Khi vòng đu quay khổng lồ đáp xuống mặt đất, chúng tôi ăn ý duy trì sự im lặng.
Đã tới thời gian công viên đóng cửa, du khách đều đang lục tục ra về, tôi và Kỳ Ngôn kẹp trong dòng người, cũng đang chậm chạp lê bước về phía trước.
Trợ lý của hắn đã đợi ở ngoài cổng, khi nhìn thấy quần áo trên người Kỳ Ngôn, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
“Sao sếp lại….”
Hắn nhấc chân đi về phía trước, âm thanh phía trước vang lên, “Lên đi, tôi đưa em về.”
Mãi đến khi đóng cửa xe, tôi mới tỉnh lại trong cơn hoảng thần.
Kỳ Ngôn thì chỉ có thể là Kỳ Ngôn thôi đúng không?
Ra khỏi công viên giải trí, thay đi chiếc áo sơ mi hoa hòe xấu xí, hắn vẫn là đương gia của nhà họ Kỳ, người đứng trên đỉnh của tòa nhà văn phòng.
Vòng đi quay khổng lồ cuối cùng cũng sẽ chạm đất, hoa hồng rồi cũng sẽ tàn, hệt như lúc này tôi đang ngồi cạnh Kỳ Ngôn, dường như mọi thứ đều giống nhau, lại không giống nhau.
Lúc chúng tôi gần gũi nhất, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, mà lúc xa nhất, cũng chẳng qua là ngồi ngay bên cạnh nhưng mỗi người đều mang lòng riêng, nhưng trên thế giới này, đã không có khoảng cách nào xa xôi hơn điều này nữa.
Từ khoảnh khắc khởi động xe trở đi, trợ lý bắt đầu kéo rèm xe lại.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn không thấu bản thân mình đang nghĩ cái gì, cũng giống như tôi không biết giờ phút này hắn đang nghĩ gì vậy.
Bỗng nhiên, Kỳ Ngôn nói: “Có thể đừng để tôi đợi quá lâu không.”
Tôi bật thốt một tiếng “hử?” đại diện cho câu nghi vấn.
Tôi quay đầu lại, nhưng phát hiện hắn vẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đang mưa lâm thâm, từng hạt mưa vương trên mặt kính hệt như một lớp kim cương vụn vỡ, rồi dường như đang thu thập từng ánh đèn màu bên ngoài lắng đọng trên từng giọt nước, sau đó chiếu sáng gương mặt của hắn.
“Tôi có thể đợi em, nhưng không thể quá lâu. Tôi không thể nào giống như Lâm Tử Tiêu, giống như một kỵ sĩ thầm lặng canh giữ bên cạnh em một lần là mấy năm trời, sau đó trơ mắt nhìn em yêu người khác, thất tình, lại tiếp tục yêu đương.”
“Hiện giờ em có thể không thích tôi, tôi cũng sẽ cố gắng khiến em thích tôi, thế nhưng….”
Hắn ngoảnh đầu lại, ánh sáng của ngọn đèn neon chiếu rọi lên sống mũi của hắn.
“Hãy nhanh chóng cho tôi đáp án, đừng để tôi phải đợi quá lâu, được không?”
Tôi chưa từng thấy một Kỳ Ngôn như thế này, khóe môi không còn mang theo nụ cười, hắn như đang ngây ngốc, thế nhưng logic của những câu vừa nói lại rành mạch vô cùng.
Rõ ràng là ngữ điệu lạnh lùng, đầu mũi nhăn lại nhưng lại khiến hắn trông như một chú chó nhỏ bị người ta bỏ rơi.
Khiến tôi vốn định từ chối thẳng thừng thế nhưng không nói được câu từ tàn nhẫn, tôi cùi gằm đầu xuống.
Có lẽ khoảnh khắc đó tôi tin rằng, cũng thực sự tin tưởng, tôi và Kỳ Ngôn, vẫn có thể làm lại từ đầu.