Chương 2

Tôi làm bạn gái chính thức của Kỳ Ngôn ba năm, cho dù quan hệ giữa tôi và hắn càng giống bao nuôi hơn.

Hắn là con trai độc nhất của nhà họ Kỳ, mà năm đó tôi chẳng qua chỉ là sinh viên mới bước chân vào xã hội.

Ba năm trước, tôi làm việc trong quán cà phê trước cổng trường đại học A, gặp được con trai của hiệu trưởng là Kỳ Ngôn.

Hắn ngồi bên cửa sổ, mày kiếm mắt sao, từng cử chỉ tràn đầy vẻ quý phái, lúc chuẩn bị đồ cô em lễ tân thầm nói với tôi, chiếc đồng hồ trên tay hắn có giá mấy triệu tệ.

(Mệnh giá quy đổi: 1tr tệ= khoảng 3 tỷ rưỡi VND)

Tôi không nhận biết được mấy nhãn hiệu cao cấp đó, thế nhưng khi tôi bưng cà phê đi tới gần chỗ hắn, tôi vẫn ngây ngẩn cả người.

Trong lúc tôi ngây người, Kỳ Ngôn cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, chúng tôi nhìn nhau không nói, mãi cho đến khi hắn khàn giọng hỏi tôi: “Em tên là gì?”



“Liên Vị Chi.”

Sau đó câu chuyện như nước chảy thành sông, tôi trở thành tình nhân của Kỳ Ngôn.

Tôi vô cùng tỉnh táo biết rằng hắn không hề yêu tôi, cũng nắm bắt được mọi chừng mực rất chuẩn xác.

Hắn sắp xếp tôi vào một căn phòng dành cho khách ở biệt thự, tôi chưa bao giờ chủ động chạy tới phòng ngủ chính của hắn, cũng giả vờ như không nhìn thấy bức ảnh được đặt trên tủ đầu giường đó, bức ảnh cô gái có sáu phần giống tôi.

Cũng chính bởi như thế, sau khi qua lại một năm, phụ nữ bên người hắn đổi hết người này đến người khác, chỉ có tôi vẫn ở lại bên cạnh hắn.

Hắn sẽ ôm lấy tôi, hôn tôi, trong lúc vui vẻ cũng thân mật gọi tôi là “Liên Liên” , thế nhưng hằng tháng thẻ ngân hàng nhiều thêm mấy chục nghìn tệ đều thời khắc nhắc nhở tôi, chúng tôi không phải người yêu, quan hệ của chúng tôi chẳng qua là dùng cách này để có được thứ mà mỗi bên cần.

Thực ra hắn không cần thiết phải như vậy, bởi vì thứ tôi cần trước nay không phải là tiền của hắn, tôi cũng không để tâm hắn có yêu tôi hay không, hay đã từng ngủ với bao nhiêu cô gái, tôi chỉ muốn thấy hắn cười nhiều thêm một chút, bởi vì khi hắn cười lên, thực sự rất giống Dụ Thanh.