Chương 17

Tôi cho rằng câu chuyện giữa tôi và Lâm Tử Tiêu sẽ đứt đoạn hệt như bảy năm trước.

Thế nhưng sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông điện thoại vang bên tai tôi, tôi nhập nhèm nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói già nua.

“A lô, là Tiểu Liên sao?”

Sáng sớm chưa tỉnh táo khiến tôi chưa thể phản ứng ngay lại được, giọng nữ đầu bên kia dường như đang bỏ điện thoại ra nói chuyện với người bên cạnh, “Số này là của Tiểu Liên thật hả?”

Ngay sau đó, giọng nói của Lâm Tử Tiêu truyền tới, giọng điệu của cậu ta có chút bất lực, “Bà nội ơi, là của cậu ấy thật đó.”

Nghe thấy xưng hô này, hốc mũi tôi bỗng cay xè.

“Bà nội, mấy năm nay bà có khỏe không ạ?”

Bà vui vẻ cười khà khà, “Tốt lắm, tốt lắm, chỉ có con nhóc cháu bao nhiêu năm rồi không biết tới thăm bà thôi, bánh xốp bà nội làm cũng không có ai ăn cả.”

Tôi gần như là trả lời trong vô thức: “Mấy hôm nữa cháu có thời gian sẽ tới thăm bà.”

“Không cần mấy hôm nữa, hôm nay luôn đi, bà kêu Hổ Hổ tới đón cháu.”

Lâm Tử Tiêu nóng nảy chen miệng vào: “Cháu không…Ấy!”

Một tiếng cốc lên đầu vang dội cắt đứt phản kháng của cậu ta. Googl????‎ ????????a????g‎ ????ày,‎ đọc‎ ????gay‎ khô????g‎ q????ả????g‎ cáo‎ ﹎‎ ????‎ ????‎ ????‎ ⅿ‎ ????‎ ????‎ ????‎ y‎ ????‎ ????.V????‎ ‎ ﹎

Bà lão đã thay đổi giọng điệu hiền từ vừa rồi, nói: “Hoặc là đi đón Tiểu Liên, hoặc là bà bảo ông cháu cho lính cấp dưới của ông kéo cháu ra ruộng luyện tập.”



“Bà nội….”

Hổ Hổ đang làm nũng.

Hổ Hổ lại bị cốc đầu một phát nữa.

Tôi cố gắng đè nén tiếng cười của mình, mãi đến khi bà lão tiếp tục nói chuyện với tôi: “Hổ Hổ đi đón cháu rồi đó, vậy bà cúp điện thoại đây, bà với ông nấu cơm đợi cháu đến.”

Tôi cười nói được, đứng dậy chọn một bộ váy xanh nhạt rồi bắt đầu làm vệ sinh cá nhân.

Bà lão là bà nội của Lâm Tử Tiêu, lúc nhỏ cậu ta leo tường trốn tiết không có chỗ để đi, lại sợ bị bố mẹ mắng thì chạy tới nhà ông bà nội.

Sau này, cậu ta kéo tôi trèo tường, dẫn tôi ra ngoài chơi, cũng tiện thể để tôi núp ở nhà bà nội.

Bà nội là một bà lão rất cởi mở, đối với hành vi vô công rồi nghề của Lâm Tử Tiêu không hề trách móc, mà còn nói:

“Trẻ con thích chơi thì chơi thôi, lẽ nào cứ phải giống hệt như bố nó, hồi nhỏ vùi đầu vào trong sách, lớn lên rồi cả ngày rúc đầu vào chuyện làm ăn, ngay cả thời gian về thăm ông bà lão này cũng không có mới gội là tốt sao?”

Câu nói này, nói có sách mách có chứng khiến ông bố đến túm cổ Lâm Tử Tiêu về không biết giấu mặt vào đâu, từ đó trở đi bèn mắt nhắm mắt mở đối với hành vi của cậu ta.

Bà nội đối xử với tôi rất tốt, bà nói bà sinh một đứa con trai, con trai lại sinh ra hai đứa cháu trai, cả ngày trong nhà chẳng có lấy một cô con gái nói chuyện với bà.

Bà cũng thích tự tay làm đồ ăn, tự ngâm rượu mơ, tự làm bánh xốp đào, lần nào cũng sẽ để dành một phần cho tôi ăn thử.

Chỉ đang tiếc khi ấy cắt đứt liên lạc với Lâm Tử Tiêu, tôi cũng không liên lạc gì với bà nội nữa, không ngờ cách nhiều năm như vậy bà vẫn còn nhớ tới tôi.