm răng có kịch độc. Nếu bị cắn trúng một cái, liền lập tức chết chắc. Nhưng mà huyết của nó cũng là giải dược quí giá nhất thế gian , có thể giải bách độc!"
"Đúng vậy, cho nên a, Tiểu Lô Tử, trách nhiệm của ngươi rất lớn a. Nhất định, ngàn vạn lần, tuyệt đối, coi như chính mình mất mạng thì cũng phải bảo vệ con Phượng Hoàng Điêu này thật tốt a! Phượng Hoàng Điêu này, không chỉ có thể là một con Phượng Hoàng Điêu duy nhất trên thế giới này , hơn nữa, còn là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng! Ngươi nhất định phải chăm sóc nó thật tốt a!"
Nghe thấy hai cung nữ ngươi một lời ta một câu đua nhau nói, Tiểu Lô Tử càng giống như phát hiện ra Á Lịch Sơn cao lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia lập tức trở nên hết sức đau khổ .
Thì ra, vừa rồi Hoàng thượng căn dặn hắn ngàn vạn lần chiếu cố tiểu điêu này cho tốt, hắn vẫn coi như bình thường .
Lúc này lại nghe được bọn họ nói như vậy , Tiểu Lô Tử chỉ cảm thấy trách nhiệm của mình, quả thực so sánh với trời thì còn lớn hơn nữa!
"Hai vị tỷ tỷ tốt bụng, lời các tỷ nói làm cho ta bị thót lên đến tận cổ họng , áp lực thật lớn a. . ."
Tiểu Lô Tử cố gắng giữ bình tĩnh mà đau khổ nói.
Hai vị tiểu cung nữ nghe vậy, đua nhau cười nhạo một hồi. Sau đó liền không hề để ý tới Tiểu Lô Tử nữa mà vội vàng rời đi.
Trong lúc nhất thời, ở trong phòng ngủ chỉ có một người một điêu là Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Lô Tử này .
Vừa rồi Tiểu Lô Tử bọn họ nói chuyện, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên nghe được, nhưng cũng không để ý tới.
Dù sao, hiện tại đối với nàng mà nói, không có gì hấp dẫn nàng hơn so với một bàn đầy các món ăn sơn hào hải vị trước mắt này !
Trước kia điều kiện không cho phép, cho nên Đồng Nhạc Nhạc cũng chưa từng được ăn cái gì ngon lành .
Không nghĩ tới, hiện nay chết rồi mà được xuyên qua đến nơi này, trái lại nàng có thể được hưởng thụ đãi ngộ mà trước kia không thể hưởng thụ!
Cũng không biết cái này có đúng gọi là "Tái ông mất ngựa chẳng biết là họa hay phúc" chăng! ?