“Đằng đại ca? Đằng đại ca?” Cao Đình vẫy vẫy tay trước mặt Đằng Niệm.
Đằng Niệm cười bắt lấy tay cô. “Anh nghe rồi”.
“Anh không vui à?” Cao Đình ngửa đầu hỏi.
“Có sao?” Đằng Niệm hỏi.
“Chỗ này của anh, có nếp nhăn”. Cao Đình lấy tay chỉ trán y. “Có phiền não gì muốn cùng em gái tri tâm này tâm sự không?”
“……” Đằng Niệm thầm nghĩ, hoá ra là một cô gái cá tính hoạt bát như vậy. Hiện tại đã khôi phục rất tốt, bước tiếp theo chỉ cần cô bé dám bước ra khỏi cửa, đối mặt với xã hội, công việc của y cũng liền hoàn thành.
“Rốt cuộc là sao? Thất tình?” Cao Đình thử thăm dò.
Đằng Niệm hơi sửng sốt, lập tức bật cười. “Đúng vậy, người thầm mến sắp kết hôn. Trực giác của em thật chuẩn quá”.
“A, thực xin lỗi”. Cao Đình cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên, cố lấy dũng khí. “Anh có muốn cân nhắc đến em không?”
Đằng Niệm bộ dáng bối rối. “Em không được”.
“Vì sao? Anh ghét em? Hay là chê em còn nhỏ? – Chính là ai rồi cũng sẽ trưởng thành thôi, em thật sự thích anh…. Chúng ta không phải cũng có rất nhiều chuyện để tán gẫu sao”. Tiểu cô nương một hơi nói ra lời trong lòng, dù sao cái loại ‘dũng khí’ này không phải cứ nói có là sẽ có.
“…….” Đằng Niệm nhíu mày, nghĩ nghĩ, hơi do dự mở miệng. “Em cái gì cũng tốt, chỉ là, con gái không được”.
“…….” Trầm mặc hơn mười giây, Cao Đình mấp máy môi, mở miệng. “Vậy anh trai em thì sao?”
“…….” Lần này đổi thành Đằng Niệm trầm mặc, sau đó giật giật khoé miệng. “Em cũng biết anh với anh trai em khí tràng bất hoà”.
Sau đó cùng nhau trầm mặc. Một lúc lâu sau Cao Đình mới nói tiếp. “Anh không phải là xem qua máy tính của em đấy chứ, bằng không sao lại có thể ‘thẳng thắn’ với em như vậy?”
Cô gái này đúng là thông minh…. Đằng Niệm thành thật nói. “Không xem máy tính, nhưng mà lúc lấy sách vở cho em có thấy qua mấy quyển truyện tranh với tiểu thuyết”.
“Anh cũng xem?” Không thì làm sao mà biết được?
“Không phải, hồi đi học có người bạn vẫn thường xuyên lấy mấy thứ này đến đầu độc anh”.
“Sau đó anh mới thành như vậy?”
“Không, bởi vì biết anh là người như vậy, cho nên mới thường xuyên đến đầu độc anh”.
“…….”
“…….”
“Anh trai em thật sự không tồi đâu”.
“….. Anh trai em là thẳng”.
“Anh có thể đem anh trai em bẻ cong cũng không sao, em không ngại đâu, thật đấy”.
“…….”
“Cốc cốc” hai tiếng.
Cao Phi giương mắt nhìn, quả nhiên lễ phép gõ cửa như vậy không thể là Cao Đình.
Đằng Niệm hướng hắn cười cười, nhún vai. “Là chuyện của tiểu Đình”.
“Mời ngồi”. Cao Phi mỉm cười.
“Cảm ơn”. Đằng Niệm ngồi xuống sofa. “Có thể suy nghĩ đến việc cho Đình Đình quay về trường học được rồi”.
“Không phải vẫn hơi sớm sao?” Cao Phi nhíu mi.
“Anh không thể bảo hộ cô bé cả đời, sẽ làm cô bé mất đi năng lực trưởng thành”. Đằng Niệm nói. “Rất nhiều lúc ngược lại là anh đang ép buộc cô bé”.
“…. Được rồi, tôi sẽ liên lạc với trường học”. Cao Phi gật đầu.
“Vậy không còn việc gì nữa, tôi đi trước”. Đằng Niệm đứng lên.
“Tôi tiễn cậu”.
“Tới cửa là được rồi”.
