Chương 22

Trong căn phòng, im lặng giữa tôi và Kỳ Ngọc vẫn tiếp tục.

Nhưng từ biểu hiện của em ấy, tôi biết em ấy cũng là người biết chuyện.

Tôi giơ đồ trong tay lên, “Không giải thích chút sao?”

Hiển nhiên Kỳ Ngọc hoảng hốt nói: “Hay là đợi anh trai em quay về, rồi nói với chị ạ?”

Tôi nói được, “Nếu đã là đồ của chị, vậy chị cầm về trước đây.”

“Đừng!” Em ấy hét lên một tiếng.

Sau đó lại lẩm bẩm, “Anh em thực sự không cho em nói đâu.”

Tôi không nói nữa, chỉ cúi đầu nhìn em ấy.

Cuối cùng, Kỳ Ngọc dường như không chịu nổi ánh nhìn chăm chú của tôi, vẫn mở miệng.

Từ lời nói của em ấy, tôi nghe được một câu chuyện khác hoàn toàn với nhận thức ba năm nay của tôi.



….

“Vậy cô ấy thì sao?”

Tôi chỉ vào khung ảnh trên tủ đầu giường.

Kỳ Ngọc ngờ vực nói: “Chị Hạ là con gái của nhà thế giao với nhà em, ba chúng em lớn lên cùng nhau. Lúc còn nhỏ anh em nói chị ấy ngốc giống hệt em, lúc nào cũng chê bọn em.”

Vậy tại sao lại đặt ở trên tủ đầu giường.

Vấn đề này xoay chuyển trong lòng tôi một vòng, nhưng khi nhìn đến một tấm ảnh gia đình khác tôi mới có cảm giác bừng tỉnh ngộ.

Cho nên….Chỉ là em gái? Chỉ là bạn bè?

Trách không được khi Kỳ Ngôn nghe thấy tôi chất vấn hắn chuyện liên quan tới Vu Hạ, không có phẫn nộ, chỉ có ngờ vực.

Cho nên, người Kỳ Ngôn thích là tôi?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, thậm chí tôi còn cảm giác được giọng nói của mình đang run rẩy.

“Ảnh chị để lại đây, chị…chị về trước nhé.”



Trước khi Kỳ Ngọc phản ứng lại, tôi đã nhét đồ vào trong tay em ấy, rồi vội vàng đi ra ngoài.

Tôi chạy một mạch ra khỏi biệt thự.

Ra khỏi cổng, những thứ hỗn độn trong đầu vừa rồi lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Từng khung cảnh trong ba năm qua hiện lên vô cùng sắc nét trước mắt tôi.

Không cần biết công việc có bận rộn hay không, nhưng trong ngày sinh nhật tôi Kỳ Ngôn đều để trống một ngày ở cùng tôi. Người không cần biết đi công tác ở đâu cũng sẽ đem quà về cho tôi là Kỳ Ngôn. Người thi thoảng tức giận nhưng mỗi khi được dỗ dành thì hết ngay là Kỳ Ngôn.

Thậm chí là Kỳ Ngôn thủa ban đầu, cẩn thận dè dặt hỏi tên tôi.

Tôi từng cho rằng đó là dịu dàng thuộc về người khác, nên đối với điều đó tôi chẳng hề để tâm, thế nhưng thực tế, nó vốn dĩ là câu chuyện thuộc về tôi sao?

Con người trong lúc tự cho rằng không nhận được tình yêu sẽ không cảm thấy đau khổ, thế nhưng khi biết bản thân được yêu, lại trở nên vô cùng yếu ớt.

Tôi đi bộ trên đường, sự áy náy và trống rống trong lòng dường như khiến tôi trở về ngày mà bố mẹ ly hôn.

Tôi bắt đầu hỏi bản thân, bao nhiêu năm qua đi, phải chăng tôi luôn là người làm sai không?