Mấy ngày sau đó, tôi đều ngâm mình trong tiệm cà phê nghiên cứu sản phẩm mới, phụ giúp thu ngân.
Dường như chỉ cần tôi đủ bận rộn, thì sẽ khống chế được não bộ không suy nghĩ tới mấy chuyện kia nữa.
Trong thời gian này, Lâm Tử Tiêu cũng không tới tìm tôi, có lẽ cậu ta giống như tôi, cũng đang cố gắng khiến bản thân mình trở nên bình tĩnh, chào tạm biệt với cuộc sống trong quá khứ.
Giống như Kỳ Ngọc, cái gì cũng không biết, cho nên mãi luôn vui vẻ, cứ năm ba bận lại chạy tới tiệm tìm tôi.
Em ấy hẹn tôi, tôi không có tinh thần để đi dạo phố, bèn bảo rằng trong tiệm có việc nên không đi được, nhưng em ấy cực kì kiên trì, tôi không ra ngoài, thì em ấy ngồi trong tiệm ngắm cá chép trong bể, trêu ghẹo chú mèo là có thể ngồi được cả ngày.
Buổi chiều thứ tư, là lúc ít người nhất, tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên, trực giác mách bảo tôi rằng Kỳ Ngọc lại tới rồi.
Thế nhưng tiếp theo đó, tiếng gọi vang vọng bên tai tôi không phải là giọng của Kỳ Ngọc, mà là giọng trầm khàn chậm rãi, tôi vô thức ngẩng đầu lên.
Là Kỳ Ngôn.
Tôi cau mày lại.
“Kỳ Ngọc nói dạo này tâm trạng em không tốt.” Hắn cực kì quen thuộc kéo chiếc ghế cách quầy thu ngân gần nhất rồi ngồi xuống.
Có lẽ là do vẻ ngoài quá giống nhau, tôi nhìn gương mặt đó, nỗi buồn trong lòng lại bùng lên, nhưng nhiều hơn chính là, không biết trút bực vào đâu.
Trong tay tôi đang cầm giẻ lau, đang lau dọn quầy thu ngân, động tác trên tay không ngừng lại, bên miệng quẳng ra một câu: “Đâu có.”
Bị người lạnh nhạt, Kỳ Ngôn cũng không nói thêm gì, chỉ ngẩng đầu đánh giá xung quanh tiệm, sau đó đánh giá tôi, nói: “Tôi đầu tư cho em thêm chút được không, em mở thêm chi nhánh….”
“Kỳ Ngôn.” Tôi mở miệng bằng giọng điệu không tốt lắm, “Nếu như anh nhàn rỗi không có việc gì làm thì về đi, nhiều tiền không có chỗ tiêu thì làm từ thiện.”
Kỳ Ngôn ngây người, rút cánh tay đang để trên mặt bàn về, ngồi dựa lên lưng ghế, “Xin lỗi, tôi chỉ là không biết làm thế nào mới được coi là đối tốt với em.”
Khoảnh khắc đó, tôi thừa nhận động tác trên tay tôi hơi ngừng lại, nhưng rất nhanh sau đó tôi mở miệng nói: “Không cần anh đối tốt với tôi, chúng ta đã kết thúc rồi.”
“Tôi chưa từng cảm thấy đó là kết thúc. Ý tôi là, cho dù kết thúc….Vậy tôi có thể theo đuổi lại em không?”
Lần này thì đẹp rồi, giẻ lau rơi thẳng xuống dưới đất.
Tôi mang tâm lý không hiểu nổi mở miệng nói:. ngôn tình tổng tài
“Có phải anh điên rồi không? Bên ngoài có biết bao cô gái xinh đẹp anh không nhìn không chọn, anh theo đuổi tôi làm cái gì?”
Gương mặt của Kỳ Ngôn vẫn đẹp đẽ như vậy, cao quý như vậy, hệt như lần đầu tôi gặp hắn.
Hắn rũ mắt xuống, giọng điều dường như càng khó hiểu hơn cả tôi, “Vậy còn em thì sao, chúng ta ở bên nhau ba năm, em có thể nói đi là đi sao?”
Cũng chính trong lúc này, tôi mới mới lại ban đầu tôi chủ động đề cập tới việc ở cạnh hắn là vì cái gì.
Ba năm đó tôi vẫn luôn cho rằng chẳng qua chúng tôi chỉ lấy được thứ mình cần, cho nên tôi điềm nhiên áp đặt tình cảm đối với Dụ Thanh lên người hắn.
Hết lần này đến lần khác tôi nhắc nhở về quan hệ giữa mình và Kỳ Ngôn, cũng chẳng qua là vì hi vọng bản thân vĩnh viễn duy trì được tỉnh táo không được chìm đắm vào đó.
Mãi đến khi tôi biết được chân tướng, tôi không có cách nào nhìn thẳng vào ba năm quá khứ ấy được nữa.
Dường như chỉ cần không nghĩ tới, thì tôi có thể không cần đối diện với bản thân sai lầm trong quá khứ.
Giống như vậy, tôi cũng không cách nào đối mặt với Kỳ Ngôn, ban đầu nhìn thấy hắn như thấy Dụ Thanh có bao nhiêu hạnh phúc, thì giờ đây có bấy nhiêu đau khổ.
Có những lúc, người làm hại còn không muốn đối diện với quá khứ hơn cả người bị hại, chỉ bởi vì mỗi khi đối diện, đạo đức sâu thẳm trong lòng sẽ không ngừng trách móc bản thân là người như thế nào.
Tôi chỉ đành giả giọng mất kiên nhẫn, “Cho nên anh muốn thế nào?”
“Bù đắp cho tôi được không?”
Tôi cau mày, “Gì cơ?”
Kỳ Ngôn đứng dậy, vốn dĩ hắn đã cao, từng bước áp sát khiến không khí đều có cảm giác áp bách.
Hắn nói: “Em có thể…..Tới công viên giải trí với tôi không?”
Tôi ngơ người một lúc, “…..Gì cơ?”