Xuống lầu, đến trạm xe buýt còn phải đi bộ mười phút. Buổi tối đầu hạ, gió thổi nhẹ nhàng cũng thực thích. Kỳ thật Đằng Niệm rất thích đi bộ, có thể xem được rất nhiều thứ này thứ kia. Ví dụ như con chó nhỏ đuổi theo con mèo nhỏ, người lớn đuổi theo đứa con nít, có hoa có cỏ có cây, ban ngày là ánh mặt trời, đêm đến là ánh trăng.
Mới đầu, Đằng Niệm cũng không phải là người hưởng thụ và nhiệt tình trân trọng sinh mệnh. Ai cũng đều có thời điểm trẻ tuổi lông bông, nhưng theo thời gian trôi qua, có những chuyện rồi sẽ chậm rãi từ từ lắng xuống.
Đèn đường mờ nhạt, gió thổi lay động lá cây, phía trước là một người lớn đang nắm tay đứa nhỏ trở về nhà.
Đằng Niệm thích trẻ con, nhưng không có khả năng có được, bất quá chỉ là khác biệt ruột thịt hay không ruột thịt, ở cô nhi viện cũng còn rất nhiều đứa trẻ cần tình thương.
Mà người y thích từ rất lâu rất lâu trước kia cũng đã chuẩn bị kết hôn.
Đau, nhưng cũng bất lực. Đằng Niệm cười khổ. Đây là chuyện y chẳng thể ngăn nổi.
Tới trạm, xe vừa vặn đến nơi. Kỳ thật Cao Phi đã cực thành khẩn muốn lái xe đưa y về nhà, nhưng y lại uyển chuyển cự tuyệt. Y cũng có xe, nhưng lại đưa cho cha mẹ dùng. Y chỉ đơn giản là người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường thôi.
Mà Cao Phi, có nhà có xe, có sự nghiệp của chính mình. Hắn cùng với y, là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt, cho dù là trong sinh hoạt thường ngày, hay với quan niệm nhân sinh cũng thế. Cho nên đối với ý tưởng của Cao Đình, y chỉ cười cho qua. Đương nhiên cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng, dù sao vẫn luôn có câu Nothing is impossible đó thôi. Chính là hiện tại, y không có hứng thú, cũng không muốn hao phí khí lực đi thử một lần.
“Hey, đợi lâu chưa?” Trịnh Kiệt nắm tay một nữ nhân, ngồi xuống. “Đều tại cô gái này đây, trang điểm gì mất cả hai tiếng đồng hồ. Đến, giới thiệu một chút, đây là Triệu Tiểu Lan, đây là Đằng Niệm”.
Tuy là trách cứ, nhưng trong giọng nói lại không che giấu được sủng
nịch.
Đằng Niệm cười cười. “Không sao, là tôi đến sớm”.
“Xin chào”. Cô gái kia có vẻ thẹn thùng, theo sát Trịnh Kiệt chào hỏi với Đằng Niệm.
“Xin chào”. Đằng Niệm cũng chào lại, gật gật đầu. “Muốn uống gì?”
“Cô ấy uống nước lọc là được rồi”. Trịnh Kiệt vội vàng nói.
Đằng Niệm nhướn mày, nghi hoặc nhìn hai người, sau đó ánh mắt quét qua bụng của cô gái kia.
Trịnh Kiệt cười nện một cái lên vai y. “Trực giác của cậu không cần chuẩn như vậy có được không?”
Đằng Niệm cười. “Quả nhiên, khó trách lại kết hôn sớm như vậy”.
“Cũng không phải, kết hôn là chuyện sớm muộn, chỉ là hiện tại đẩy thời gian lên trước chút thôi”.
“Chúc mừng hai người”. Đằng Niệm cười nói, lắc lắc cái ly trong tay, một hơi đem Vodka uống sạch.
Đêm khuya không phải là thời gian ngủ của Đằng Niệm. Lúc làm việc, y với những sinh vật khác hoàn toàn trái ngược.
Đầu có chút đau, có lẽ là vì lâu rồi không đυ.ng tới chất có cồn. Y từ trước đến nay đều rất tiết chế, lần này lại không cẩn thận. Đứng dậy rời khỏi bàn vẽ, đến phòng bếp rót nước, sau đó cầm cốc ngồi cạnh cửa sổ, ngắm ánh trăng bên ngoài.
Thật lâu sau thở dài ra một hơi, Đằng Niệm uống cạn ly nước, tiếp tục làm việc.
~~~~~~
Đến chết…. =)))))))))))